19. Nhìn như gia đình ba người

Phạm Kim Cang sau đó đã phát hiện ra những vấn đề được Chu Tỏa Tỏa đề cập nhiều lần khi trò chuyện với Diệp Cẩn Ngôn nên đã đến gặp bác sĩ khi anh ấy đang ng. Anh không cảm thấy thoải mái cho đến khi bác sĩ nói rằng đó chỉ là quá trình hồi phục bình thường.

"Nhất định phải để bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên để anh nhận bất kỳ kích thích nào, điều này sẽ giúp anh ấy hồi phục tốt hơn !" Bác sĩ liên tục cảnh cáo, nhấn mạnh: "Lúc này tốt nhất nên nghỉ ngơi!"

Khi Đới Khiêm đến vào buổi tối, Phạm Kim Cang cũng đề cập đến lời đề nghị của bác sĩ với cô: "Chúng ta có nên chuyển anh ấy đến một nơi  yên tĩnh hơn không? Ở đây có rất nhiều người, và các phóng viên thỉnh thoảng cũng xuất hiện."

Đới Khiêm gật đầu đồng ý “Anh đợi Tỏa Tỏa tới nói cho con bé biết, hơn nữa, tốt nhất chúng ta cùng bác sĩ xác nhận rõ ràng, mấy ngày nay phiền anh tìm một viện điều dưỡng thích hợp. Sau Tết Nguyên Đán sẽ chuyển đi" sau đó cô xoay người đi."

“Cô không định nói cho anh ấy biết về chuyện của hội đồng quản trị sao?” Phạm Kim Cang hỏi, ám chỉ trước đó có người đã đề cập rằng muốn Diệp Cẩn Ngôn chuyển nhượng cổ phần của mình.

Đới Khiêm khẽ cau mày, muốn nói nhưng lại sợ ảnh hưởng xấu đến sự hồi phục của anh ấy "Sao chúng ta không đợi anh ấy khỏe lại rồi mới nói, anh ấy chắc chắn sẽ rất kích động nếu chúng ta nói cho anh ấy biết việc này."

"Tôi chỉ nghĩ có chút kỳ lạ tại sao những người này lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này..."

“Thực ra có thể hiểu được vào lúc này huy động vốn cũng không thích hợp, hơn nữa cổ phần của Lão Diệp xác thực không hề nhỏ, bọn họ có suy nghĩ như vậy là chuyện bình thường. Tình hình hiện tại đang khá lên, ai không muốn thu lợi về nhiều hơn! "

Đới Khiêm nói xong, Phạm Kim Cang liền không hỏi nữa “Có vẻ như năm nay chúng ta sẽ đón năm mới ở đây rồi!”

"Tôi không thành vấn đề, dù sao tôi sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng quen rồi, lúc về chỉ là cùng Nam Tôn dùng cơm, cũng không có gì đặc biệt." Đới Khiêm quay qua nhìn Diệp Cẩn Ngôn nằm trên giường lúc ngủ bộ dạng, môi mím chặt, nhưng lông mày lại không thể thả lỏng hoàn toàn “Năm nay chúng ta cùng anh ấy đón Tết ở đây nhé?” Đới Khiêm nhìn Phạm Kim Cang để hỏi ý kiến ​​​​của anh ấy.

"Tôi đương nhiên không có vấn đề gì, chị gái tôi luôn cho tôi đến nhà chị ấy ăn tối vào mỗi đêm giao thừa. Chị ấy nói nhìn thấy tôi một mình thật đáng thương!" Anh trò chuyện với bạn bè một cách dễ dàng và tự nhiên.

"Vậy anh có muốn mua thứ gì đó để trang trí không?" Cô khoanh tay nhìn quanh phòng, "Lưới cửa sổ, nút thắt kiểu Trung Quốc, v.v. Để nhìn trông giống không khí ngày lễ."

"Chuyện này tất cả để tôi!"

Khi Chu Tỏa Tỏa quay lại, cô đã ôm theo Tiểu Tỏa buổi sáng họ ở đây và cô về vào buổi tối, bằng cách này, cô có thể cùng chăm sóc được cho gái lẫn Diệp Cẩn Ngôn , một mũi tên trúng hai đích, người chăm sóc cũng sẽ không bị lãng phí thời gian ở đây vào ban đêm.

"Sao em lại đưa con bé tới đây?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn người nhỏ bé trước mặt hỏi.

"Anh... anh không muốn con bé ở đây sao?" Chu Tỏa Tỏa không biết tại sao cô lại hỏi câu này.

Chiếc giường được y tá điều chỉnh, giúp anh tiết kiệm được rất nhiều sức lực, thấy cô hỏi, anh vội vàng giải thích: “Anh không có ý đó… khụ khụ khụ…” Anh chưa kịp nói gì thì anh đã bắt đầu ho, thậm chí còn thấy rõ tiếng thở gấp, giống như tiếng thở khò khè, cơn ho làm lồng ngực anh rung động, tim liền cảm thấy có chút đau nhói, anh lấy tay che ngực: “Ở đây đông đúc, lại là bệnh viện…”

Chu Tỏa Toat lúc này mới hiểu ý của anh, ôm hài tử ngồi xuống, lấy tay nhẹ nhàng che miệng anh nói: "Em hiểu, anh đừng nói nữa, kẻo lại ho."

Anh gật đầu, nhìn cô bé đáng yêu đang mở to mắt nhìn mình, anh lẩm bẩm: “ anh muốn ôm con bé…”

“Em sợ anh sẽ không thích con bé…”

“Anh không keo kiệt đến thế!” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng anh thâht không có ý gì, dù con bé có giống cô đến đâu thì cũng là con gái của Tạ Hoành Tổ. "Con bé nhìn giống em"

Cô đặt Tiểu Tỏa vào lòng, quan sát biểu cảm của anh, muốn cùng anh tiếp tục chủ đề nên hỏi: "Con bé giống em chỗ nào?"

“Mắt!” Anh nói mà không cần suy nghĩ “ cái mũi cũng giống!”

"Em cũng nghĩ như vậy!" Trong ngực Tiểu Tỏa chớp chớp mắt tò mò, cô nhìn anh hỏi: "Gọi anh là chú à?"

Anh khẽ cử động, mím môi ngượng ngùng và mỉm cười gật đầu với cô.

Tiểu Tỏa vui vẻ vẫy hai bàn tay nhỏ bé của mình, như thể chào đón anh và phát ra âm thanh bập bẹ "Chà...chà..." trong miệng.

"Anh chắc chắn con bé sẽ thông minh như em!"

Anh vui vẻ nói đùa: “Trước đây anh không nghĩ là em lại nói chuyện giỏi đến thế”.

Sau đó, bác sĩ đến kiểm tra và nhìn thấy Tiểu Tỏa trong vòng tay của Chu Tỏa Tỏa, ông tò mò hỏi cô: "Con gái của hai người à? Dễ thương quá!"

Cô lắc đầu xấu hổ nhưng lại lén mím môi mỉm cười với anh trong khi bác sĩ đang khám cho anh.

“Phế quản có chút viêm, gần đây anh nên uống nhiều nước hơn, tôi sẽ kê một số loại thuốc chống viêm uống trong hai ngày để giảm viêm.” Bác sĩ  không quên trêu chọc Tiểu Tỏa trên tay cô "Con gái trông giống cô hơn!"

Tạ Hoành Tổ làm theo sự sắp xếp của mẹ mình, mang trái cây và thực phẩm bổ sung đến thăm Diệp Cẩn Ngôn. Tạ Gia Nhân liên tục yêu cầu con trai nhắc đến nhiều hơn về cuộc trò chuyện giữa hai người tại Tư Nam ngày hôm đó và tìm hiểu xem Diệp Cẩn Ngôn còn ý định tiếp tục đến chỗ Tạ gia giúp đỡ hay không?

Khi họ bước vào, Tiểu Tỏa đang ngồi cạnh giường Diệp Cẩn Ngôn chơi đùa, Chu Tỏa Tỏa đang đỡ anh dậy.

Tạ Hoành Tổ ban đầu dự định đến thăm như thăm trưởng bối nhưng bây giờ anh thấy vợ và con gái mình đang nói chuyện và cười đùa với những người đàn ông khác, chưa kể người đàn ông này chính là Diệp Cẩn Ngôn, trước đây anh dùng lời nói không mấy tốt đẹp về anh ấy cũng so anh ấy ngang hàng như mẹ mình. Nhưng bây giờ ba người giống như một gia đình, cơn tức giận của anh chợt dâng lên đỉnh đầu.

“Ông làm gì vậy?” Anh tức giận cắn môi mình, trong tay vẫn cầm thứ gì đó “Diệp Cẩn Ngôn,ông đã như thế này còn muốn dụ dỗ Chu Tỏa Tỏa!”

"Tạ Hoành Tổ!" Chu Tỏa Tỏa gọi anh ta và yêu cầu anh ta nói chuyện đàng hoàng "Ngươi nói cái gì vậy?"

"Anh nói cái gì? Em nói anh nên nói cái gì! Những người không biết sẽ cho rằng ba người các ngươi là một nhà." Anh trợn mắt, lập tức quên mất những gì mẹ anh đã nói với anh. "Diệp Cẩn Ngôn, ngươi vì cái gì mà như âm hồn bất tán vậy?"

Diệp Cẩn Ngôn khẽ cau mày, trong lúc nhất thời không biết cơn đau đột ngột đến từ trái tim hay từ não. "Tỏa Tỏa..." Anh xua tay ra hiệu cho cô không nên kích động, cũng không nên làm dọa đứa trẻ.

"Ngay cả nói chuyện cũng không được sao?" Chu Tỏa Tỏa cảm thấy Tạ Hoàn Tổ đến gây phiền phức "Tôi và anh đã ly hôn rồi phải không? Anh có cần phải kiểm soát việc tôi nói chuyện với ai không? Nếu Tiểu Tỏa đi theo tôi, có phải con bé nên tự cô lập mình khỏi xã hội, phải không?"

"Ai biết được em đang nói cái gì? Nếu anh không tới, em có phải dạy Tiểu Tỏa gọi hắn ba không?"

"Tạ Hoành Tổ, đủ rồi!" Chu Tỏa Tỏa hét vào mặt anh ta,  Tiểu Tỏa đang trong vòng tay cô đột nhiên sợ hãi và kêu lên "Hu..uu". Thấy vậy, Tạ Hoành Tổ cảm thấy có lỗi với đứa trẻ. Anh ta đặt đồ đạc trên tay xuống và tiến tới ôm con bé, nhưng Chu Tỏa Tỏa tránh được và nói: "Ngươi định làm gì? Tiểu Tỏa là của tôi!"

Diệp Cẩn Ngôn nằm trên giường, dù có cố sức kéo cũng không với tới được, anh nhìn hai người đang nói chuyện với nhau, đứa trẻ ở giữa đang khóc lớn.

"Đừng cãi nữa!" Anh hét lên rồi ngã xuống giường với vẻ mặt vô cùng đau đớn, ôm ngực.

Chu Tỏa Tỏa sợ hãi, vội vàng bấm chuông, Tiểu Tỏa cũng khóc.

Tạ Hoành Tổ sợ hãi khi nhìn thấy điều này anh ta nhanh chóng im lặng "Việc này... việc này không phải tại tôi!" Anh ta nói rồi vội vàng đi ra ngoài gọi bác sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip