74

Hoán Ảnh quay lại, bước chân nhẹ nhàng như không hề chạm đất, đôi mắt lạnh lùng quét qua cơ thể kiệt quệ của Bạch Cửu. Mồ hôi lẫn máu nhuốm đỏ tấm chăn, cơ thể cậu nằm co quắp, đôi môi tái nhợt, ánh mắt mờ mịt trong bóng tối đau đớn. Hắn nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ và tàn nhẫn, không một chút thương hại.

Hắn tiến lại gần giường, không vội vã, chỉ nhàn nhạt vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ra sau tai, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt đầy dấu vết của nỗi đau. Làn da Bạch Cửu vẫn đỏ rực, từng mạch máu nổi lên, như một cảnh tượng bi thương không thể xóa nhòa. Hoán Ảnh mỉm cười, nụ cười đó mang theo sự mỉa mai lẫn thích thú.

"Thế nào, Bạch Cửu," giọng hắn cất lên, trầm thấp và lạnh lùng, như một lời nói mỉa mai cho tình cảnh của cậu. "Ngươi cảm thấy như thế nào? Những gì ngươi chống cự không hề có ý nghĩa."

Hắn cúi xuống, đôi tay lạnh lùng của hắn chạm vào làn da nóng bỏng của Bạch Cửu, đôi môi cong lên một cách độc ác. "Chắc hẳn ngươi hiểu rằng, sự đau đớn này chỉ mới bắt đầu. Ngươi đã không còn lựa chọn."

Bạch Cửu không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, trong lòng cậu thầm lặng chống cự, dù cơ thể đã gần như không còn sức lực. Hoán Ảnh lại một lần nữa nâng khuôn mặt của cậu lên, nhìn vào đôi mắt mờ mịt ấy. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua đều khiến Bạch Cửu cảm nhận rõ hơn nỗi thống khổ mà hắn đang gây ra, nhưng trong sâu thẳm, cậu vẫn không từ bỏ.

Hoán Ảnh nhìn cậu một lúc lâu, đôi mắt như đang tận hưởng từng khoảnh khắc đau đớn của đối phương, rồi thở dài một cách đầy thích thú.

Hoán Ảnh đứng lặng yên một lúc lâu, mắt hắn lạnh lùng, thản nhiên quan sát cơ thể Bạch Cửu đang nằm bất động trên giường. Mồ hôi cùng máu nhuộm đỏ tấm chăn, đôi môi cậu tái nhợt, không còn chút sức sống, chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển yếu ớt. Làn da cậu đỏ rực, nổi lên từng mạch máu, như những nhánh cây cháy rụi trong biển lửa. Mắt Bạch Cửu mờ mịt, nhìn vô hồn vào khoảng không phía trên, dường như đã rút hết mọi sức lực.

Cậu cảm nhận được từng cơn đau đớn tấn công cơ thể, nhưng tất cả chỉ như một cái gì đó mơ hồ, như thể không còn phân biệt đâu là đau đớn thực sự. Cơn nóng thiêu đốt từ bên trong đã khiến cơ thể cậu gần như không thể chịu đựng được nữa. Những ngón tay gầy guộc co quắp, nhưng chẳng còn sức lực để cử động, chỉ có thể run rẩy vô nghĩa. Từng đợt co giật từ cơ bắp khiến cậu không thể giữ yên bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, như thể sự sống trong cơ thể cậu đang từng chút một bị tước đoạt đi.

Hoán Ảnh tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng như không hề chạm đất, ánh mắt hắn không hề rời khỏi thân thể của Bạch Cửu. Hắn nhìn cậu một lúc lâu, rồi từ từ rút những cây kim dài sáng loáng từ trong tay áo. Mỗi cây kim đều mang theo một nét ám ảnh, như những vũ khí sắc bén đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Một số lọ nhỏ chứa dung dịch màu sắc kỳ lạ được hắn đặt lên bàn cạnh giường, tỏa ra mùi hóa chất nhè nhẹ, càng làm không gian thêm phần u ám.

Bạch Cửu cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, dù cậu không thể mở mắt, nhưng từng cử động của Hoán Ảnh vẫn làm cậu cảm thấy một sự lạnh lẽo đáng sợ. Hắn không vội vàng, chỉ thong thả đặt những cây kim lên bàn gần đó, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve chúng như thể đang nâng niu một món đồ quý giá. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ phản chiếu trên những cây kim, tạo thành những vệt sáng nhạt mà ám ảnh.

“Những cây kim này,” giọng Hoán Ảnh vang lên trầm bổng, như một lời giới thiệu cho những vũ khí sắc bén kia, “Ngươi dùng để cứu người mà..phải không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi trải nghiệm công dụng khác của nó nhé... Mỗi cây kim đều được đặc biệt chuẩn bị riêng cho ngươi đó, nó...từng cái đều có tác dụng riêng biệt. Một số có thể làm ngươi mất đi ý thức, một số sẽ khiến ngươi phải chịu đựng cơn đau không thể tả, và một số... lại khiến ngươi cảm nhận được sự thỏa mãn, sự sống nhưng lại như đang chết đi từng chút một.”

Bạch Cửu chỉ có thể thở hổn hển, trong lòng cậu thầm lặng chống cự, dù cơ thể đã gần như không còn sức lực. Những cơn co thắt vẫn liên tục tấn công từng tế bào, khiến cậu không thể giữ yên bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể. Nhưng trong cơn đau, cậu vẫn cảm nhận được sự tàn nhẫn của Hoán Ảnh đang đến gần. Cậu thậm chí không còn cảm giác rõ ràng về bản thân, chỉ biết rằng một cảm giác kinh hoàng đang dâng lên, những vết thương trên cơ thể càng lúc càng đau nhức.

Hoán Ảnh cúi xuống, đôi tay lạnh lùng của hắn chạm vào làn da nóng bỏng của Bạch Cửu, khiến cơ thể cậu như bị thiêu đốt thêm. Đôi môi hắn cong lên thành một nụ cười mỉa mai.

Hoán Ảnh nắm chặt cây kim dài trong tay, đầu kim nhọn hoắt sáng loáng dưới ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, như một vũ khí đầy chết chóc. Hắn không vội vã hành động, chỉ thong thả, từng động tác đều mang một cảm giác tỉ mỉ, như thể hắn đang chuẩn bị cho một tác phẩm nghệ thuật đẫm máu. Ngón tay hắn di chuyển từ từ dọc theo đầu kim, vuốt ve nó như đang nâng niu một món đồ quý giá. Cảm giác lạnh lẽo từ cây kim phản chiếu sự tàn nhẫn, khiến không khí trong phòng như đậm đặc thêm, nặng nề và đầy áp lực. Hắn nhìn Bạch Cửu một lúc lâu, đôi mắt hắn đầy sự mỉa mai, ánh nhìn ấy khiến cho cơ thể Bạch Cửu như bị xiết chặt, không thể thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip