63. Bọn họ muốn bắt Tiểu Tỏa
Diệp Cẩn Ngôn không biết chuyện đã xảy ngày hôm qua cho đến chiều ngày hôm nay. Sau khi bận rộn bên ngoài, anh đi ngang qua thư quán, hỏi thì mới biết Chu Tỏa Tỏa cả ngày không đến đây, anh liền gọi điện cho cô.
"Tỏa Tỏa, anh đang ở thư quán, mọi người nói em cả ngày không đến, có chuyện gì sao?" Anh vừa đi về phía bãi đậu xe bên đường vừa gọi điện thoại. Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất thấp, phải mất một lúc mới trở lại bình thường: “Hôm nay em ở nhà với Tiểu Tỏa.”
"Tiểu Tỏa khó chịu sao?"
"Không sao." Chu Tỏa Tỏa do dự khi nói chuyện này với anh, lơ đãng trả lời, dù sao thì Tiểu Tỏa là con gái của cô và Tạ Hoành Tổ, chuyện này là tranh chấp giữa cô và Tạ gia. Diệp Cẩn Ngôn đang giúp đỡ cho Tạ gia, nếu anh lại dính líu đến chuyện này thì sẽ không tốt cho danh tiếng của anh. Cô không muốn anh dính líu vào chuyện này nữa, có lẽ vì điều này mà hai người phụ nữ điên sẽ kia sẽ rút lui. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn phát hiện bên kia điện thoại lời nói không giống lúc trước, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"...Không...không có gì." Chu Tỏa Tỏa quay lại nhìn cô con gái đang ngủ, cắn môi dưới. Cô thể không thể rời đi, cô sợ hai người phụ nữ điên đó sẽ quay lại khi cô đi vắng. Nghĩ đến cảnh tượng đã xảy ra ngày hôm qua, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Tạ Hoành Tổ nhân lúc Triệu Mã Lâm đi ra ngoài rồi lên kế hoạch thảo luận chuyện này với mẹ anh và cố gắng hết sức để thuyết phục bà dừng hành vi lố bịch của mình. "Mẹ, con đã hỏi thăm bệnh của Mã Lâm, nếu việc điều trị suôn sẻ, cô ấy vẫn có thể mang thai. Mẹ có thể tạm thời dừng đánh chủ ý lên người Tiểu Tỏa được không?"
"Ý con là gì?"
"Nếu như mẹ muốn gặp Tiểu Tỏa, con có thể đến chỗ Tỏa Tỏa đưa con bé đến đây. Chúng ta vẫn như trước, dù sao trong thỏa thuận ly hôn của chúng con đã viết, đứa bé sẽ theo cô ấy."
Tạ Gia Nhân vẫn không hài lòng, bà ta khoanh tay trước ngực, trịch thượng nhìn Tạ Hoành Tổ: "Lỡ như chữa bệnh thất bại thì sao? Tạ gia nhất định phải có người nối dõi, phải không?"
"Mẹ, mẹ có thể suy nghĩ thêm cho công ty được không?" Tạ Hoành Tổ nghiêm túc nói: "Diệp Cẩn Ngôn hiện tại vẫn còn ở đây, công ty bây giờ đang dần phát triển, ông ấy nhất định sẽ đứng về phía Tỏa Tỏa, nếu như cuộc tranh giành quyền giám hộ Tiểu Tỏa của mẹ mà ông ấy biết được, ông ấy sẽ dùng lời đe dọa không giúp đỡ Tạ thị nữa thì phải làm sao?" Anh chỉ có thể dùng lợi ích công ty để thuyết phục mẹ mình. Nếu anh thực sự nói theo quan điểm của Chu Tỏa Tỏa, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Tạ Gia Nhân trầm mặc một lúc, đi vòng qua ghế sofa hai vòng rồi không nói nữa.
"Mẹ, cứ để chuyện này đó đi. Con còn có việc phải làm, con đi làm trước!" Tạ Hoành Tổ dẫn mẹ mình xuống bậc thang, rồi vội vã ra khỏi cửa, lái xe thẳng đến nơi ở của Chu Tỏa Tỏa.
Diệp Cẩn Ngôn nhận thấy có điều gì đó không ổn nên kêu tài xế đưa anh đến nơi ở của Chu Tỏa Tỏa. Bà nội Tưởng, Chu Tỏa Tỏa và Tiểu Tỏa đang ở nhà, ban ngày Nam Tôn phải đi làm, nên khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Chu Tỏa Tỏa rất cảnh giác nhìn qua mắt mèo đề phòng hai người phụ nữ điên đó lại đến. Nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đứng ngoài cửa, cô trở nên căng thẳng, vô thức sờ lên vết xước trên mặt trái, cô nói qua cửa: "Sao anh lại đến đây?"
"Anh hơi lo lắng, nên muốn tới gặp em!"
"Em thực sự không sao, anh cứ đi làm việc của mình đi!"
Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục gõ cửa, "Nếu em không mở cửa, anh sẽ đứng chờ đến khi em mở cửa!"
Khi Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy điều này, theo tính khí của anh, anh chắc chắn sẽ chờ tới chết. "Anh chờ em một chút!" Nói xong, cô liền chạy tới phòng ngủ ngồi trước gương trang điểm lại.
Khi cửa được mở ra, Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa đang đứng trước mặt mình, nhìn bằng mắt thường có thể thấy đôi mắt cô hơi sưng lên. Không biết có phải do quần áo hay không, nhưng có vẻ như cô kém năng động hơn trước.
"Tiểu Diệp tới à!" Bà nội Tưởng đang ở trong phòng khách nhìn thấy có người đi vào, trước khi đi vào phòng ngủ vẫn đứng lên chào hỏi. Có lẽ Chu Tỏa Tỏa đã nói gì đó với bà Tưởng.
"Vâng, bà Tưởng!" Diệp Cẩn Ngôn lên tiếng chào rồi kéo chiếc ghế bên cạnh sofa ngồi xuống, nhìn Chu Tỏa Tỏa lặng lẽ bưng trà cho mình “Mắt em bị sao vậy?”
“Đêm qua em thức hơi khuya, mắt có chút sưng!” Cô luôn quay mặt về phía bên phải của anh, ngồi trên ghế sô pha bên trái anh.
Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy cô tránh nhìn mình, kể từ lúc bước vào cửa, ngay cả khi cô nói vào lúc này, cô cũng cố tình tránh né, khi thấy trong phòng không có ai, anh đi vòng qua bàn cà phê rồi ngồi xuống ghế sofa bên trái cô. Chu Tỏa Tỏa sợ anh phát hiện nên vội vàng đứng dậy đi đến bên ghế, nhưng lại bị tay anh giữ lại.
“Tiểu Tỏa đâu?”
"Còn ngủ."
“Mặt em bị làm sao vậy?” Anh nhìn vết xước lờ mờ trên mặt cô, không nhịn được đưa tay kiểm tra vết thương, nhưng cô né tránh “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?” Anh có chút nóng nảy, chủ yếu là vì cô không muốn nói cho anh biết, nên anh chỉ có thể đoán "Trong thư quán có người gây rối à?"
Chu Tỏa Tỏa lắc đầu, những vết xước trên mặt dù đã vội vàng thoa kem che khuyết điểm nhưng vẫn bị anh nhìn thấy.
“Người đó có phải là người đàn ông lần trước không?”
“Không phải…” Cô tiếp tục lắc đầu phủ nhận, nhưng khó giấu được sự bất bình mà cô luôn kìm nén trước mặt người mà cô quan tâm nhất và có thể dựa vào. Anh hỏi lại lần hai, trong giọng điệu của anh đầy sự lo lắng, khiến cho mọi bất bình của cô bùng phát.
Cô lao vào lòng anh khóc lóc thảm thiết, Diệp Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao cô lại như vậy, anh chỉ có thể để cô khóc để giải tỏa nỗi buồn và sự bất bình trong lòng. Mãi cho đến khi anh cảm thấy áo đã ướt ướt áp vào ngực mình, thì cô mới dần ngừng khóc. Anh lại hỏi cô: "Tỏa Tỏa, nói cho anh biết, có chuyện gì vậy? Nếu có người ức hiếp em, anh sẽ không ngồi yên nhìn!"
"Tiểu Tỏa... bọn họ muốn bắt Tiểu Tỏa đi..." Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, mỗi lần nói một câu, cô đều không khỏi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua. Cô sợ nếu như cô không kịp quay về ngăn cản, thì không biết Tiểu Tỏa của cô bây giờ sẽ ở đâu?
"Chuyện là sao? Ai muốn cướp Tiểu Tỏa? Là Tạ Hoành Tổ à?" Anh cau mày hỏi, lập tức nhớ tới chuyện hôm qua Tạ Hoành Tổ đã bỏ lỡ buổi đàm phán.
Chu Tỏa Tỏa nức nở, vai run lên từng chút từng chút: "Tạ Gia Nhân và Triệu Mã Lâm..."
Diệp Cẩn Ngôn không thể hiểu được, Tạ Hoành Tổ đã làm theo ý muốn của Tạ Gia Nhân đã kết hôn với Triệu Mã Lâm rồi, vì lý do gì mà bà ta phải tranh giành Tiểu Tỏa? Nếu bà ta muốn, với tính khí của bà ta, bà ta hẳn nên thúc giục Tạ Hoành Tổ và Triệu Mã Lâm sớm sinh một đứa cháu trai cho Tạ gia, tiện thể có thể lấy lòng lão Triệu. "Không đúng, không đúng..." Anh tự nhủ, "Đừng lo lắng, Tỏa Tỏa, chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu!"
Đang lúc anh đang nói chuyện, bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng kêu của Tiêu Tỏa. Diệp Cẩn Ngôn thì đứng dậy mở cửa, Chu Tỏa Tỏa đi vào phòng nhìn thấy con gái mình đã tỉnh dậy.
"Diệp... Diệp tổng!" Trái tim của Tạ Hoành Tổ chợt thắt lại khi nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn mở cửa. Anh ta đoán rằng có lẽ anh đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng anh ta vẫn hỏi: "Tỏa Tỏa có ở đây không?"
Diệp Cẩn Ngôn đầu tiên vô cảm nhìn hắn, sau đó nheo mắt lại, anh cẩn thận nhìn thiếu niên trước mặt, người mà anh đánh giá thấp, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi tìm cô ấy có chuyện gì?"
"A... Ta..." Tạ Hoành Tổ do dự một chút, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua, phía sau không nhìn thấy bóng dáng của Chu Tỏa Tỏa, nhưng anh ta lập tức đưa ra quyết định. "Tôi đến đây để xin lỗi Tỏa Tỏa. Tôi xin lỗi, Diệp tổng... tất cả đều là lỗi của tôi..." Anh ta cúi xuống, đầu cúi một góc chín mươi độ, anh ta nói lớn, anh ta hy vọng rằng Chu Tỏa Tỏa ở bên trong sẽ nghe thấy rồi bước ra: "Tỏa Tỏa, anh xin lỗi, anh đến xin lỗi em! Chuyện này là lỗi của anh, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để chuyện này xảy ra nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip