43. Như đôi tình nhân trẻ

Tạ Gia Nhân cũng tham dự cuộc họp của Tạ thị. Bà ta dẫn Tạ Hoành Tổ đến đối mặt với Diệp Cẩn Ngôn , lần này bà ấy thực sự rất tôn trọng anh.

"Diệp tổng, gần đây anh thế nào rồi?" Sau cuộc họp, bà ấy đến văn phòng của anh và quan tâm hỏi: "Đáng lẽ tôi phải đến viện điều dưỡng để gặp anh, nhưng tiếc là gần đây tôi hơi mệt nên không đến được!"

Diệp Cẩn Ngôn chỉ ở trong phòng làm việc một lát, lát nữa sẽ lại đến Tinh Ngôn. Một số văn kiện trên bàn được mang ra cho anh ký. Anh nhìn tài liệu trong tay mà không ngẩng đầu lên: "Cảm ơn bà đã quan tâm, cũng không tệ lắm!"

"Nếu có việc gì phải chạy tới chạy lui thì cứ bảo Tiểu Tổ làm. Thằng bé còn trẻ, nên làm nhiều hơn!"

Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy mấy câu chào hỏi vô hại quá đạo đức giả. Bà ta nói lòng vòng không phải chỉ để hỏi xem công việc năm nay sẽ tiến hành như thế nào, có nắm bắt được hay không thôi. "Tạ tổng, thành thật mà nói thì tôi có thể được xem là người mới trong nghành này, tôi vẫn chưa biết nhiều nghành đồ gia dụng, tôi sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình, được chứ?

Sau khi Diệp Cẩn Ngôn rời đi, hai mẹ con trò chuyện trong phòng làm việc. Tạ Hoành Tổ lộ rõ ​​cảm xúc: "Mẹ, ông ấy là người làm bên bất động sản, ông ấy có thể giúp chúng ta được không?"

Tạ Gia Nhân vẫn như mọi khi, cao giọng thở dài nói: "Bên ngoài có tin đồn hắn tới đây là vì Chu Tỏa Tỏa, hắn cũng không phải ngu ngốc, dù sao hắn cũng là thương nhân, ngoại trừ điều đó ra, mẹ nghĩ hắn vẫn có lợi cho chúng ta, bằng không hắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy!"

Nghe nói đến Chu Tỏa Tỏa, Tạ Hoành Tổ càng tức giận, nắm chặt nắm tay: "Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng đi theo hắn chăm chỉ học tập, nhất định sẽ giữ được Tạ thị trong tay!"

"Con trai ngoan!" Tạ Gia Nhân nghe được lời nói của con trai có chút cảm động, nghĩ rằng đứa con trai ham chơi của mình cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Tin Phạm Kim Cang đến thay thế Đới Khiệm tạm thời phụ trách Tinh Ngôn khiến mọi người trong công ty bị sốc. Dù anh ấy và Diệp Cẩn Ngôn đã làm việc cùng nhau nhiều năm nhưng dù sao cũng chỉ là thư ký nên việc anh ấy trực tiếp phụ trách quản lý, được xem là một đề bạt vượt cấp.

"Lão Diệp, anh cũng không nên như vậy chứ?" Đới Khiêm tránh xa Phạm Kim Cang, không thể tin được nhìn anh "Em hiện tại không hiểu anh đang làm gì."

Diệp Cẩn Ngôn cười lớn, đi vòng qua anh chạm vào chiếc ghế anh đã từng ngồi: "Tôi năm nay đã năm mươi ba tuổi, nhiều nhất chỉ có thể ở Tinh Ngôn mười năm nữa, mười năm sau thì thế nào? Nhất định phải có người mới mới để thay thế tôi, cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tôi không phải thần tiên, không phải trường sinh bất lão!

Đới Khiêm vẫn nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được, mặc dù lời giải thích của anh không có vấn đề gì. Cô thở dài: "Em bây giờ thậm chí còn nghĩ Đường Tâm rời đi là đúng đắn..."

"Chuyện này không còn quan trọng nữa!" Anh lắc đầu chế giễu, đưa tay ra ý định chào tạm biệt cô một cách đàng hoàng nhưng Đới Khiêm vẫn không hề động đậy, giống như đang thử làm điều gì đó mà cô đã nhiều năm không dám làm. Nhưng cô ấy quay lại với vẻ mặt thất vọng "Vậy thì em hy vọng Tinh Ngôn và anh sẽ ngày càng tốt hơn!"

Diệp Cẩn Ngôn mím môi gật đầu, sau đó xấu hổ rút tay lại: "Chúc em mọi điều tốt lành!"

Buổi tối, thư quán Thanh Điểu sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, Diệp Cẩn Ngôn ngồi trong xe ven đường hồi lâu. Chu Tỏa Tỏa đang bận, có vẻ như hôm nay không đủ nhân lực, cô vừa làm bà chủ vừa phải kiêm luôn làm người phục vụ. Khi nhìn vào trong đó khóe miệng anh bất giác nhếch lên.

"Đừng đợi tôi, lát nữa tôi sẽ tự về!" Anh mở cửa nói với tài xế.

"Thư ký Phạm đã căn dặn tôi rằng anh ấy muốn tôi..."

"Tôi sẽ nói với cậu ấy, cậu về đi!" Nói xong, anh đóng cửa xe lại và đi về phía thư quán.

"Chào mừng quý..." Chu Tỏa Tỏa theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đi vào, sắc mặt lập tức thay đổi nở nụ cười "Sao anh lại đến đây?"

"Sao thế, anh không được chào đón à?" Anh nhìn cô rồi được đưa đến ghế sofa bên trong. "Sao bây giờ em vẫn còn bận vậy?" Anh nhìn ra cửa hỏi.

"Những bạn trẻ làm thêm giờ đến đây mua cà phê, thoạt nhìn sẽ không nhận ra!" Chu Tỏa Tỏa cười giải thích với anh "Đúng vậy, có người có thư ký, làm sao có thể hiểu được việc uống cà phê vào ban đêm để tránh buồn ngủ khi làm thêm giờ!"

Anh chỉ vào cô cười nói: "Hôm nay anh đâu có đắc tội với em, sao em lại nói làm anh tổn thương vậy?"

"Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi!"

"Em sắp tan làm phải không?" Anh hỏi, có quá nhiều người trong thư quán nhưng anh muốn nói chuyện với cô một lát.

"Anh đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn nhé?" Cô hỏi anh "Em sẽ nói với Tiểu Lâm để cậu ấy tự mình chăm sóc khách hàng"

Màn đêm chuyển sang màu đỏ, giống như lúc này Chu Tỏa Tỏa cùng Diệp Cẩn Ngôn đang sánh bước bên nhau, trong niềm hạnh phúc của anh có chút ngại ngùng "Hôm nay anh thấy khỏe hơn chưa?"

"Mọi chuyện đều ổn," anh nghiêm nghị trả lời, "Em chỉ quan tâm đến cơ thể của anh thôi à?"

"Hả?" Chu Tỏa Tỏa không biết anh đang ám chỉ cái gì "Sao vậy?"

Diệp Cẩn Ngôn cười lắc đầu thở dài: "Em so với trước đây đã bớt cổ linh tinh quái hơn rồi!"

"Ừm..." Cô cúi đầu thở dài: "Có chút từng trải cũng trưởng thành rồi!"

"Ngu ngốc..." Anh cảm động thở dài "Sau này đừng nghĩ nhiều như vậy, anh vẫn thích em hấp tấp liều lĩnh như trước!"

"Hấp tấp liều lĩnh? Cái gì mà hấp tấp liều lĩnh?" Chu Tỏa Tỏa quay đầu lại, đột nhiên ý thức được dừng lại, kéo anh lại, hỏi anh: "Vậy... ôm em một cái?"

"Cái gì?" Anh mỉm cười, nghĩ đến việc cô yêu cầu một cái ôm khi anh ở dưới tầng hầm. "Ôm em một cái!" Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã chủ động ôm anh, nhưng lần này cô cảm thấy mình run lên vì lo lắng. "Lần này anh không thể từ chối em được!"

Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt mấy giây, đang là mùa hè nhưng anh lại cảm nhận được sự ấm áp chỉ có ở mùa đông, khiến lòng anh cảm thấy ấm áp. Trên phố đông đúc, họ ôm nhau không sợ ánh mắt của người khác...

Nắm tay? Đương nhiên là anh chủ động!

"Nếu như chúng ta có thể như vậy hơn một năm trước thì tốt biết bao!" Chu Tỏa Tỏa nắm chặt tay anh thở dài, "Có lẽ mọi chuyện sẽ lại khác..."

Anh ta cười nhạo cô: "Em đã bao giờ chơi trò chơi mê cung chưa? Trò chơi này có nhiều lối ra, mỗi lối ra lại có một kết quả khác nhau. Người trong cuộc như chúng ta có thể đi trái hoặc phải, tiến hoặc lùi, cuối cùng mọi lựa chọn đều sẽ như vậy. Tương ứng với một lối ra sẽ là một kết quả khác, nếu em đưa ra lựa chọn vào thời điểm đó, nó không hẳn sẽ là kết quả tốt nhất. Anh cảm thấy mọi ngã rẽ trong cuộc đời đều sẽ có những kết quả khó biết được!" Anh nắm chặt tay cô "Chúng ta... hãy sống cho hiện tại, được chứ?"

Ăn tối xong, Diệp Cẩn Ngôn bắt taxi đưa cô về nhà, khi hai người chia tay dưới lầu, cô vẫn miễn cưỡng ôm anh, không muốn tách ra. "Sao bây giờ em lại cảm thấy ở bên nhau như thế này còn nồng nhiệt hơn cả lúc đầu em tưởng tượng? giống như bom nguyên tử nổ tung, tình yêu em dành cho anh bây giờ giống như đám mây hình nấm khổng lồ sau vụ nổ!

"Đây là lần đầu tiên anh nghe em miêu tả nó như vậy!" Anh xoa lưng cô, vỗ nhẹ nói: "Lên đi, Tiểu Tỏa còn đang đợi em!"

"Được rồi, khi đến nơi nhớ nhắn tin cho em đấy!" Nói xong, cô lao ra khỏi vòng tay anh, hôn thật nhanh vào mặt anh, quay người chạy vào cầu thang, để lại Diệp Cẩn Ngôn vẫn đứng đó chưa kịp hồi phục tinh thần. Anh vừa vuốt má mình vừa mỉm cười nhìn cầu thang được thắp sáng từng bậc.

Nếu như lúc đó anh đưa ra những lựa chọn và quyết định như bây giờ thì liệu có phải sẽ là một kết quả tốt không? Anh ấy cứ suy nghĩ về vấn đề này trên đường trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip