48. Người đàn ông cô đơn trong lâu đài

Tạ Hoành Tổ ăn mặc chỉnh tề, đứng đợi trước nơi hẹn. Khi thấy xe đến gần, anh ta tiến tới mở cửa cho anh, kính cẩn gọi anh là "Diệp tổng."

“Được rồi!” Anh duỗi chân phải ra bóp bóp vài cái, mím môi giẫm xuống đất, bước hai bước, cố gắng hết sức để tỏ ra giống người bình thường, “Thông tin đâu?”

Tạ Hoành Tổ đưa qua, đi theo anh: "Đều là đối tác cũ, từng cùng công ty hợp tác ít nhất năm năm, tôi đã sắp xếp thông tin về từng công ty, anh có thể xem qua!"

Khi mặt trời sắp lặn, một vị khách không mời mà đến thư quán, Chu Tỏa Tỏa cùng Tiểu Lâm và một nhân viên khác đang tóm tắt tình hình kinh doanh những ngày qua trong khi không có ai ở quán bar.

"Thư quán này cũng bình thường mà thôi..." Một giọng nữ đẩy cửa đi vào. Chu Tỏa Tỏa ngước mắt lên, nhìn thấy không phải người khác, mà là Triệu Mã Lâm đã lâu không gặp.

"Hoan nghênh đến Thanh Điểu thư quán!" Tiểu Lâm không biết tình huống, cười hỏi: "Cô có muốn uống chút gì không?"

Triệu Mã Lâm đang cầm một chiếc túi xách Hermès mới trong tay, cô liếc nhìn vào trong, có chút khinh thường nói: "Không uống, tôi đến tìm người!"

Chu Tỏa Tỏa đứng đó không để ý đến cô ta, như thể đang nhìn vào không khí, nhưng cô ta lại không thể tự chủ được mà nói: "Cô có thời gian để nói chuyện không?"

"Vào trong nói chuyện đi!" Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt không chút biểu cảm dẫn cô ta vào chỗ ngồi bên trong. Cô cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến bộ dạng của người phụ nữ này ba ngày một lần từ trước đến sau khi kết hôn với Tạ Hoành Tổ. Tạ Gia Nhân không ngại cho phép cô ta không rõ ràng với con trai mình, nghĩ đến những ngày đó cô như chó táp phải ruồi, có cái nhìn khó chịu với cô ta: "Có chuyện gì sao?" Sau khi ngồi xuống, Chu Tỏa Tỏa không chút nhẫn nại hỏi.

Có câu nói “cây không có vỏ chắc chắn sẽ chết, nhưng người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch.” Câu nói này có lẽ ám chỉ những người như Triệu Mã Lâm .

"Chu Tỏa Tỏa, tôi ở đây để nói cho cô biết rằng tôi và Tổ Tổ sẽ kết hôn vào tháng tới. Sau này xin cô hãy tránh xa anh ấy ra và đừng níu kéo anh ấy bằng đứa trẻ không lai lịch bất minh đó. Cô đối với Tạ gia mà nói chính là kẻ thù, nếu không có cô Tạ gia sẽ không một đường lụn bại như vậy. Nhưng mà cô yên tâm, nếu tôi và Tổ Tổ kết hôn, cha tôi nhất định sẽ ra tay giúp đỡ và Tạ gia nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Tôi chỉ khuyên cô đừng có suy nghĩ không tốt nào, cho dù Tạ gia có trở lại thời kỳ huy hoàng như xưa thì cô cũng đừng mơ mà nghĩ đến.

Chu Tỏa Tỏa cười khẩy, ánh mắt cô nhìn cô ta như một thanh kiếm sắc bén "Triệu Mã Lâm, tốt nhất cô nên giữ miệng cho sạch sẽ. Hôm nay tôi không có thai, một chút nữa tôi sẽ đánh cô. Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa." nó nữa." Tôi chưa từng sợ ai kể cả cô có Tạ Gia Nhân chống lưng! Tôi nói cho cô biết, tôi, Chu Tỏa Tỏa, có thể làm ra bất cứ chuyện gì nếu cô dám đụng đến con gái tôi. Tôi nói cho cô biết, tôi không quan tâm việc cô và Tạ Hoành Tổ có kết hôn hay không, tôi cũng không quan tâm Tạ gia có muốn nhìn con gái tôi hay không. Tốt nhất hãy chăm sóc tốt cho người đàn ông của mình đừng để người khác chăm anh ta dùm cho cô, nếu không sẽ xấu hổ lắm!

"Cô..." Triệu Mã Lâm giận dữ tiến người về phía trước  "Chu Tỏa Tỏa, đừng hiếp người quá đáng!"

"Nếu ngươi biết nói tiếng người, ta vẫn có thể bình tĩnh chúc phúc cho ngươi. Nếu ngươi chó dại cắn càn, đừng trách ta vô lễ!"

"Dù sao thì tôi cho cô biết, sau này hãy tránh xa Tổ Tổ ra, nếu không tôi sẽ không để cô yên đâu!" Triệu Mã Lâm mạnh mẽ đứng dậy, cảnh báo cô ta.

Không thua kém, Chu Tỏa Tỏa khoanh tay trước ngực cười khẩy nhìn cô ta: "Nói xong chưa? Có thể ra ngoài được rồi!"

Triệu Mã Lâm tức giận đến mức nhảy dựng lên chỉ vào mũi cô, vừa định nói gì đó thì Chu Tỏa Tỏa đã hất tay cô ta ra: "Mẹ cô không dạy cô không được chỉ vào người khác khi nói chuyện!"

"Cô... đợi đó cho tôi !"

Sau khi đuổi ôn thần Triệu Mã Lâm đi, Chu Tỏa Tỏa bình tĩnh trở lại quầy bar để tiếp tục chủ đề vừa nói, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Từ lâu cô đã không hài lòng với dáng vẻ hống hách của cô ta, không biết cô ta lấy đâu ra can đảm để đến đây cảnh cáo cô.

Sau đó cô gọi điện cho Diệp Cẩn Ngôn, khi nhấc máy, cô nghe thấy xung quanh có tiếng ồn ào. Cô hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Anh đang ở nhà hàng, anh có hẹn với đối tác đi ăn tối, anh sẽ gọi lại cho em sau!"

"Được rồi, không uống rượu đâu đó!"

Khi Diệp Cẩn Ngôn trả lời điện thoại, rượu mời cho anh đã được Tạ Hoành Tổ uống thay nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi việc phải uống vài ly. Anh không thích kiểu tiệc tối như thế này, nhưng hầu hết các mối quan hệ đều phải được duy trì trên bàn rượu kiểu này. Vào cuối bữa ăn, khung cảnh về đêm của Bến Thượng Hải là đẹp động lòng người.

Tạ Hoành Tổ uống nhiều đến mức bị vấp ngã khi đi bộ. Anh đã sắp xếp cho một tài xế đưa cậu ta về nhà còn mình tự đi bộ dọc đường. Với mùi rượu thoang thoảng, anh ngồi trên chiếc ghế dài nhìn ra Tháp Minh Châu Phương Đông, anh duỗi thẳng chân phải và đấm vào nó liên tục.

Chu Tỏa Tỏa gọi lại anh. Cô nói thư quán đã đóng cửa, hỏi anh đã về nhà chưa.

"Vừa ăn tối xong"

"Anh uống rượu à?"

"Có uống một chút."

"Không phải em đã nói là sẽ không cho anh uống rượu sao?" Giọng cô có vẻ lo lắng.

"Không thể tránh được."

"Đã về nhà chưa?"

"Đang ngồi hóng gió ở Bến Thượng Hải."

"Anh đang ở đâu? Em sẽ đến tìm anh!"

Chu Tỏa Tỏa thở hổn hển xuất hiện trước mặt anh, đèn của các cửa hàng ven đường đã tắt. Cô ngồi cạnh anh, trên người anh có mùi rượu thoang thoảng, cô ghé sát vào miệng anh hỏi: "Anh đã uống bao nhiêu rồi?"

“Anh chỉ uống có mấy ly thôi mà!” Anh mím môi cười, rúc vào vòng tay cô “Anh có phải hèn hạ lắm không?”

"Anh đang nói cái gì vậy!"

"Tỏa Tỏa, ở tuổi của anh, làm như vậy đối với một cô gái trẻ có phải là không biết xấu hổ có phải không?"

“Anh không được phép nói như vậy!” Chu Tỏa Tỏa siết chặt tay anh “Vậy còn có người nói em tham muốn tiền tài và quyền lực của anh thì sao, không phảm em sẽ bị nước bọt nhấn chìm sao.”

Vào những đêm say rượu gây rắc rối thì sự tỉnh táo không còn chiếm ưu thế chỉ còn lại sự yếu mềm là trạng thái chân thực nhất.

Anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, dù trời đã tối nhưng Bến Thượng Hải vẫn nhộn nhịp người. Đây là lần đầu tiên trong mối quan hệ này anh không sợ hãi thế giới bên ngoài. Còn cô thì giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, xoa lưng anh lên xuống để an ủi : "Được, được, em đưa anh về nhà!"

Anh loạng choạng đứng dậy, dùng chân phải giậm mạnh xuống đất vài lần nhưng vẫn không giảm được cơn đau. "Không sao đâu!" Anh mỉm cười rồi vẫy tay gọi taxi.

Tư ânm rộng lớn trông càng cô đơn hơn vào ban đêm, giống như một tòa lâu đài cổ có một người đàn ông cô đơn sống trong tòa lâu đài hoang vắng. Cô xuất hiện như một ngọn lửa, thắp sáng màn đêm u tối ở nơi đây, thời gian càng lúc càng trở nên ấm áp và dịu dàng...

“Anh không uống nhiều, thật sự không uống nhiều!” Anh bước vào cửa rất chính xác, bật đèn, thay giày rồi ép cô vào cửa. Trước kia cũng vào một đêm như thế này, cô đến để thổ lộ tình cảm của mình dành cho anh. "Tỏa Tỏa, anh không bận tâm những gì người khác nói về anh, em biết không? Anh không bận tâm... anh không bận tâm chút nào."

“Em biết!” Tim cô đập rất nhanh, ở gần như vậy, cô có thể ngửi thấy mùi rượu trong từng lời anh nói. Cô cảm thấy hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, đọng lại ở hõm cổ cô, cô lại một lần nữa cảm thấy ngứa ran ở bụng dưới.

Diệp Cẩn Ngôn biết lúc này bản thân kích động đến cỡ nào, hình như anh đã quên mất một điều, không biết sau tai nạn xe, cơ thể còn có thể thực hiện những hoạt động lao lực như vậy hay không, bởi vì lúc này nhịp tim của anh như sắp nổ tung trong lồng ngực.

Trong ánh sáng lờ mờ của lối vào, cô áp môi mình vào đôi môi ấm áp thoang thoảng mùi cồn của anh bằng hơi thở nặng nề, rồi kéo cả cơ thể anh về phía mình.

Lần đầu sa ngã, hai người đều cẩn thận, anh sợ mình mất bình tĩnh, cô cũng sợ anh sẽ cảm thấy khó chịu.

Có một số điều có thể làm được nếu bạn cố gắng...

*** Mặc dù là không choáy nhưng cũng coi như được quặm rồi, các bạn cứ tưởng tượng đi là được***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip