Chương 117(1): V53

Tết càng ngày càng đến gần, do vậy hầu hết các cảnh sát đều hi vọng mau chóng phá được vụ án này. Sau khi xác định Wonu là nghi phạm lớn nhất, các trình tự nhanh chóng được triển khai, lệnh khám xét đã được cấp.

"Giáo sư Kim, chúng tôi muốn lục soát gian phòng của Wonu", cảnh sát tiếp nhận vụ án đưa ra lệnh khám xét, quay sang nói với Kwon Soonyoung: "Đội trưởng Kwon, cấp trên đã có cuộc họp với lãnh đạo các anh, hai bên đều hi vọng mau chóng phá được vụ án này."

Kwon Soonyoung chưa kịp trả lời thì điện thoại của anh ta reo vang, anh liếc mắt nhìn cuộc gọi đến, quả nhiên là lãnh đạo điện tới. Anh ta ra ngoài nhận điện, khi quay trở vào thần sắc hết sức nặng nề. Bên phía cấp trên muốn anh ta phải biết lấy đại cục làm trọng, hợp tác tốt với Cục cảnh sát thành phố Busan.

Kim Mingyu cau chặt mày nhìn lệnh khám xét trên tay cảnh viên.

"Kim Mingyu! Cậu bình tĩnh đi!" Seung Hoon lo sợ anh hành động nóng nảy, đứng bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

"Khó có thể tin được!", hai tay Kim Mingyu đút túi quần, thân hình cao lớn chiếm ưu thế: "Lệnh khám xét ... Đây chính là hành động ngu xuẩn nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của ông!"

Cảnh sát tiếp nhận vụ án từ tay Seung Hoon chính là cảnh viên trung niên họ Kim, lớn hơn Seung Hoon vài tuổi, mấy năm qua đều thua kém Seung Hoon, do vậy cũng có chút ghen tị. Lần này nhận vụ án của Seung Hoon ông ta nhủ thầm phải dốc hết sức, hận không thể làm việc suốt 24/24, cố gắng phá án.

Chính vì lẽ đó, sau khi xác định Wonu là nghi phạm hắn không ngừng xin lệnh khám xét, lệnh vừa được cấp ông ta lại nhanh nhanh chóng thi hành.

"Giáo sư Kim, anh nói vậy không đúng", ngay giờ khắc này, đối mặt với sự chê bai của Kim Mingyu, cảnh sát Kim lại hết sức bình tĩnh: "Thủ pháp chuẩn xác, có kỹ thuật, có hiểu biết rất rõ về cấu tạo cơ thể người , phải có nền tảng, đã từng học y, biết cách sử dụng dao giải phẫu, học chuyên ngành pháp y ...", những điều này Wonu hoàn toàn phù hợp, hơn nữa trong băng ghi âm Songhee có nhắc đến một loại 'thuốc khống chế', bọn họ hoàn toàn có lý do tin rằng Wonu đã bị Songhee khống chế.

"Đúng!", vì khó chịu nên ngữ khí của Kim Mingyu vang lên hơi cứng nhắc, anh thuật lại lời của mình: "Nhưng tôi cũng đã nói, Wonu không phạm vào những vụ án giết người này, kết luận người tình nghi của ông là một loại suy luận sai lầm."

"Xin lỗi giáo sư Kim!", câu trả lời của Kim Mingyu, Kim cảnh sát đáp trả ngay lập tức: "Vì anh có quan hệ với pháp y Won, chúng tôi không thể cho cậu tiếp tục tham gia điều tra vụ án này."

"Đội trưởng Kim ...", Seung Hoon lên tiếng: "Kim Mingyu không phải loại người công tư bất phân, vụ án này nếu có sự giúp đỡ của cậu ấy sẽ nhanh chóng có kết quả ..."

"Cậu Seung à!", gương mặt cảnh sát Kim mang theo ý cười: "Không phải tôi không tin cậu, nhưng cấp trên đã dặn dò như vậy", rồi ánh mắt ông ta chuyển sang Kim Mingyu, liếc một cái: "Giáo sư Kim đã nói, nếu pháp y Won giết người, anh ấy chính là người sẽ giúp đỡ hủy thi diệt tích."

Seung Hoon im lặng, Kim Mingyu chính xác đã từng nói như vậy. Kim Mingyu cũng không phủ nhận lời của cảnh sát Kim: "Hoang đường! Đại não của ông bị trì độn đến mức màn lừa đảo ngu xuẩn như vậy mà cũng tin, ông đang lãng phí thời gian khiến hung thủ càng gây ra thêm nhiều án mạng ..."

"Giáo sư Kim làm sao có thể quả quyết pháp y Won không giết người", Cảnh sát Kim đương nhiên không phải không tin lời Kim Mingyu. Wonu là một pháp y chuyên nghiệp, kỹ thuật giải phẫu điêu luyện, quanh năm giao tiếp cùng tử thi, ngay cả một lão già như ông ta còn không làm được, trái lại Wonu thực hiện công việc ấy một cách vui vẻ. Ông ta nghĩ một chàng trai can đảm như thế, không phải không có khả năng biến thành một tên hung thủ biến thái giết người.

Không chỉ Wonu, mà ông ta cũng lưu ý Kim Mingyu.

Bản lĩnh của giáo sư Kim không phải ông chưa từng chứng kiến, rất có tài trong lĩnh vực tâm lý tội phạm. Nếu hai người này kết hợp thành một để gây án chắc chắn sẽ khiến toàn bộ ngành cảnh sát phải đau đầu.

Đang suy nghĩ chợt phát hiện ánh mắt Kim Mingyu nhìn ông ta chăm chăm, cảnh sát Kim hơi bối rối, cảm giác toàn bộ suy nghĩ của ông ta đều bị nhìn thấu.

"Khụ! Khụ! Nói tóm lại là như vậy!", cảnh sát Kim nhìn sang hướng Kwon Soongyoung nói: "Cảnh sát Kwon, phía bên thành phố Seoul là địa bàn của cậu, tôi sẽ phái một vài cảnh viên theo cậu trở về, có cậu bên đó tôi cũng yên tâm."

Giọng điệu của cảnh sát Kim ngoài mặt là coi trọng năng lực của Kwon Soonyoung, đồng thời cũng âm thầm nhắc nhở Kwon Soonyoung nên rõ chức trách, không việc vì tình riêng mà ảnh hưởng việc công.

Sự việc đến nước này, Kwon Soonyoung biết là do cấp trên tin tưởng anh mới cho phép anh tiếp tục vụ án, hơn nữa anh hiện tại cũng chỉ là hỗ trợ cảnh sát KiM điều tra ... Thêm vào đó, anh ta liếc Seung Hoon và Kim Mingyu, bây giờ hai người bọn họ đều không được phép nhúng tay vào vụ án, nếu ngay cả anh cũng bị đẩy ra ngoài thì sẽ không tìm hiểu được tình huống mới, sẽ rất bất lợi với Wonu.

Kwon Soonyoung  giống như Kim Mingyu, một lòng tin tưởng Wonu sẽ không phải là hung thủ.

Thế nhưng ... chỉ bằng niềm tin của mấy người bọn họ thì có lợi ích gì? Quan trọng nhất là phải tìm ra chứng cứ, bắt được hung thủ mới có thể rửa sạch oan khuất cho Wonu.

"Yên tâm đi cảnh sát Kim, bên phía Cục cảnh sát thành phố Seoul đã có tôi trông coi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề", Kwon Soonyoung lên tiếng: "Bên phía thành phố Busan phải phiền các ông rồi!". Tuy rằng anh ta đang nói chuyện với cảnh sát Kim nhưng ánh mắt không ngừng nhìn về Kim Mingyu và Seung Hoon.

Trong lòng Kwon Soonyoung rất muốn chứng minh sự trong sạch của Wonu, chỉ dựa vào điều tra của Cục cảnh sát là không đủ .... Thậm chí đôi khi còn có sự sai lệch. 'Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược' càng chạy càng xa, nhiều khi còn khiến tội danh Wonu ngày càng được xác định, dù sao hiện tại tất cả các chứng cứ đều rất bất lợi với cậu.

Sau đó, Kwon Soonyoung cùng ba cảnh viên quay về thành phố Seoul, bắt đầu lục soát khu vực làm việc của Wonu. Phía bên này cảnh sát Kim và thủ hạ tiến đến phòng khách sạn của Kim Mingyu và Wonu.

Kim Mingyu rời Cục cảnh sát nhưng không quay trở về khách sạn.

"Nếu như những người này không phải do Wonu giết, vậy người đó sẽ là Songhee sao?"

Seung Hoon đưa Kim Mingyu về căn biệt thự của đại học Y.

"Không phải ả!", Kim Mingyu phủ định suy đoán này của ông ta: "Kẻ đánh cờ sẽ không biến mình thành quân cờ."

Songhee là kẻ ra cờ, Kim Mingyu là người đánh cờ cùng ả. Ngoài ra, tất cả những người khác đều là quân cờ, bàn cờ này từ trước đến nay đều là Songhee tiến công.

Từ lúc bắt đầu là màn chào hỏi trẻ con cho đến vụ việc của Lee Jihoon, rồi đến các vụ án giết người liên hoàn, Songhee từng bước lộ ra thế tiến công của ả. Mặc kệ là Lee Jihoon hay là cảnh sát Kim đều là con cờ tiến của ả, mà trong ván cờ này này Wonu chính là quân cờ mấu chốt.

"Không phải Songhee?", Seung Hoon ngạc nhiên, "Là còn người thứ ba? Vậy ... Vết khâu trên người những nạn nhân kia tại sao lại giống thủ pháp của Wonu như đúc?" Nói như vậy là dùng lời lẽ uyển chuyển thôi bởi vì so sánh kết quả vết khâu đều là của một người.

Kim Mingyu liếc mắt nhìn ông ta: "Bởi vì chính là Wonu khâu."

"Hả???", Seung Hoon mù mờ, "Vậy sao cậu nói ..."

"Wonu khâu không có nghĩa là Wonu giết!", Kim Mingyu cắt ngang sự nghi ngờ của ông ta: "Songhee chỉ có thể dọa được mấy người tay mơ thôi!" Mà mục đích của ả cũng đã đạt được, thành công dọa bọn người của cảnh sát Kim, khiến bọn họ coi Wonu là kẻ tình nghi.

Thuốc là do anh điều chế, đương nhiên anh là người hiểu rõ.

Thật sự loại thuốc đó có khả năng kích thích sự vô thức của đại não con người, nhưng không tài nào có thể nhanh chóng thay đổi bản tính và tâm tính của một người. Hàn Quốc có câu 'Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời'.

Khi ấy, chính bản thân anh là người thử thuốc, dược hiệu phát tác khiến các giác quan của anh trở nên nhạy cảm, khiến anh sục sôi nhiệt huyết và tính khiêu chiến, chìm đắm trong các loại vụ án, vui đến mức quên hết trời đất. Cuối cùng phải có sự can thiệp của Kim Jeon áp chế anh không được phép sử dụng loại thuốc này. Dược hiệu thật sư không tổn hại đến thần kinh con người nhưng nó để lại di chứng: Tính bản năng bị ức chế.

Nguyên lý điều chế dược liện này dựa trên học thuyết của Freud, sự ảnh hưởng của 'Bản năng' đến lý luận tâm lý con người, thông qua việc hạ thấp ý thức, đưa con người đến trạng thái hoàn toàn vô thức, khiến cho sức quan sát của một người đạt đến mức nhạy cảm cao độ.

Nếu sử dụng loại thuốc này quá nhiều, sẽ khiến ức chế 'bản năng' và tính kích thích, nói một cách đơn giản, người đó sẽ dần trở nên lãnh cảm, thậm chí mất hoàn toàn sự sôi nổi.

Tuy nhiên đồng thời, 'Bản năng' vẫn được 'ý thức' bảo vệ, có một sợi dây vô hình ràng buộc hai khái niệm. Sợi dây bảo vệ này chính là sự giáo dục từ khi còn nhỏ, đạo đức, quan niệm, cùng thói quen nghề nghiệp tạo ra sức ảnh hưởng dẫn dắt cơ thể con người, có thể coi như là phản xạ có điều kiện hoặc là hành vi quán tính cũng chính do tác dụng của nó.

Trong xe rơi vào tĩnh lặng.

Seung Hoon không hiểu được tại sao Kim Mingyu lại có thể chắc chắn như thế.

Kim Mingyu cũng không buồn giải thích.

Sự tĩnh lặng duy trì cho đến khi đến đại học Y.

Kim Mingyu không cho Seung Hoon vào trong, một thân một mình đi vào biệt thự, đi qua phòng khách, thẳng lên lầu hai, đến trước cửa phòng thí nghiệm.

Đẩy cửa bước vào trong, mục đích rất rõ ràng, trực tiếp tiến đến ngăn cuối cùng bên phải, mở ra, đưa tay vào trong tìm kiếm, khi thu tay lại trên tay anh cầm một bình thủy tinh nhỏ.

Một bình chứa chất lỏng trong suốt.

Kim Mingyu với tay lấy một ống tiêm mới, rút chất lỏng trong bình thủy tinh, vén tay áo, chuẩn bị đâm vào ...

"Anh nhớ anh có nói với cậu, nếu dùng lại thứ này, anh nhất định sẽ giúp cậu 'Nhất lao vĩnh dật'." Tự hủy đi, bởi dù gì, có cũng chẳng có ý nghĩa.

* Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Ngoài cửa truyền đến thanh âm lạnh lùng, không nặng không nhẹ, nhưng cũng đủ khiến Kim Mingyu ngừng động tác ba giây.

Tuy nhiên ba giây sau, kim tiêm vẫn tiếp tục chuẩn bị đâm vào.

Soạt!!!

Một giây sau, ống tiêm bị giựt mất.

"FUCK!", Kim Mingyu tức đến đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn người đối diện: "Cút mau!"

"Nhóc con! Lễ phép một chút!", đối phương dùng cánh tay ghìm chặt bàn tay Kim Mingyu, chuỗi châu trên tay anh ta theo lực cũng khẽ chuyển động.


"Kim Jeon, mau cút ra ngoài! Chớ xen vào việc của người khác!" hiếm thấy khi nào vẻ mặt luôn giữ được bình tĩnh của Kim Mingyu lại tức giận đến mức này.

Anh không có thời gian.

Anh cần phải tỉnh táo, để có thể khôi phục lại trạng thái cao nhất chơi ván cờ này.

Dù sao từ trước đến nay anh luôn yêu thích mấy loại chuyện có tính khiêu chiến này hay sao? Thế nhưng, lần này anh đã đề cao chính mình.

Không còn cách nào khác!

Anh vẫn nỗ lực khắc chế tâm trạng nhưng ý niệm 'Wonu đang gặp nguy hiểm và đau khổ' như đám cỏ dại, diệt đi rồi rất nhanh lại mọc lên.

Anh không ngừng lực suy nghĩ, vận dụng tài trí cao siêu của mình để lần theo manh mối của hung phạm, thế nhưng cứ mỗi lần suy nghĩ, ý niệm đó không ngừng xuất hiện đốt cháy tất cả mọi bình tĩnh của anh.

Tất cả những điều này bắt nguồn từ tình cảm của anh dành cho Wonu, là 'Bản năng' của anh đối với tình yêu của Wonu. Do vậy, anh chỉ còn cách nhờ vào tác động bên ngoài. Tuy rằng anh ngưng không sử dụng loại thuốc này nhưng không đồng nghĩa với việc anh ngừng nghiên cứu, phát triển nó.

"Không cần nôn nóng như thế nhóc con!", Kim Jeon khống chế chiếc kim tiêm, rồi bây giờ lại ra vẻ dung túng cho một đứa trẻ tùy hứng.

Đứa trẻ tùy hứng ấy lại không chút nào cảm kích: "Anh đến làm gì? Kim thị bị anh chơi phá sản rồi à?"

"Yên tâm đi, vi huynh tuy bất tài nhưng không để cho em trai phải lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn gió nằm sương đâu!"

"Vậy thì mời anh biến ra ngoài, đừng quấy rầy tôi!", lần này Kim Mingyu lễ phép dùng thêm từ 'Mời'.

"Rồi cậu lại từ mình lên đạn." Kim Jeon quơ quơ ống chích trên tay: "Tự bắn mình một phát? À ... rồi sau đó rút súng đầu hàng ... Đúng là sự ngu ngốc khiến người ta phải ngả mũ kính phục."

Kim Mingyu: "Anh thật sự muốn giúp tôi ... Mau tìm ra cậu ấy đi!"

Ánh mắt Kim Jeon đăm chiêu nhìn KIm Mingyu, khẽ kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn đứa em trai này luôn là người tranh đấu tự mình giành lấy ưu thế, chưa từng bao giờ cầu xin người khác.

"Kim Nhị!", thu hồi nét mặt trêu đùa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kim Mingyu: "Chỉ vì một chàng trai mau chóng khiến cậu thỏa hiệp. Nếu ngay cả bản thân cậu cũng cho rằng sự tồn tại của cậu ấy chính là nhược điểm của cậu ... Vậy ... Cậu ấy không cần thiết phải tồn tại."

Kang Wonu cũng được, Wonu cũng được, nếu như sự tồn tại của người này chính là nhược điểm của Kim Mingyu, vậy anh ta sẽ không từ nan xóa bỏ. Lợi ích của Kim thị là cao nhất, đây chính là chuẩn tắc làm việc của anh ta.

Kim Mingyu nhận ra sự uy hiếp trong câu nói của Kim Jeon, đây không phải là uy hiếp suông. Nếu như anh dám tiêm thuốc vậy Wonu sẽ mất mạng trong tay anh ta bất kể là dùng phương pháp gì.

"Có người đã nói với anh là tôi thật sự rất chán ghét anh chưa!"

Dưới sự cưỡng bức của Kim Jeon, Kim Mingyu dần bình tĩnh ... Kim Jeon từ trước đến nay tuyệt đối có kỹ năng này, luôn khiến KIm nhị mệt mỏi.

"Bởi vì từ trước đến nay tôi vẫn thong dong hơn cậu, thành thạo, điêu luyện hơn cậu." Kim Jeon tự động lý giải từ 'CHÁN GHÉT' trở thành hai chữ 'ĐỐ KỊ'.

Kim Mingyu mạnh miệng thét lớn: "FUCK! Cút ngay ..."

"Hiện tại Wonu vẫn còn ở thành phố Busan!", sau khi biết án mạng phát sinh, anh ta nhanh chóng cho người chặn tất cả các lối ra vào của thành phố Busan, nghiêm ngặt bảo vệ: "Phải làm thế nào, cậu là người rõ ràng nhất!" Kim Jeon ném ống tiêm ra xa, nó lăn vài vòng, sau đó chuẩn xác nằm ở trên bàn. Kim Jeon không quay đầu lại nhìn, đi thẳng khỏi biệt thự.

Kim Mingyu ngồi đó một mình.

Kim Jeon đến bát nháo một lúc, nhiều lúc như 'Miệng chó mọc không ra ngà voi' ... nhưng thật sự lần này anh ta nói được tiếng người.

Wonu không phải yếu điểm của anh.

Mà chính là ưu thế ... ưu thế mạnh nhất, Wonu hoàn chỉnh cuộc đời anh.

Nếu Songhee cho rằng tình yêu của anh với Wonu là yếu điểm của anh ... Mất đi Wonu sẽ khiến anh chán đời, mất tất cả nhân tính và đạo đức, trở thành con người phản xã hội. Vậy anh sẽ cho ả biết, tình yêu với Wonu chính là sức mạnh, là vũ khí khích lệ anh, cổ vũ anh hành động, duy trì cảnh giác.

Thở hắt ra một hơi, đứng dậy, rảo bước, không đưa mắt nhìn lấy chiếc ống tiêm trên bàn thêm lần nào.

Kiên định, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Anh sẽ tìm được Wonu, nhất định sẽ tìm ra Wonu.

Anh nhất định sẽ không nghĩ đến, nhất định không nghĩ đến ... chuyện ... khi tìm thấy Wonu, bộ dạng của cậu biến thành ra thế nào ...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #meanie