Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi

Lee Jung Shin tháo chạy, hắn chưa bao giờ nghĩ được hắn lại có thể chạy nhanh được như vậy, xung quanh không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng gió rít gào.

Hắn rất mệt, nhưng hắn không thể dừng lại, không được dừng lại.

Trong đầu luôn vang lên âm thanh thôi thúc hắn chạy, chỉ dẫn hắn chạy đến một nơi an toàn.

Wonu không nghĩ ra tên oắt con này lại chạy được đến mức đó, chạy bán sống bán chết; đuổi theo hắn qua mấy con phố, cuối cùng đuổi đến trường học của hắn. Cậu vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Đội trưởng Yoon.

Hơn bốn giờ chiều, vẫn còn đang có tiết học, sân trường vắng bóng người.

Lee Jung Shin cứ lao thẳng về phía trước, đôi chân hắn đã hoàn toàn mất hết cảm giác. Thế nhưng hắn vẫn chạy, chạy vào dãy phòng học, chạy lên thang lầu.

"Lee Jung Shin ..."

WOnu cũng đuổi theo hắn lên tầng thượng, trông thấy hắn đang đứng ở trên bờ tường.

"Lee Jung Shin, mau xuống đây!"

WOnu cả người ướt đẫm mồ hôi, cậu không ngờ tên oắt con lại có hành động này.

"Tôi ... tôi giết người rồi!", Lee Jung Shin nhìn Wonu, sắc mặt hoảng hốt, nước mắt rơi lã chã: "Tôi không muốn ngồi tù ... tôi không muốn!"

"Tôi biết, cậu không cố ý!", Wonu thanh âm hòa hoãn, khích lệ hắn, động viên tinh thần hắn: "Cậu còn trẻ, đừng làm chuyện ngu ngốc!"

"Tôi nghĩ đến tự thú ... nhưng ...", Lee Jung Shin rơi vào trạng thái kích động: "Nếu đi ... tôi coi như mất hết ... tất cả đều là do bọn Hayoung, bọn chúng ép tôi!"

"Nào nào ... chúng ta sẽ xem xét chuyện này. Cậu còn trong độ tuổi thành niên, luật pháp có chính sách bảo vệ cậu, tòa án sẽ cân nhắc."

"Cậu ... cậu sẽ giúp tôi sao?"

"Ừ!"

Wonu nhìn hắn đã thả lỏng, bắt đầu từ từ hướng hắn: "Bây giờ cậu trước tiên phải rời khỏi đó, chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều có thể giải quyết ..."

Lee Jung Shin đang hoảng loạn cũng từ từ trấn tĩnh, nghe Wonu trạng thái kích động cũng giảm dần dần.

"Tôi ... tôi ... không được!", đứng trên bờ tường, hai chân hắn không thể khống chế run bần bật: "Cậu ... cậu giúp tôi ... giúp tôi!", hắn không muốn chết, thật sự không muốn chết.

"Được! Cậu đừng nhúc nhích, tôi đến đây!", được hắn cho phép, Wonu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân tiến về phía hắn.

Đột nhiên di động trong túi hắn vang lên, hắn giật nảy mình, cả người ngã ngửa ra sau.

Wonu lao nhanh đến, nhưng không kịp, cậu xoải người trên bờ tường, toàn thân cứng đờ, trơ mắt nhìn Lee Jung Shin rơi xuống ...

Cảm giác mệt mỏi đã biến đi hết, rõ ràng cả người cậu đang rất nóng, mồ hôi đầm đìa, nhưng tại sao lại có một luồng khí lạnh lan tỏa khắp bụng và đầu???

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng hắn đã bình tĩnh!

Cậu xác định hắn đã từ bỏ ý định tự sát, tại sao lại nhảy lầu!

***

Kim Mingyu chạy theo sau cậu, cũng chạy vào trường, vừa vặn bắt gặp hình ảnh tên Lee Jung Shin rơi từ trên cao xuống!

Rầm!!!

Âm thanh va chạm dưới mặt nền xi măng; phát ra tiếng kêu lanh lảnh, kinh sợ.

Một chất lỏng màu đỏ chảy ra, lênh láng.

"A a a a _ _ _"

"Có người nhảy lầu!"

"Nhảy lầu . . ."

Xung quanh trở nên hỗn loạn, tiếng người gào thét, la ó.

Trên sân trường Kim Mingyu ngửa đầu nhìn; trên tầng thượng Wonu cúi đầu vô vọng.

Đúng lúc đài phát thanh nội bộ trong trường vang lên. Tiếng đàn dương cầm, ngắt quãng, vang vọng khắp trường. Thanh âm 'do re' phát ra như đứa nhỏ bướng bỉnh, ấn loạn trên phím đàn hòa với thanh âm của tiếng xe cứu thương xa xa gần gần ...

Do do do re re

Re do do do do re re re re do

Do do do re re Re do do do do do do do do re

Re do do do do do do do do re

Re re do do do re do do do do

...

Không người nào biết, cửa phòng phát thanh đột ngột đẩy ra. Một học sinh bước vào: "Chuyện gì vậy? Ai được phép đổi nhạc vậy?"

Bạn học sinh liếc nhìn máy vi tính, không biết ai đã xen vào đó một đoạn nhạc không rõ.

"Chuyện gì lộn xộn vậy?"

Bạn học sinh xóa đoạn nhạc, sau đó mở theo Chương trình đã định sẵn.

***

Vụ án đã được giải quyết.

Wonu và Kim Mingyu trở về trường đại học Y ngay buổi chiều hôm đó, mọi việc còn lại giao cho Đội trưởng Yoon xử lý.

Trên đường trở về, Wonu một mực im lặng. Hình ảnh Lee Jung Shin ngã lầu như một đoạn phim tua đi tua lại trong đầu cậu. Cậu nhìn thấy gương mặt non nớt vang vẻ kinh hãi cùng hỏang sợ, ánh mắt cầu cứu, khát vọng được sống ...

Hắn không muốn chết!

Có lẽ thế ...

Nhưng tại sao?

Cậu nhìn ra ngoài cửa xe, màn đêm buông xuống, xe cộ lưu thông tấp nập trên con đường trung tâm. Người đến người đi, tan ca, về nhà, vội vội vàng vàng, đâu ai hay biết mấy tiếng trước đây, ở một góc nhỏ trong thành phố, một sinh mệnh còn quá trẻ đã biến mất hoàn toàn.

Đi qua quảng trường SK, mới chú ý đến quảng trường được trang trí mấy dây đèn xanh xanh đỏ đỏ, nhấp nháy chiếu sáng. Các cửa hàng hai bên đường cũng đua nhau trang trí đèn hoa rực rỡ, tràn đầy không khí lễ hội.

Giáng Sinh, sắp đến Giáng Sinh rồi ư?

Không biết từ khi nào mấy ngày lễ của phương tây dần du nhập, ảnh hưởng đến cuộc sống người dân ở đây. Nào là lễ Giáng Sinh, lễ Tình nhân, lễ Tình nhân trắng .... Ngay cả Chương trình radio trên xe cũng đang thảo luận về đề tài Giáng Sinh.

Kim Mingyu hai tay chống cằm, gương mặt thản nhiên, không cảm xúc nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Từ lúc lên xe đến giờ, anh cũng im lặng. Wonu còn nghĩ anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên cũng không quấy rầy.

Tiếng di động vang lên, là điện thoại của Kwon Soonyoung, Wonu do dự một chút nhưng cuối cùng cũng nhận điện.

"Alo! Soonyoung!"

Soonyoung?

Mí mắt Kim Mingyu giật một cái, anh nhớ cái tên này, cái tên lần trước khiến cậu khổ sở.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip