Vô đề
Tách... tách...
Mưa bắt đầu đổ xuống. Những hạt mưa nặng trịch ấy cứ từng lớp lại từng lớp đánh lên cái cửa sổ cũ đã bám đầy rong rêu theo sự chạy đua của thời gian.
Anh vẫn như thế. Vẫn ngẩn người trước cái lò sưởi mà chả lấy một tín hiệu định nhóm lên. Đầy cô quạnh. Con người ấy từng là ánh dương quang của mọi người giờ chẳng khác gì ngọn cỏ héo hon bên vệ đường chả lấy ai để tâm. Bỗng, anh đứng dậy nhìn quanh ngôi nhà đầy mùi gỗ ẩm mốc này lặng người. Hắn vẫn chưa về nhà.
"Severus...Severus...Sev". Anh thều thào trong cơn ác mộng.
Hắn - người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng anh dành cả tâm trí, trái tim mà dõi theo. Người duy nhất.
"Look at me"
Lại là nó, từng dòng kí ức dày vò anh từng đêm, nhấm nháp từng hi vọng mà anh dành cho thế giới này. Liệu anh đang sống vì điều gì khi người đó đã chẳng còn nơi đây? Ác mộng vẩn quanh từ đêm này qua đêm khác, chúng như người bạn nhắc nhở cho anh những thứ đã xảy ra và là thứ duy nhất bên anh mỗi ngày.
"Severus đồng ý với em là sau trận chiến này hai ta sẽ đi thăm đồng hoa phía tây thành phố nha." Giọng nói đầy trong trẻo như nắng mai bên thềm của cậu thiếu niên trong chiếc áo chùng Gryffindor cứ vang vọng khắp căn hầm ấm áp.
" Nếu như cứu thế chủ đại danh đỉnh đỉnh đây còn sống mà quay về thì kẻ hèn mọt như ta đây chẳng thể nào không đồng ý." Hắn đáp với một nụ cười nhẹ. Rồi ôm anh. Cái ôm lần cuối.
Vậy mà giờ đây anh về còn người ở nơi nao sao chẳng thấy quay lại. Cảnh vật vẫn còn đấy chỉ là từng thứ một đã bị lớp bụi của thời gian thổi lên ám mùi chết chóc. Cuộc sống sau chiến tranh cứ như thế mà tiếp diễn, dòng người vẫn vận động dẫu cho trong lòng bất cứ ai cũng bị đóng cho một hay nhiều cái đinh của sự đau thương. Bạn bè, kẻ mất, kẻ chọn rời đi cái xứ này vì không chịu nổi việc phải thấy cảnh còn người mất. Còn anh vẫn chọn ở lại căn nhà trên con đường Spinner's End, chờ người quay về.
Hôm nay, trời hơi âm u, anh định ra ngoài mua ít đồ về để cho căn nhà thêm chút hơi người để khi hắn về không phải lo lắng. Anh vẫn thế. Vẫn cứ đinh ninh rằng hắn vẫn sẽ về, về bên anh, về với cái ôm đầy ấm nóng, bao bọc anh trong cơ thể phủ đầy hương dược liệu quen thuộc.
Sau cuộc dạo ở khu chợ cách đây không xa, anh mang về những nguyên liệu cho bữa tối hai người. Căn bếp được bật sáng, mùi hương của món gà tây nướng mật ong thoang thoảng quanh đầu mũi. Trên bàn ăn, các món đã được bày ra, anh ngồi đó bất động không đụng đến dù chỉ một món, khác hẳn cái người vừa mới vui vẻ nấu ăn khi nãy. Bỗng chuông cửa vang lên, anh giật mình bật dậy, trên gương mặt chuyển dần sang vẻ mong chờ vui vẻ đi mở cửa.
Cửa mở. Nhưng người bấm chuông không phải hắn. Là tôi. Người dành cả trái tim thanh xuân đầy rực lửa của mình để yêu anh. Yêu người đã dành cả linh hồn mình cho hắn.
Severus Snape - cái tên của người tôi vừa sợ, vừa ghét, nhưng cũng đầy sự kính nể. Thử hỏi ngoài anh thì đám học trò của Hogwarts có ai mà không sợ hắn, tôi cũng thế. Tôi ghét hắn. Đơn giản thôi, có ai lại đi thích người mà người mình đơn phương dành cả tình yêu cho đâu. Nhưng mà, tôi không dám tranh, không dám dành vì tôi không bằng hắn. Một phần cũng không, hắn làm được những điều mà tôi có khi dùng cả đời của mình cũng không thể làm được.
Tối nay tôi đến đây chỉ vì việc hắn đã nhờ.
Severus Snape, thế mà cũng có ngày hắn đi nhờ vả tôi đấy. Lúc đầu tôi thấy việc này thật nực cười, nhưng sau đó lại thấy người nực cười là bản thân mới phải. Hắn nhờ tôi đưa hộp nhẫn cưới mà hắn dành gần nửa năm trời để chuẩn bị cho Harry nếu hắn không còn sau cuộc chiến. Và việc tôi tưởng chừng như không thể xảy ra này thế mà xảy ra thật. Hắn đi rồi, đi rồi mà còn mang cả linh hồn và tình yêu của anh đi cùng. Hôm đấy trời mưa, tuyệt vọng bao trùm lấy anh. Anh không khóc. Nhưng nhìn anh như vỡ nát, chỉ cần một tiếng động mạnh nữa thôi là vụn vỡ hoàn toàn.
" Hôm nay em đến theo di nguyện của giáo sư Snape. Ông ấy nhờ em đưa cho anh một thứ nếu ông ấy không về được." Tôi thoáng trầm ngâm. " Giáo sư đã chuẩn bị thứ này cho anh và ông ấy hơn nửa năm nay. Ông ấy mong rằng dù ông ấy mất thì anh vẫn là của ông ấy. Dù là thân thể hay linh hồn."
Harry nhận lấy hộp nhẫn rồi im lặng. Tôi tưởng chừng anh ấy sẽ khóc, nhưng anh chỉ đơn giản mỉm cười rồi nói cảm ơn tôi. Anh còn mời tôi ở lại dùng bữa nhưng tôi từ chối. Nhìn bàn ăn là biết không có chỗ cho tôi xen vào kể cả khi hắn không còn. Im lặng rồi ra về, tâm trạng tôi bình thản như việc vừa rồi không là gì quá to tát mặc dù tôi phải dành cả tháng để chuẩn bị.
Mà có khi là thế thật hay chỉ có tôi nghĩ thế. Không phải là hết yêu, chỉ là tình cảm của tôi không còn đủ lớn để ôm cả nỗi đau của anh vào mà vỗ về. Tôi còn bản thân mình. Thế đấy.
Tôi không biết sau đó anh ra sao. Chỉ biết cả cuộc đời của anh chỉ yêu Severus Snape. One and only.
À, còn tình yêu của hắn. Tình yêu của sự hèn mọt. Đấy là cách nói của hắn về nó chứ không phải tôi. Đối với tôi, người đứng nhìn cuộc tình này thì nó không phải là tình yêu vĩ đại cao cả như với đấng, nó là tình yêu bình dị của những đêm hò hẹn trong bí mật, của những cái hôn vội vàng, những cái chạm thân mật và cả những nỗi sợ khi chiến tranh sắp đến.
Hắn yêu anh. Yêu đến chết. Hắn làm được thật. Đến chết vẫn mãi yêu Harry của hắn. Hắn không biết đã rơi vào lưới tình này từ khi nào, có thể là khi thấy vạt nắng rơi trên tấm áo choàng khi anh lướt qua hắn, cũng có thể là khi anh xù lông như con mèo nhỏ khi đôi lần cãi vã, hay là khi anh lẻn ra khỏi phòng vào những đêm hắn đi trực. Hắn không biết và cũng không muốn biết. Hắn chỉ biết rằng hắn yêu anh và anh cũng thế. Tim đôi ta đập chung một nhịp.
Hắn đã chuẩn bị cho cái chết của mình nhưng đôi lúc hắn lại muốn gạt tất cả để cùng anh bỏ trốn. Trốn khỏi chiến tranh đầy tang thương, trốn khỏi những trách nhiệm nặng nề nhưng điều đó là không thể. À, hắn cũng biết tôi yêu anh. Nhưng hắn không làm gì cả, lần đầu cũng như lần cuối hắn tìm tôi là về việc đưa hộp nhẫn. Chắc bởi hắn biết chả ai ngoài có thể khiến tim anh lệch nhịp ngoài hắn.
Ngay cả khi cái chết đến với hắn, điều hối tiếc nhất chỉ là không thể bên anh trọn đời. Biết thế đã đi đến đồng hoa phía tây như lời hứa với anh từ trước. Chắc anh sẽ giận hắn vì thất hứa mất.
Và rồi Harry xuất hiện với gương mặt đầy đau đớn, anh khóc rồi nhưng hắn không thể lau nước mắt cho anh như trước. Hắn chỉ có thể nằm đấy và nhìn anh vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời như muốn anh hoà vào máu thịt của hắn mãi mãi không rời. Đến cả cái chết cũng không thể làm hắn hết yêu Harry, Harry của hắn. He is my one and only love.
Với tôi tình yêu của Severus Snape dành cho Harry Potter hay của Harry Potter dành cho Severus Snape là tình yêu mà tôi không thể chen vô dù chỉ là cái khoé chân. À thì tôi cũng không muốn chen vô làm gì, tình yêu của hai người đó là mãi mãi, vô hạn đến cả cái chết cũng không chia lìa được, đầy cao cả và bao dung.
Nhưng nếu có thể ở một kiếp nào đó, tôi mong rằng anh, chính anh Harry Potter hãy là của tôi dù chỉ là đôi chút.
Hoàn.
Đôi lời muốn nói: Đây là tác phẩm đầu tay của tui nên là có gì thì mọi người cứ nhận xét thoải mái nha. Cảm ơn mọi người vì đã đón nhận em nó 😍😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip