Chap 2
Anh thích em ngay từ lần gặp lần gặp đầu tiên.
Anh thích nụ cười hiền lành của em, thích gương mặt bình dị nhưng dễ thương, thích giọng nói, thích cách em pha trò. Thích đôi mắt to tròn đen láy, dáng hình nhỏ nhắn anh rất muốn được chở che. Thích cả cách em mạnh mẽ, độc lập, che giấu sâu bên trong là sự yếu mềm, muốn được nương dựa.
Ai thích sự ngây ngô rất nhiều điều còn chưa biết của em. Anh cũng yêu sự tò mò, mê khám phá, cách em xử lí tình huống, em hiểu chuyện và biết điều. Anh cũng thích em lễ phép, ngoan ngoãn, dù đôi khi cũng vô cùng tinh nghịch, chẳng thua ai.
Anh thích em ngay từ hôm đó, rồi tình cảm ấy lớn dần theo từng ngày.
Và anh đã tưởng rằng em cũng thích anh.
Thật xót xa và đớn đau khi em chỉ xem anh là một người bạn. Một người có thể chở che, yêu thương, nuông chiều em hết mực. Một người em cũng có thể đối tốt hết lòng nhưng không thể tự nguyện lo lắng, quan tâm. Không thể động lòng. Không thể cho anh tình yêu.
Em chẳng biết đâu, có những buổi tối anh nhớ em đến điên cuồng. Chỉ ngồi nhìn tên tài khoản em trên mạng bật sáng, nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng mới dám gõ vài lời. "Em đang làm gì đó? " Chỉ mong khi anh chủ động em sẽ liền hào hứng đáp lại. Nhưng không, em chỉ trả lời chứ không hỏi thêm, em luôn lạnh lùng chỉ biết nói :"Khuya rồi lát ngủ ngon ".Bởi em không hề thích anh, cũng không có ý định gì với anh.
Bởi em từng nói, em chỉ dành thời gian khi trên mạng cho duy nhất một người, một người đặc biệt với mình.
Anh thích được chở em trên chiếc xe của mình, đi ăn tất cả những món em thích. Anh thích được đưa đón em, dù quãng đường có xa đến thế nào, thời gian lúc ấy là bao nhiêu. Không biết sao thích em anh lại dại đến như thế. Nhiều lần em rất khó chiều, cũng rất khó tính. Em cũng biết nổi giận, biết khó chịu.
Anh thích được đưa em đi đến những vùng đất mà em chưa từng đến. Thích đưa em đến những nơi xinh đẹp nhất, thích nhìn thấy em được vui vẻ. Thích mang đến những điều tuyệt vời cho em. Nhưng em đều không nhận. Vì em không có tình cảm với anh. Anh thích em nhiều hơn cũng là vì thế. Không dễ dàng ích kỷ nhận lấy điều gì của ai.
Anh rất đau lòng mỗi khi em buồn. Người anh có tình cảm, không có tình cảm với anh, lại đi rơi nước mắt vì một người khác. Cảm giác đó thật sự rất bất lực. Anh cảm thấy ghen tỵ với người ấy. Người có được trái tim em. Anh luôn muốn em kể những nỗi buồn của em cho anh nghe, luôn muốn được thăm hỏi em, được ở bên em những lúc em yếu lòng. Nhưng lần nào cũng vậy, em đều bảo không sao, không có gì cả. Ừ, anh biết. Không phải là không có gì, mà vì anh không là nơi em muốn dựa vào.
Thế rồi sự kiên nhẫn của anh, sự cho đi mãi mà không cần nhận lại, không tính toán ấy, dần cũng khiến em mở lòng hơn. Đã biết gọi anh lúc buồn, lúc cô đơn. Đã biết gục vào vai anh mà khóc. Đã biết gặp nhau như một thói quen và đưa anh trở thành một người đặc biệt trong đời. Nhưng vẫn không biết yêu anh, không biết phải làm sao mới có thể có tình cảm với anh. Đó chắc là duyên nợ.
Người anh thích, anh thương, anh yêu một thời à. Có rất rất nhiều lần em khẳng định giữa chúng ta là bạn. Em xem anh là một người bạn, và em mong anh cũng xem em như là một người bạn, thật sự. Nhưng xin lỗi, anh dở quá phải không em. Bên cạnh nhau lâu rất lâu đến vậy rồi, mà anh vẫn không thể làm được. Anh vẫn cứ xem em đặc biệt hơn một người bạn. Mong ngóng, nhớ nhung em, nhiều hơn một chữ "bạn".
Có rất nhiều lần em tức giận tại sao anh không chủ động hẹn gặp em, tại sao anh lại chọn một mình hoặc đăng lên trang cá nhân tìm người đi đâu đó cùng, chứ không chịu nhấc máy lên gọi một cuộc cho em. Có rất nhiều lần anh kỳ lạ như thế. Nhưng em à đó là tình cảm đơn phương mà.
Anh sợ nghe lời em chối từ. Anh sợ em đang có những cuộc vui khác vui vẻ hơn đi cùng anh. Anh sợ một chữ "bận" khéo léo. Anh rất sợ cảm giác hụt hẫng và thất vọng đó. Vì đối với anh, em hơn cả một người bạn, rất nhiều.
Là một người mà đi qua bao nhiêu năm tháng, qua bao nhiêu người rồi, anh vẫn cứ thích, vẫn cứ thương, vẫn yêu, và hoài rung động.
Gửi người từng là đặc biệt với anh: Khi ngày hôm nay anh có tình cảm chân thành với em, thì dù sau này tình cảm ấy có mất đi, nhưng em vẫn sẽ mãi là người đặc biệt trong cuộc đời anh như thế. Mãi mãi vẫn hơn một chữ "Bạn" mà em dành cho mối quan hệ của hai đứa mình. Mãi mãi anh vẫn không thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip