36. Đã hiểu vấn đề nằm ở đâu

Vào cuối của tuần đầu tiên khi Diệp Cẩn Ngôn quay lại phụ trách Tạ gia, Tạ Hoành Tổ đã liên lạc với Chu Tỏa Tỏa, anh ta nói rằng vài ngày nữa là sinh nhật đầu tiên của con gái nên anh ta muốn lên kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho con bé, anh ta hy vọng rằng mình có thể cùng con bé trải qua bữa tiệc sinh nhật giống như một gia đình.  Chu Tỏa Tỏa không có lý do gì để từ chối, tiệc sinh nhật đầu tiên thường những đứa trẻ sẽ được cho chọn đồ vật, cô cũng tò mò về việc Tiểu Tỏa sẽ bắt được gì nên đã đồng ý. Nam Tôn và bà nội cũng đang cân nhắc việc tổ chức sinh nhật cho Tiểu Tỏa. Họ đã sống với nhau hơn nửa năm và đã hình thành mối quan hệ sâu sắc với con bé này.

Ngoài việc giải quyết chuyện của Tạ gia, thời hạn của Đới Khiêm đưa ra cho Diệp Cẩn Ngôn không còn nhiều thời gian, anh cần tìm một người thích hợp có thể quản lý Tinh Ngôn trong thời gian ngắn nhất. Một số cổ đông và giám đốc đã gọi điện cho anh, gây áp lực nhất định cho anh,  họ thực sự không muốn có bất kỳ sự hỗn loạn nào nữa ở Tinh Ngôn. Vì những chuyện này mà anh đã mấy ngày liền không được nghỉ ngơi.

Lão Ngưu, cổ đông cũ và cũng từng giữ giám đốc tại Tinh Ngôn đã liên hệ với Diệp Cẩn Ngôn nói rằng ông ấy rất mong được gặp anh và có vài điều muốn nói trực tiếp với anh. Phạm Kim Cang không mấy gì thiện ý khi truyền đạt ý  lại cho anh "Diệp tổng, anh thành ra như vậy là tại ông ấy, không cần phải gặp lại loại người này nữa, cho dù là loại người này có làm gì thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông ta, ông ta đáng bị băm dằm thành ngàn mảnh”

Điều làm anh ấy ngạc nhiên là Diệp Cẩn Ngôn lại sẵn sàng đồng ý, nói rằng anh cũng muốn gặp ông ấy.

Hai ngày sau tại nhà từ Tây Sơn, Diệp Cẩn Ngôn gặp Ngưu Lực, người có mái tóc đã bạc trắng hoàn toàn, trong nhà tù Tây Sơn, điều khiến anh ngạc nhiên là chỉ sau vài tháng ông ấy đã già đi rất nhiều.

"Lão Diệp..." Ngưu Lực cúi đầu trước micro, không dám nhìn thẳng vào mặt anh, "Thực xin lỗi..."

"Bây giờ nói chuyện đó có ích gì!" Diệp Cẩn Ngôn chế nhạo "Người ta nói chuyện tàn ác là chuyện xảy ra thường ngày trong thương trường. Anh  quá tàn nhẫn rồi, khi làm điều đó, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?"

"Ai ..." Lúc này, ngữ điệu của Ngưu Lực càng trở nên cứng rắn hơn "Lão Diệp, Tinh Ngôn không phải của một mình anh, anh vì Chu Tỏa Tỏa có làm gì chúng ta có thể nhắm mắt mặc kệ, nhưng anh không nên hủy hoại Tinh Ngôn!"

"Tôi hủy hoại nó sao"

"Không? Nhưng rất nhiều thành viên chủ chốt đều lần lượt rời đi. Đây có phải là điều mà anh, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nên làm không?" Ngưu Lực trong lời nói đầy kích động.  "Nói cái gì mà Tinh Ngôn là của mọi người, mọi người đều từng chút từng chút một nhìn nó được như ngày hôm nay, tại sao anh lại hủy hoại nó chỉ vì một người phụ nữ, Lão Diệp, tôi vì anh mà cảm thấy không đáng! Không đáng!"

Diệp Cẩn Ngôn nhếch lên khóe miệng mang theo ý cười, anh tự giễu cười nói: "Ngưu tổng, nhờ có ông, nơi này của tôi thỉnh thoảng sẽ đau đớn, nó như tra tấn tôi đến chết đi sống lại." Anh  chỉ vào  tim và đầu của mình "Cho nên đây là lý do tại sao anh muốn giết tôi à?"

"Tôi so với anh càng hy vọng Tinh Ngôn tốt hơn nữa! Tinh Ngôn có thể thu lời nhiều hơn nữa!"

"Đừng nói như cao quý quá, ông chỉ muốn nó giúp ông kiếm được nhiều tiền hơn thôi!"

"Anh cho rằng anh cao quý sao?" Ngưu Lực nhìn chằm chằm anh qua vách ngăn kính "Vì một đứa con gái mà từ bỏ Tinh Ngôn do chính anh gây dựng nên để đến cứu đế chế đồ gia dụng, thật là buồn cười! Tôi cảm thấy anh rất buồn cười! Tôi vì Tinh Ngôn làm nhiều như vậy, nhưng tôi không dám kể công, cho nên tôi mới nói tôi quan tâm Tinh Ngôn hơn anh!”

Diệp Cẩn Ngôn cắn môi dưới, nhìn ông ta hỏi: "Ông  gọi điện kêu tôi đến để sỉ nhục tôi phải không?"

"Hừ!" Ngưu Lực trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút khinh thường, "Tinh Ngôn sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy hoại trong tay anh, nếu không tin thì cứ chờ xem!"

"Vậy ông liền ở bên trong này chờ đi!" Diệp Cẩn Ngôn tức giận buông điện thoại, quay người không chút do dự rời đi. Anh cắn chặt má, đè nén cơn đau, cơn đau trong đầu còn tệ hơn cả trong lòng. Phạm Kim Cang đợi ngoài cửa rồi cùng anh lên xe. Sở dĩ hôm nay anh nguyện ý đến là để hỏi ngang Ngưu Lực xem ai trong số các giám đốc hiện tại của Tinh Ngôn là người thích hợp nhất để lên lãnh đạo Tinh Ngôn nhưng dường như ông ta có nhiều oán hận với anh hơn anh nghĩ.

"Diệp tổng, uống thuốc giảm đau trước đi!" Phạm Kim Cang đưa thuốc và nước cho anh.
Anh mở mắt cầm lấy, cầm trên tay mà không uống ngay. Cuộc gặp gỡ với Ngưu Lực không phải là không thành công, ông ta lại một lần nữa nhắc nhở anh về tình yêu của anh dành cho Chu Tỏa Tỏa đến mất lý trí, thậm chí anh còn từ Tinh Ngôn vì cô. Anh không hiểu tại sao bây giờ Chu Tỏa Tỏa lại giữ khoảng cách với anh, sự vô tư ngày xưa trước mặt anh cũng trở nên thận trọng sau khi kết hôn. Anh ước gì cô vẫn có thể dũng cảm đi theo anh như trước, không chỉ cô, mà cả bản thân anh. Chỉ sau khi mất đi thứ gì đó quý giá, anh mới hiểu được điều đó quý giá như thế nào, và cô cũng vậy!

"Diệp tổng, nước lạnh rồi!" Phạm Kim Cang quay lại nhắc nhở: "Uống thuốc nhanh lên!"

"Ồ!" Anh ta ngẩng đầu uống một ngụm, đưa cốc nước ra, đột nhiên hỏi: "Thư ký Phạm, cậu có cảm thấy Tỏa Tỏa bây giờ đối xử với tôi hoàn toàn khác so với trước đây không? Cô ấy trước đây chuyện gì cũng dám làm trước mặt tôi. "

"Diệp tổng, tôi nghĩ điều mà cô ấy thực sự thay đổi chính là tâm lý của cô ấy. Cô ấy chọn sống một mình với Tiểu Tỏa thay vì lập gia đình. Cô ấy đã trưởng thành, nhưng cũng chính vì đã trưởng thành nên cô ấy suu nghĩ nhiều hơn, đừng nhìn cô ấy vô tư phóng khoáng như vậy nhưng thực ra cô ấy là một người tương đối nhạy cảm. Có lẽ điều đó có liên quan đến môi trường sống của cô ấy từ khi còn nhỏ, tôi và anh luôn dành tình yêu thương và quan tâm cho cô ấy, tôi xem cô ấy như một đứa em gái, nhưng hiện tại cô ấy lại giữ khoảng cách với chúng ta như vậy, có lẽ là vì trong lòng có chút mặc cảm……”

"Tự ti? Tại sao? Trước đây cô ấy không hề như vậy, cô ấy có sợ gì đâu!"

"Tôi đã nói rồi, cô ấy đã trưởng thành rồi, anh không nên nhìn cô ấy bằng ánh mắt như trước nữa. Bây giờ cô ấy đã chín chắn hơn rất nhiều!" Phạm Kim Cang thở dài, "Có lẽ cô ấy cảm thấy mình đã ly hôn và có con, cô ấy đã làm anh phải thất vọng ..."

Diệp Cẩn Ngôn nhai đi nhai lại câu cuối cùng rất nhiều lần, Phạm Kim Cang nói đúng, hiện tại anh đang nhìn cô dựa trên ấn tượng trước đây của anh về cô. Anh không biết rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã có quan điểm mới về một số chuyện, cũng đã trưởng thành lên!

Vì việc chuyển hết công việc đến viện điều dưỡng là không thực tế nên Diệp Cẩn Ngôn sẽ đến văn phòng làm viẹc hai đến ba ngày một tuần để tập trung giải quyết mọi việc và tổ chức một số cuộc họp cần thiết, Tạ Gia Nhân cũng đồng thời thỏa hiệp về một số điều chỉnh đối với bất động sản công ty và đồng ý làm theo đề xuất của Diệp Cẩn Ngôn.

Tiệc sinh nhật của Tiểu Tỏa được ấn định vào tối thứ tư. Tạ Hoành Tổ đặc biệt xin Diệp Cẩn Ngôn cho nghỉ phép, anh ta mong có thể tan làm sớm hơn. Lúc này Diệp Cẩn Ngôn mới nhớ ra, anh chưa bao giờ nhớ tới việc này, nên cảm thấy có chút xấu hổ nên đã cho anh ta đi.

"Thư ký Phạm, cậu đi với tôi một chút!" Vừa mới qua bảy giờ, Diệp Cẩn Ngôn đã cầm điện thoại di động đứng dậy.

“Anh đã hẹn ăn tối với ai à?” Phạm Kim Cang nghĩ vậy, nhưng trong đầu anh lại không nhớ có cuộc hẹn nào.

Anh ấy vừa đi vừa giải thích "Hôm nay là sinh nhật con gái của Tỏa Tỏa, tôi đang nghĩ rằng mình phải bày tỏ chút gì đó !"

“Anh…” Phạm Kim Cang không hiểu ý của anh: “Có cần thiết không?”

"Đã biết rồi thì không thể nhắm mắt làm ngơ được phải không?"

"Đúng rồi!"

Trong một trung tâm mua sắm gần đó, hai người đàn ông trưởng thành đi vòng quanh mà suy nghĩ xem không biết nên mua gì.

"Diệp tổng, mua vàng đi, nó có giá trị lưu giữ cao!"

"Một đứa trẻ nên mua loại vàng nào? Dở hơi lắm, tôi thấy búp bê tốt hơn, con gái chắc chắn cũng sẽ thích!"

"Búp bê thật tầm thường!"

“Vàng thật thô tục!”

Hai người đi dạo gần hết trung tâm thương mại, suốt chặng đường tranh cãi về sự "dở hơi".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip