Hai tháng trôi qua, thời gian dường như dịu dàng hơn khi Hùng và Đăng sống bên nhau, từng ngày trôi qua bình yên như những nốt nhạc chầm chậm, chẳng cần bất cứ biến cố nào chen ngang.
Buổi sáng là tiếng Đăng gọi Hùng dậy với ly trà sữa nóng, buổi tối là bữa cơm giản dị, ngồi cạnh nhau trò chuyện không dứt. Cuộc sống của họ giống như một bức tranh hoàn hảo, vẽ nên bằng những gam màu dịu dàng và thấu hiểu.
Nhưng sự yên bình ấy bất chợt bị phá vỡ vào một buổi trưa. Đăng nhận được một cuộc gọi từ gia đình khi cả hai đang ngồi ăn. Điện thoại rung lên liên hồi, Đăng thoáng chau mày khi nhìn tên người gọi, rồi xin phép Hùng ra ngoài nghe máy. Hùng ngồi đó, cảm nhận rõ sự bất an len lỏi qua từng hành động của Đăng.
Đăng bảo Hùng rằng ngày mai phải về. Hùng không hỏi thêm, chỉ gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng nhưng không nói thành lời.
Sáng sớm hôm sau, Đăng trở về ngôi nhà nơi gia đình anh đang chờ. Căn phòng khách quen thuộc mang vẻ trang nghiêm, nhưng hôm nay lại phủ đầy áp lực. Ba mẹ Đăng ngồi đó, ánh mắt không che giấu sự bất mãn, bên cạnh là Linh, đôi mắt cô ánh lên vẻ giận dữ xen lẫn một chút giả tạo.
" Con làm gì suốt hai tháng qua vậy? Linh một mình chờ đợi, gia đình hai bên đều đã bàn xong chuyện đính hôn, vậy mà con lại trì hoãn! " - Ba Đăng lên tiếng, giọng điệu nặng nề như những đợt sóng lớn đánh vào.
Đăng đứng lặng một chút, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định như không để bất kỳ điều gì lay chuyển.
" Con không yêu Linh, đừng ép con cưới cô ấy. Con đã có người con yêu rồi " - Giọng nói của Đăng cất lên, bình tĩnh nhưng chắc chắn, từng chữ như lưỡi dao cắt qua không gian im lặng.
Cả căn phòng sững sờ. Linh cắn môi, ánh mắt chứa đầy sự tức giận và tổn thương. Ba mẹ Đăng cũng bất ngờ, họ chưa kịp phản ứng thì Đăng đã xoay người rời đi, không một lời tạm biệt.
Chiều tối hôm ấy, Đăng gọi Hùng, giọng anh dịu dàng nhưng có chút gì đó trầm lắng hơn mọi khi.
" Tối nay cậu rảnh không? Đi ăn với tôi "
Hùng thoáng bất ngờ, nhưng không hỏi gì thêm.
Cậu đồng ý.
Khi đến nhà hàng, ánh đèn vàng ấm áp rọi lên mặt nước sông lấp lánh như những viên kim cương nhỏ. Bàn ăn của họ đặt ngay bên cạnh lan can, nơi làn gió từ mặt nước thổi qua làm lay động những tấm rèm trắng mỏng manh.
Hùng ngồi xuống, đôi mắt tò mò nhìn Đăng.
Hôm nay, Đăng có vẻ trầm lặng hơn, nhưng ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự dịu dàng khi nhìn Hùng. Trên bàn là một bó hoa nhỏ, không rực rỡ nhưng tinh tế, từng cánh hoa như được lựa chọn cẩn thận.
" Có chuyện gì sao? " - Hùng khẽ hỏi, đôi mắt ánh lên chút lo lắng.
Đăng chỉ mỉm cười, đưa bó hoa về phía Hùng.
" Không có gì đâu. Tôi chỉ muốn ăn tối với cậu mà thôi "
Gió từ sông thổi qua, mang theo hương vị mát lành của buổi tối. Hai người ngồi đó, trong ánh sáng lung linh của đèn đường và tiếng sóng vỗ dịu dàng.
Cảnh vật như chìm vào một câu chuyện cổ tích, mà ở đó, họ là hai nhân vật chính vừa tìm lại nhau sau những ngày tháng lạc mất.
Bữa tối kết thúc trong không khí dịu dàng và ấm áp. Đăng đứng dậy, đưa tay về phía Hùng, ánh mắt sáng lên dưới ánh đèn lấp lánh.
" Ra ngoài lan can đi, tôi muốn cậu nhìn thấy thứ này " - Đăng khẽ nói, giọng như hòa cùng làn gió nhẹ thoảng qua.
Hùng bước theo Đăng, lòng thoáng chút tò mò. Lan can nhìn ra mặt sông rộng lớn, nơi ánh đèn từ những con thuyền xa xa phản chiếu, lung linh như những ngôi sao rơi xuống mặt nước. Gió đêm mang theo hơi thở mát lành, hòa cùng những tiếng sóng vỗ nhẹ.
Bỗng một tiếng nổ vang lên, phá tan màn đêm tĩnh lặng. Hùng giật mình ngước nhìn. Trên bầu trời, từng chùm pháo hoa rực rỡ bung nở, sắc đỏ, vàng, tím đan xen, soi sáng cả không gian xung quanh.
Những ánh sáng lấp lánh ấy phản chiếu lên mặt sông, khiến nơi đây như một bức tranh vừa sống động vừa huyền ảo.
Hùng mỉm cười, đôi mắt dõi theo những đóa pháo hoa rực rỡ. Nhưng khi cậu quay sang, bên cạnh đã không còn thấy Đăng đâu nữa.
Hơi bất ngờ, Hùng khẽ nhìn quanh, lòng dâng lên chút bối rối. Pháo hoa vẫn tiếp tục bung nở, âm thanh vang vọng khắp không gian.
Đúng lúc đó, từ cánh cửa của nhà hàng, Đăng bước ra. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, một tay nắm lấy tay Hùng, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng trên cao. Hùng nhìn Đăng, ánh mắt chứa đầy thắc mắc.
Đăng khẽ mỉm cười, từ từ mở lòng bàn tay còn lại. Trên đó là một sợi dây chuyền bạc, lấp lánh dưới ánh sáng pháo hoa.
Mặt dây chuyền là vầng trăng khuyết được chạm khắc tinh xảo, tựa như một mảnh ánh sáng được ngưng đọng lại.
" Đây là món quà tôi đã làm riêng cho cậu " - Đăng nói, giọng thấp nhưng đầy ấm áp.
Anh cúi người, nhẹ nhàng vòng sợi dây qua cổ Hùng, từng cử chỉ như nâng niu một thứ gì đó quý giá.
" Vầng trăng này là để nhắc nhở chúng ta rằng dù có khiếm khuyết, nhưng ánh sáng của nó vẫn đủ để soi sáng cả bầu trời. Giống như cậu đối với tôi vậy "
Hùng đứng đó, lặng người, ánh mắt như chứa đựng cả ngàn cảm xúc. Gió từ sông thổi qua, mang theo hương vị ngọt ngào của đêm. Pháo hoa vẫn tiếp tục nổ, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như nhòa đi, chỉ còn lại ánh mắt của Đăng và hơi ấm từ bàn tay anh đang nắm chặt lấy Hùng.
" Hùng có biết không, trái tim tôi đã vốn nguội lạnh, cho tới ngày hôm đó, cái ngày mà Hùng làm tôi ngã xe ấy, Hùng hệt như ánh mặt trời tỏa nắng về đêm, soi sáng cả một tương lai tôi phía trước " - Đăng nói, khiến Hùng nghẹn lại nhớ về khoảnh khắc đó.
" Hùng khiến tôi cười tôi vui tôi hạnh phúc và làm tôi biết rung động " - Hắn vẫn tiếp tục, tiếp tục làm Hùng rưng rưng.
" Hoàng Hùng là ánh sáng của cuộc đời Hải Đăng "
Dưới ánh sáng lấp lánh của pháo hoa đang dần tắt và vầng trăng khuyết trên cao, thời gian dường như ngừng lại. Không gian quanh họ lặng đi, chỉ còn tiếng thở khe khẽ hòa cùng nhịp đập của hai con tim đang rộn ràng.
Đăng siết chặt lấy tay Hùng, đôi mắt anh ánh lên vẻ chân thành chưa từng có, như muốn khắc sâu hình ảnh người trước mặt vào tận sâu trong tâm trí.
Anh cúi xuống, giọng nói trầm ấm nhưng run rẩy như chạm vào từng sợi dây thần kinh của Hùng.
" Anh yêu em "
Câu nói ấy, tưởng như đã bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian của 7 năm xa cách, nay được thốt ra, phá vỡ tất cả mọi rào cản.
Đôi mắt Hùng mở to, hơi thở như nghẹn lại. Cậu nhìn Đăng, thật lâu, ánh mắt long lanh dưới ánh trăng, như phản chiếu cả bầu trời đầy sao lấp lánh.
Những giọt nước mắt trào lên, lặng lẽ lăn xuống đôi gò má của Hùng. Nhưng đó không phải là nước mắt của nỗi đau, mà là nước mắt của sự giải thoát, của hạnh phúc vỡ òa.
Cậu mỉm cười, một nụ cười vừa nhẹ nhàng, vừa tràn đầy xúc cảm.
" Em cũng yêu anh " - Hùng khẽ đáp, giọng nói run rẩy nhưng chân thành, như từng chữ đều được chắt lọc từ sâu trong trái tim.
Đăng chưa kịp phản ứng, Hùng đã bước tới, ngước lên và đặt một nụ hôn lên môi anh. Đôi môi họ chạm nhau, dịu dàng, ngọt ngào nhưng cũng đầy mãnh liệt.
Đó không chỉ là nụ hôn của hiện tại, mà còn là của những ngày tháng chờ đợi, của những yêu thương không thể nói thành lời suốt 7 năm qua.
Thời gian như dừng lại, không gian xung quanh biến mất, chỉ còn lại cảm giác mềm mại, ấm áp từ đôi môi người kia.
Họ không vội vã, không lo lắng, cứ thế chìm đắm trong khoảnh khắc mà cả hai đều biết rằng mình thuộc về nhau.
Khi đôi môi rời xa, hơi thở của họ vẫn quấn quýt, như không thể nào dứt ra được.
Đăng cúi người, vòng tay ôm trọn lấy eo Hùng, kéo cậu vào lòng, trong khi Hùng vòng tay lên cổ Đăng, ôm thật chặt như sợ chỉ cần buông ra, giấc mơ này sẽ tan biến.
Họ nhìn nhau, đôi mắt tràn đầy yêu thương và tin tưởng. Dưới vầng trăng khuyết đang lặng lẽ soi sáng, không cần bất kỳ lời nói nào nữa, cái ôm ấy đã đủ để xác nhận tất cả.
Bầu trời đêm vẫn lấp lánh những ánh sao, dòng sông vẫn lặng lẽ trôi, nhưng giờ đây, thế giới này đã trở nên trọn vẹn hơn với cả hai.
Có Hùng, có Đăng, và có cả tương lai của họ - một tương lai mà cả hai sẽ cùng nhau viết nên, dưới ánh sáng dịu dàng của vầng trăng đêm nay.
Dưới vầng trăng khuyết dịu dàng như lời chúc phúc từ thiên nhiên, họ đứng đó, không ai nói một lời, chỉ để trái tim tự mình cất lên những nhịp điệu sâu lắng.
Hùng tựa đầu lên vai Đăng, hơi thở đều đều phả nhẹ lên cổ áo anh, như một cơn gió mỏng manh thổi qua mặt hồ yên ả. Đăng khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt anh áp vào mái tóc mềm mại của Hùng, cảm nhận mùi hương thoảng nhẹ mà quen thuộc, như dòng ký ức dịu dàng của ngày đầu gặp gỡ.
Vòng tay của họ siết chặt, không phải là sự níu giữ, mà là lời khẳng định. Đăng nhắm mắt, cọ nhẹ má mình vào tóc Hùng, từng cử chỉ như muốn nói rằng " Anh ở đây, mãi mãi ở đây ".
Hùng cũng không nhúc nhích, chỉ im lặng lắng nghe nhịp tim của Đăng, nhịp đập mạnh mẽ và ổn định, như muốn hòa chung một dòng chảy với tim mình.
Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại ánh trăng vàng phủ lên bóng hai người, đổ dài trên lan can, hòa tan vào không gian đầy sao.
Gió đêm mơn man qua làn da, nhưng không đủ lạnh để phá vỡ hơi ấm giữa họ. Những tia sáng cuối cùng từ pháo hoa trên bầu trời như những nét vẽ chấm phá cho một bức tranh hoàn mỹ, một khoảnh khắc vĩnh cửu được khắc sâu vào trái tim cả hai.
Cả thế giới bên ngoài giờ chỉ còn là một khoảng trống mơ hồ. Tiếng sông nước vỗ bờ, tiếng lá cây xào xạc như một bản hòa ca ru họ vào giấc mơ của tình yêu.
Trong cái ôm ấy, họ chẳng cần nói gì thêm, vì tất cả những lời muốn nói đã được gửi gắm vào từng cái siết tay, từng nhịp thở đều đều, và từng nhịp tim hòa chung một nhịp.
Đêm ấy, dưới ánh trăng khuyết, không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại, nơi Hùng và Đăng, nơi hai trái tim tìm thấy nhau, và thế giới dường như chỉ là của riêng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip