Chap 44 : Biến thành hỗn chủng huyết tộc



                                   
                                         

           Bùi Thế Anh và Thanh Bảo bị đánh bay xuống vực sâu không đáy, anh ôm chặt lấy cậu tránh cho gió tạt quá mạnh. Bùi Thế Anh dùng Lam Kiếm tạo kết giới phản lại định luật vạn vật hấp dẫn, hai người được bao bọc trong kết giới an toàn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Bùi Thế Anh thu hồi Huyết Khí, lớn tiếng gọi tên Thanh Bảo.

                     

            - Thanh Bảo...

                     

            Thanh Bảo không còn sức lực mà trả lời anh, nước mắt chảy dài hai bên khóe mắt, trước khi chết nghe được giọng nói của anh là đủ rồi. Bùi Thế Anh cởi khăn bịt mắt của cậu ra, ánh mắt yếu đuối ấy của cậu không ngừng rơi lệ nhìn vào anh khẽ mỉm cười. Bùi Thế Anh đau lòng, hôn lên những giọt nước mắt ấy:

                     

            - Tôi xin lỗi... đã không thể đến sớm hơn một chút...

                     

            Thanh Bảo khó khăn lắc nhẹ đầu, di chuyển cực kỳ khó khăn. Bùi Thế Anh biết rằng cậu không hề trách anh nhưng chính vì như thế anh lại tự trách bản thân gấp nhiều lần. Thanh Bảo mấp máy môi, anh hiểu được những từ đó nhờ đọc khẩu hình. Nhưng là... anh không muốn, lại càng không cam tâm để cậu phải chết, anh không chấp nhận lời "tạm biệt" sớm như thế.

                     

            Chỉ có những người ra đi cảm thấy mãn nguyện nhưng bụi trần đều để lại cho người ở lại, họ vấn vương không cam tâm mất đi. Được ở bên cạnh anh trải qua bao nhiêu sinh tử đều đã mãn nguyện, biết được sự quan trọng của bản thân trong mắt anh là được rồi. Thanh Bảo muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi liền cảm thấy má mình ấm nóng, từng giọt nước ấm áp rơi xuống má cậu.

Trước mắt cậu đều mờ mịt, không nhìn rõ nhưng cậu nhận ra... Bùi Thế Anh vừa rơi nước mắt... là vì cậu sao? Đây là lần đầu tiên Bùi Thế Anh rơi nước mắt trong suốt mười năm qua, hay chính xác là anh không biết nước mắt biểu thị cho cái gì, chỉ biết hiện tại bản thân rất rối trí, lại không cam tâm để cậu ấy ra đi. Tim anh cảm thấy đau đến nghẹt thở, đây chính là cảm giác mất đi người mà mình yêu thương, xem trọng nhất sao? Nước mắt không ngừng rơi, anh nắm lấy đôi tay trắng bệch lạnh lẽo vì thiếu máu của cậu:

                     

            - Tôi đã nói dù có chết cũng sẽ không để cậu gặp nguy hiểm, cậu không thể chết...

                     

           Bùi Thế Anh cắn môi khiến miệng chảy máu, không biết cậu có chịu không nhưng anh đã hết cách, không thể mất đi cậu được... đây chính là cách duy nhất có thể cứu sống Thanh Bảo. Anh nhẹ hôn lên môi cậu, cho cậu uống máu của mình, đây chính là kí khế ước máu đồng nghĩa với việc Thanh Bảo bị biến thành hỗn chủng huyết tộc... giống với Bùi Thế Anh. Thanh Bảo vô lực phản kháng, cậu không biết anh định làm gì nhưng đầu óc dần quay cuồng một lúc sau liền không cảm thấy gì nữa, không gian liền trở nên tối tăm.

                     

_________________________

                     

            Với hành động phản nghịch vừa rồi của Trung Đan, hắn đang bị Lê phó vương bắt quỳ trước thánh đường xử tội. Lê Dương Quang tức giận đập bàn:

                     

            - Mày không biết vừa gây ra tội đáng chết gì sao? Nếu không phải chúng ta có công tìm được người thanh tẩy Kiếm Thánh thì mày đã sớm bị Huyết Vương xử chém rồi.                                
             
                   

            Còn cộng thêm việc thanh tẩy đã hoàn thành không thì có lẽ Thiên Tỉ có mười cái mạng cũng không đủ chém.

            - Hai người đó đều là bạn bè của con, muốn bỏ không được. Thứ lỗi cho con bất kính.

               Dứt lời Trung Đan liền đứng lên bỏ đi. Lê Dương Quang tức giận đứng lên quát:

            - Đứng lại, mày không biết còn đang hưởng án treo cấm túc ra ngoài sao?

           Trung Đan không thèm trả lời trực tiếp đi ra khỏi thánh đường. Bây giờ phải tìm được hai người kia, không biết rơi từ độ cao đó... còn có thể sống sót không nữa...

_______________________


           Sáng sớm hôm sau, Thanh Bảo vì ánh sáng chiếu vào mặt mà cựa mình tỉnh dậy. Cậu từ từ mở mắt, chợt quay sang bên cạnh thấy Bùi Thế Anh vẫn còn đang ngủ... còn ôm chặt cậu vào lòng... cơ mà khoan đã... cậu vẫn còn sống sao? Không lý nào mất nhiều máu như vậy mà có thể phản khoa học sống đến tận bây giờ. Không đúng, cậu còn cảm thấy rất khỏe, không chóng mặt hay tay chân vô lực gì cả. Thanh Bảo để ý cánh tay mình vẫn trắng bệch thiếu máu trầm trọng. Hơn nữa bây giờ còn cảm thấy rất... khát.

Cậu vội nhìn quanh đây liền thấy một dòng suối nhỏ gần gốc cây đại thụ lớn. Thanh Bảo liền đến gần dòng suối, nước trong như vậy uống chắc cũng không có vấn đề. Cậu liền múc một ít nước kề lên miệng uống, nhưng kỳ lạ là dù có uống bao nhiêu đi nữa vẫn cảm thấy không đỡ khát. Bỗng nhiên cậu giật mình khi nhìn xuống dòng suối, đó là... không phải nhìn nhầm đó chứ? Mắt trái của cậu liền bị biến thành màu đỏ, cậu bàng hoàng sờ lên mắt trái của mình.  

            Đúng lúc này Bùi Thế Anh vỗ lên vai Thanh Bảo khiến cậu giật mình quay lại. Anh có chút bất ngờ về đôi mắt hai màu này nhưng có lẽ do anh không phải là huyết tộc thuần nên mắt của cậu mới biến thành vậy. Thanh Bảo sờ lên mắt mình, run run nói với Bùi Thế Anh:

             - Mắt của tôi...

             Anh bước đến ôm chặt lấy cậu, giúp cậu bình tĩnh lại:

             - Xin lỗi, lúc đó không còn cách nào khác tôi chỉ có thể cứu cậu bằng cách này...

             Bùi Thế Anh kể lại mọi chuyện, khế ước đã được lập ra, bây giờ Thanh Bảo đã trở thành hỗn chủng huyết tộc. Kể cả là người lạnh lùng đi nữa cũng phải shock trước tin mình bị biến thành quỷ hút máu. Thấy Thanh Bảo không nói gì, anh liền cảm thấy lo lắng:

             - Cậu có trách tôi vì đã tự mình quyết định không?

            Thanh Bảo liền lắc đầu, cậu không ngại việc bị biến thành ma cà rồng, chỉ cần cậu được ở cạnh anh mà thôi. Cứ nghĩ rằng sẽ không được ở cạnh anh nữa nhưng không ngờ...

             - Không... nếu bên anh mà phải biến thành quỷ hút máu, tôi cũng muốn...

             Bùi Thế Anh mỉm cười buông cậu ra, ít nhất cậu không kích động như tưởng tượng của anh. Bùi Thế Anh vòng ra sau người Thanh Bảo lấy dải khăn trắng trùm lên mắt trái của cậu rồi buộc lại:

             - Như vậy, mọi người sẽ không để ý nữa...

               Thanh Bảo  đỏ mặt sờ lên khăn trắng rồi hướng Bùi Thế Anh cười mỉm:

             - Ừm...

_______________________






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip