Chương 156: Cố Ngôn Sanh phát sóng trực tiếp gọi Niệm Niệm

Editor: Lạc Y Y

Hôm nay là cuối tuần, trong studio chỉ có một mình Ôn Niệm Nam, người của tổ chương trình bảo cậu chuẩn bị vài bản nhạc, vì vậy cậu đã trở lại studio.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Ôn Niệm Nam ngồi dậy đi ra xem, nhưng sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cậu ngây người rồi.

"Hi, anh Niệm Nam!" Cố Lâm đột nhiên xuất hiện ở cửa, đang cười vẫy tay với cậu.

Ôn Niệm Nam nhìn gương mặt này có chút ngây ngẩn, dáng vẻ khi cười ấy quả là giống với Cố Ngôn Sanh thời trung học như đúc...

"Cậu... Cậu là người Cố gia sao?"

Cố Lâm đến gần mấy bước đảo mắt nhìn xung quanh, gật đầu cười nói: "Ừm, em tên Cố Lâm, là em trai Cố Ngôn Sanh, anh Niệm Nam, studio này của anh trang trí thật đẹp, em có thể nhìn xung quanh một chút không?"

"Được..."

Nói xong Cố Lâm đi đến phòng đàn, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh.

Ôn Niệm Nam sững người tại chỗ nhẹ nhàng đỡ trán, có chút không biết phải làm sao.

Nụ cười trên gương mặt ấy từng làm cậu vô cùng si mê, sau một lần nhìn thấy trên sân bóng rổ thì không thể nào quên được, nhưng nụ cười khi ấy... là dành cho Thẩm Lạc An.

Trong phòng đàn bỗng có tiếng đàn vang lên, Ôn Niệm Nam ngơ ngác đi vào, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo trắng ngồi trước cây đàn dương cầm của cậu đánh đàn...

Tiếng đàn trong trẻo mà yên ả vang lên bên tai, khóe miệng thiếu niên còn vươn nụ cười nhàn nhạt, bỗng nhiên mở mắt ra, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, để lộ ra nụ cười đầy vẻ dịu dàng...

Ôn Niệm Nam nhất thời có chút ngẩn ngơ, buột miệng thốt ra: "Ngôn... Sanh..."

Cậu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Cố Ngôn Sanh, tính tình Cố Ngôn Sanh lúc ấy không hề nóng nảy như bây giờ.

Trong bữa tiệc ấy, thiếu niên mặc một thân lễ phục màu trắng ở giữa đại sảnh đánh đàn. Rõ ràng là khúc nhạc vui tươi nhưng trên mặt hắn lại không thấy được chút niềm vui nào, gương mặt thanh tú ấy từ đầu đến cuối mang theo vẻ xa lánh và kiêu ngạo.

"Tiểu Niệm đừng chạy lung tung, ở đây ăn chút gì đó đợi ba"

Ôn Niệm Nam tìm một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng người vừa đánh đàn. Cậu đi ra ngoài hành lang, vẫn thấy không có ai liền quay người đi, chợt thấy một vạt áo trắng trên mặt đất nơi chỗ rẽ.

Đi qua đó, quả nhiên bắt gặp Cố Ngôn Sanh ngồi trên sàn, chỉ thấy người cao ngạo vừa nảy cô độc dựa mình nơi hẻo lánh, trên tay còn cầm một điếu thuốc.

"Anh... sao vậy? Không vui sao?"

Cố Ngôn Sanh hút một hơi thuốc, ngước mắt nhìn người đứng trước mặt mình, nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ ba tôi rồi, nhưng ông ấy đã không còn nữa..."

Ôn Niệm Nam ngửi thấy mùi thuốc khẽ ho thành tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Thế... mẹ anh đâu?"

Một thoáng hiu quạnh thoáng qua trong mắt Cố Ngôn Sanh, hắn trầm giọng đáp: "Mẹ tôi... bà không thích tôi, trong mắt bà chỉ có công ty, nuôi tôi cũng chỉ để kế thừa công ty mà thôi"

"Không có người mẹ nào không yêu thương con mình, mẹ em rất thương em, bà ấy dạy em đánh đàn, lúc em làm sai việc gì sẽ tỉ mỉ mà uốn nắn em, bà ấy sẽ để em trồng hoa với bà..."

Cố Ngôn Sanh nhìn qua, trong mắt mang theo ngưỡng mộ hỏi: "Mẹ cậu thật tốt, bà hôm nay có đến không?"

"Bà ấy... khi em mới mấy tuổi thì đã qua đời rồi, em đã không còn nhớ rõ dáng vẻ bà trông như thế nào nữa... Ba em cũng mỗi ngày bận chuyện công ty, nhưng em biết trong lòng ông ấy cũng thương em, mẹ anh nhất định cũng rất thương anh"

Ôn Niệm Nam cúi đầu đưa tay sờ dây chuyền trong áo, mắt hơi nhấp nháy.

Cố Ngôn Sanh sững sờ, dập tắt điếu thuốc trong tay rồi nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Bà ấy thật sự thương yêu tôi sao?"

"Ừm... Bà ấy nhất định là thương anh"

Cố Ngôn Sanh khẽ sửng sốt, nhẹ giọng nói: "Cậu tên gì?"

"Thiếu gia!" Quản gia bên cạnh Cố lão gia thình lình chạy tới, nói đợi hắn qua đó phát biểu.

Cố Ngôn Sanh thu lại cảm xúc nơi đáy mắt rồi đứng dậy, vừa đi vài bước thì quay đầu lại nhìn người trên sàn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Cảm ơn cậu"

Ngày đó... Ôn Niệm Nam nhớ rõ một cái tên...

Cố Ngôn Sanh...

"Anh Niệm Nam? Anh Niệm Nam?"

Thanh âm của Cố Lâm làm Ôn Niệm Nam tỉnh lại, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, lập tức lui về sau một bước.

"Ừm, có... có chuyện gì sao?"

"Nghe hay không? Em và anh em ai đàn hay hơn?"

"Cái gì?"

Khóe miệng Cố Lâm mang theo nụ cười nhàn nhạt nghiêm túc nhìn cậu, giống như Cố Ngôn Sanh năm đó...

Ôn Niệm Nam ngơ ngác nhìn Cố Lâm, vô thức duỗi tay về phía khuôn mặt ấy, sau khi phản ứng lại nhanh chóng rút tay về.

Cố Lâm lại làm ra vẻ tủi thân đến gần, đáng thương mà nhìn cậu: "Anh Niệm Nam, em đàn không hay sao?"

"Hay lắm..."

"Thế anh cũng đàn cho em nghe có được không anh?"

Thấy Ôn Niệm Nam định từ chối, Cố Lâm trực tiếp nhoài người lên đàn dương cầm, giọng tủi thân nói: "Em mặc kệ, em muốn nghe, em muốn nghe, em muốn nghe, xin anh đấy"

Nhìn gương mặt giống y hệt Cố Ngôn Sanh kia lại làm nũng với cậu, sắc mặt Ôn Niệm Nam có chút không được tự nhiên.

"Tôi biết rồi, cậu đừng... đừng nói chuyện kiểu đó nữa..."

Cố Ngôn Sanh đang ở phòng khách cùng Chu Nguyên Phong nói chuyện hạng mục công ty, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng xe.

Từ thúc nghi hoặc mở cửa đi ra ngoài, kì quái, tối thế này rồi ai lại đến đây? Là xe của Cố Lâm.

Cố Lâm nhảy từng bước đi vào phòng khách, nhìn thấy Chu Nguyên Phong lập tức bổ nhào qua.

"Anh Nguyên Phong"

Cố Ngôn Sanh ngước mắt nhìn người trước mặt, cau mày nói: "Cậu sao không ở Cố Trang đến đây làm cái gì?" Bỗng nhìn thấy cái gì, thân thể liền cứng đờ.

"Quần áo của cậu ở đâu ra thế?" Trên người Cố Lâm vậy mà đang mặc áo khoác của Ôn Niệm Nam...

Cố Lâm lộ ra biểu cảm ý vị thâm trường, cười nói: "Em đã đến Minh Dược studio, anh Niệm Nam sợ em lạnh nên đưa cho em đó"

"Vì sao em ấy lại quen biết cậu? Sao lại đưa cậu quần áo?"

Cố Ngôn Sanh nhớ đến điều gì, sắc mặt tức khắc thay đổi, lạnh lùng nói: "Cậu... lại mô phỏng tôi có đúng không? Ai cho phép cậu làm như thế hả!"

"Anh, em là đang giúp anh, anh Niệm Nam nhìn thấy em, nói chuyện cũng trở nên đứt quãng"

Cố Lâm cởi áo khoác ném cho Cố Ngôn Sanh rồi xoay người rời đi, Cố Ngôn Sanh nhìn áo khoác trong tay liền ngây người.

Trong phòng, Cố Ngôn Sanh nắm chặt quần áo hồi lâu không có phản ứng, nhìn máy tính bên cạnh hiển thị danh sách đăng kí weibo, quay số gọi điện.

"A lô, giữ lại một vị trí kết nối trực tiếp trong chương trình vào thứ tư này"

Chu Nguyên Phong vừa tắm xong đang lau mái tóc ước nhẹp, mở máy tính lên xử lý tài liệu của Nha quốc.

Nhìn thoáng qua thời gian phát hiện đã mười giờ rồi, hắn nhìn màn hình máy tính hồi lâu, ai kia đang do dự gì đó, do dự xong vẫn là lấy điện thoại gọi điện.

Tút... tút... tút...

Đầu bên kia điện thoại trước sau vẫn không có người nghe máy, Chu Nguyên Phong lo lắng siết chặt tay.

"A lô..." Đã bắt máy rồi.

"Là... là tôi, anh đã ngủ chưa?" Thanh âm của Chu Nguyên Phong rất khẽ, trong mắt đầy dịu dàng.

"Đang... đang đọc sách"

"Có ngoan ngoãn uống thuốc không? Có nghe lời bác sĩ không?"

"Nhớ tôi rồi sao?"

"Ừm"

Chu Nguyên Phong khẽ nói: "Có muốn để tôi cùng anh không?"

"Muốn"

Chu Nguyên Phong ánh mắt đầy dịu dàng, hồi hộp hỏi: "Tôi cũng nhớ anh rồi, vậy anh gọi tên tôi có được không? Nói theo tôi được không anh? Nguyên... Phong..."

"Nguyên... Nguyên Phong"

Khăn trên đầu Chu Nguyên Phong rơi xuống, hắn cảm thấy mặt mình nóng bừng, hắn lấy tay che đi gương mặt nóng rực của mình.

"Tôi có thể... nhìn anh không? Có thể mở video call không?"

"Được..."

Chu Nguyên Phong ngồi thẳng người gọi video call, chốc lát sau điện thoại hiện ra người mà hắn tâm tâm niệm niệm.

Người trong video chỉ lộ ra nữa mặt, trên trán vẫn còn băng bó, bên mắt trái cũng bị băng gạt màu trắng băng lại, ánh mắt có chút buông lỏng...

Mặc dù đã nhìn qua rất nhiều lần, Chu Nguyên Phong vẫn cảm thấy đau lòng anh trong diện mạo bị băng bó như vậy.

"Đã bôi thuốc nhỏ mắt chưa?"

"... Tôi không muốn bôi thuốc... mắt sẽ đau... không bôi thuốc có được không?"

"Nhưng anh không bôi thuốc thì sẽ không khỏi được, sẽ không nhìn rõ mọi thứ nữa, mắt kính tôi mua anh làm thế nào đeo lên? Nghe lời"

"Được... vậy tôi đi bôi thuốc"

Người bên kia điện thoại chuẩn bị tắt video call, Chu Nguyên Phong vội vàng nhẹ giọng nói: "A Hiên, ngủ ngon"

"Ngủ ngon..."

Chu Nguyên Phong nhìn video tắt thì khẽ thở dài một hơi, có lẽ hắn nên tìm Đường Sóc nói chuyện rồi

Ba giờ chiều thứ tư, chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Bởi vì weibo chương trình và fans của W.E tích cực quảng bá trên weibo, lại vì chuyện của chủ tịch Cố thị và tiểu tình nhân khoảng thời gian trước, nên W.E là người như thế nào khơi dậy sự tò mò của nhiều người.

Lần phát sóng này là lần có số lượng người xem nhiều nhất từ trước đến nay.

"Xin chào các bạn fan thân mến, đây là kì thứ 437 của Liên Minh Sủng Phấn, lần này chúng tôi mời đến là W.E, người dựa vào kỹ năng đánh đàn tuyệt vời đồng thời là nhà soạn nhạc thiên tài đang hot khắp các trang mạng xã hội! Hoan nghênh!"

Người dẫn chương trình giới thiệu mở màn một lúc, liền dẫn đề tài hướng về Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam trả lời kinh nghiệm viết nhạc trước đây và nguồn cảm hứng của cậu, lượng người xem của chương trình không ngừng tăng lên.

"Vâng, tiếp theo đây chúng ta sẽ tiến vào phiên tương tác mà fans của chúng ta yêu thích nhất, fan sẽ cùng W.E nối mic, được rồi, người đầu tiên đã kết nối"

Fan đầu tiên rõ ràng có chút kích động, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Đại thần... em... em là fan của anh, em thích anh đã hai năm rồi, hơn nữa em còn là fan CP của anh. Em muốn anh cùng Đường Đường nhà em ở bên nhau, các anh thật sự rất xứng đôi, em đã cắt rất nhiều video của các anh, hai người..."

Ôn Niệm Nam ấn tai nghe, có chút không biết phải làm sao nhìn ống kính: "Cảm... cảm ơn sự yêu thích của bạn..."

Sau khi nối mic với vài người, Ôn Niệm Nam đã dần quen với các bước, không còn vẻ căng thẳng như lúc mới đầu nữa.

"Vâng, tiếp theo chúng ta đến với bạn fan may mắn thứ sáu kết nối"

Tài khoản thứ sáu xuất hiện trên màn hình lớn, người dẫn chương trình kết nối qua đó.

Tút... tút... đã kết nối

"Được rồi, bạn fan này có thể trò chuyện với W.E rồi"

Đầu kia điện thoại không có trả lời

Ôn Niệm Nam cũng cảm thấy nghi hoặc ngước mắt nhìn sang. Sau khi nhìn thấy tên id quen thuộc kia liền ngây người, là tài khoản hai năm nay vẫn luôn gửi tin nhắn cho cậu...

Là... tài khoản của Cố Ngôn Sanh...

Người dẫn chương trình nhanh chóng đổi giọng nói: "Bạn fan này là người được weibo chọn ra. Bạn ấy đã viết một đoạn lời muốn nói cho W.E gửi cho chúng ta, muốn để W.E đọc lên có được không?"

Ôn Niệm Nam nhận lấy tấm giấy, nhìn thoáng qua chữ viết bên trên lập tức ngây ngẩn cả người.

"....."

"Tôi không đọc"

Người đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên lên tiếng.

"Niệm Niệm, anh muốn nghe em đọc"

Các fan đang xem phát sóng trực tiếp khi nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn này lập tức đều ngớ ngẩn cả rồi, đến đạn mạc* cũng quên gửi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip