45
Triệu Viễn Chu cắt ngang. "Chúng ta không có đủ thời gian. Huyết Nhân Ma sẽ không dễ dàng để chúng ta thở phào, nhất là khi vật dẫn của nó có thể đang ở trong tay một thế lực khác."
"Chúng ta cần phải đi ngay." Trác Dực Thần đứng dậy, đôi mắt sáng lên như thể đã quyết tâm.
"Không vội," Triệu Viễn Chu ngăn lại. "Trước khi đi, chúng ta cần lên kế hoạch. Nếu không, việc tiếp cận sẽ trở nên nguy hiểm. Tốt nhất là chúng ta chia nhau ra. Bạch Cửu, đệ cùng Anh Lỗi đi kiểm tra những khu vực gần đó. Trác Dực Thần và ta sẽ vào trong làng, tìm hiểu xem có gì bất thường."
Bạch Cửu gật đầu, cảm thấy mọi thứ đang đi đúng hướng. "Chúng ta cần phải cẩn trọng. Huyết Nhân Ma rất mạnh, nó không chỉ có thể xuất hiện dưới dạng mắt đỏ khổng lồ như trước."
"Ta hiểu rồi," Anh Lỗi đáp, vẻ mặt cũng đã nghiêm túc hơn. "Điều quan trọng là phải tìm ra được vật dẫn trước khi quá muộn."
Anh Lỗi im lặng một lúc, đôi mắt trở nên xa xăm. "Cảm giác của ta là nơi đó đang chứa đựng một thực thể khác, không phải chỉ là Huyết Nhân Ma. Nhưng nếu chúng ta không tìm ra vật dẫn, không sớm thì muộn, chúng ta sẽ bị nó hút vào cái bẫy đó."
Triệu Viễn Chu nhìn Anh Lỗi, rồi quay sang Trác Dực Thần. "Chúng ta phải hành động nhanh chóng. Nếu có thể, chúng ta sẽ chia nhau ra. Một nhóm tìm cách phá vỡ trận pháp, một nhóm tìm kiếm vật dẫn. Tất cả đều phải thật cẩn thận."
Trác Dực Thần gật đầu. "Chia ra như vậy là hợp lý. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất kỳ sự phản kháng nào."
Anh Lỗi cúi đầu, ánh mắt kiên quyết. "Chúng ta sẽ tìm ra nó. Dù có phải đối mặt với cái gì, ta sẽ không để nó thắng."
Bạch Cửu đứng dậy, vươn vai và nhìn vào nhóm với ánh mắt đầy quyết tâm. "Đi thôi, không còn thời gian nữa. Mọi thứ đang chờ đợi chúng ta."
Cả nhóm đứng dậy, chuẩn bị cho hành trình nguy hiểm phía trước. Mỗi người đều mang theo những mối lo lắng riêng, nhưng tất cả đều hiểu rằng chỉ có sự đoàn kết và quyết tâm mới giúp họ vượt qua thử thách này. Cánh cửa khách điếm mở ra, và họ bước ra ngoài, sẵn sàng đối mặt với bóng tối đang rình rập ở phía trước.
Nhóm chia thành hai nhóm nhỏ, mỗi nhóm mang theo quyết tâm lớn lao và bước ra ngoài trong đêm tối. Không khí trong làng vẫn u ám và nặng nề, ánh trăng mờ mịt chỉ đủ để chiếu sáng những con đường vắng vẻ, lạnh lẽo. Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần bước vào làng, mắt họ quan sát cẩn thận mọi dấu hiệu bất thường. Bên ngoài, những ngôi nhà im lìm như không có sự sống, cửa sổ đóng chặt, không một bóng người.
“Cảm giác kỳ lạ… không thể là sự trùng hợp,” Triệu Viễn Chu thì thầm, đôi mắt lóe lên sự cảnh giác. “Huyết Nhân Ma không chỉ đơn giản là một sinh vật đơn lẻ. Cái gì đó lớn hơn đang điều khiển nó.”
“Chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của nó,” Trác Dực Thần đáp, giọng lạnh lùng và kiên quyết. “Bất kỳ dấu vết nào cũng không thể bỏ qua.”
Cả hai bắt đầu kiểm tra từng ngôi nhà, những bức tường cũ kỹ, những dấu vết kỳ lạ trên đất. Họ nhanh chóng phát hiện ra những ký hiệu ma quái khắc trên cửa gỗ của một ngôi nhà lớn ở trung tâm làng. Những dấu vết này nhìn có vẻ giống như trận pháp mà họ đã gặp trước đây.
Triệu Viễn Chu cúi xuống nhìn kỹ những ký hiệu, nhíu mày. “Đây không phải là thứ bình thường. Trận pháp này mạnh hơn những gì chúng ta đã tưởng.”
Trác Dực Thần gật đầu, chạm tay vào một trong những ký hiệu. Ngay lập tức, không gian xung quanh họ bắt đầu rung chuyển, và một luồng khí lạnh ùa ra từ trong ngôi nhà.
“Chắc chắn có thứ gì đó đang chờ đợi chúng ta,” Triệu Viễn Chu nói, ánh mắt anh sắc lạnh, như thể đã chuẩn bị đối mặt với mọi thử thách. “Chúng ta cần phải vào trong và giải quyết nó trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
Trong khi đó, Bạch Cửu và Anh Lỗi đang di chuyển nhanh chóng qua những con đường đất quanh làng. Dù là trời đêm, nhưng với giác quan nhạy bén của họ, cả hai có thể cảm nhận rõ ràng không khí u ám xung quanh. Bạch Cửu nhíu mày khi cảm nhận được một nguồn năng lượng đen tối phía trước.
“Ngươi cảm thấy không khí có gì kỳ lạ không?” Bạch Cửu hỏi Anh Lỗi, giọng lo lắng nhưng kiên quyết.
Anh Lỗi gật đầu. “Có thứ gì đó đang rình rập. Ta không thể xác định rõ, nhưng năng lượng này khác hẳn với bất kỳ thứ gì chúng ta đã gặp. Chúng ta phải thật cẩn thận.”
“Chúng ta tiếp cận cẩn thận hơn,” Bạch Cửu nói, quay đầu nhìn xung quanh, đôi mắt vẫn giữ sự cảnh giác cao độ. “Nếu vật dẫn của Huyết Nhân Ma đang ở đâu đó gần đây, thì chắc chắn nó không đơn giản. Chúng ta không thể mạo hiểm.”
Cả hai tiếp tục di chuyển, tới gần khu vực rừng cây rậm rạp phía ngoài làng. Từ đó, ánh sáng yếu ớt của đèn lồng trong tay Bạch Cửu chiếu sáng những cây cổ thụ cao vút, nhưng càng đi, không khí càng trở nên ngột ngạt. Bỗng nhiên, một tiếng động khẽ vang lên từ trong bóng tối. Anh Lỗi dừng lại, tay đặt lên dao, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip