87
Ba người nhanh chóng tiến về phía cửa, nhưng mỗi bước đi đều nặng nề như đang bước qua một làn sóng u ám, không gian quanh họ dường như càng lúc càng nặng nề hơn. Triệu Viễn Chu liên tục quan sát xung quanh, cảnh giác với từng chuyển động, trong khi Trác Dực Thần vẫn giữ vững khí thế, không để bất cứ điều gì đe dọa tới Bạch Cửu.
Anh Lỗi bế Bạch Cửu trên tay, ánh mắt y đầy lo lắng nhưng cũng không thiếu sự kiên quyết. Bạch Cửu giờ đây nằm yên trong lòng y, sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng không còn tia sáng nguy hiểm hay sức mạnh bất thường. Cái mà Anh Lỗi lo sợ nhất, chính là sự im lặng này-sự im lặng quá đỗi vắng vẻ, như thể Bạch Cửu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ có thể kéo dài mãi mãi.
"Chúng ta phải đi đâu tiếp theo?" Trác Dực Thần hỏi, giọng nghiêm nghị.
"Chúng ta không thể tiếp tục trong căn phòng này," Triệu Viễn Chu đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Bạch Cửu. "Tôi sẽ đưa các người đến nơi an toàn hơn, nơi chúng ta có thể tính toán bước tiếp theo."
Anh Lỗi không nói gì, chỉ gật đầu, bước chân vững vàng dù trái tim vẫn đang đập loạn nhịp vì lo sợ. Trong thâm tâm y, một nỗi lo âu lớn dần lên. Dù cổ dược đã tạm thời kiềm chế được sức mạnh nguy hiểm trong Bạch Cửu, nhưng không ai biết được điều gì sẽ xảy ra nếu sức mạnh đó trỗi dậy một lần nữa. Liệu có cách nào thật sự ngăn chặn nó? Hay Bạch Cửu sẽ mãi bị đeo bám bởi thứ bóng ma không thể xóa nhòa?
Cả nhóm đi qua những hành lang dài, ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn treo trên tường chiếu lên những bức tường lạnh lẽo, tạo nên một không gian vắng vẻ, đầy mơ hồ. Mỗi bước đi của họ dường như càng dấn sâu vào một thế giới khác-thế giới mà họ không hề hay biết, nơi có quá nhiều bí mật ẩn giấu.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, tiếng chân người xộc đến như một cơn sóng dữ dội. Triệu Viễn Chu lập tức ra hiệu cho mọi người dừng lại, ánh mắt cảnh giác. "Có ai đó đến."
Trác Dực Thần lập tức rút kiếm, chuẩn bị đối phó. "Là ai? Bạn hay thù?"
"Chúng ta không còn thời gian để đoán nữa," Triệu Viễn Chu nói, giọng gấp gáp. "Nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"
Anh Lỗi nhìn về phía trước, đôi mắt đã trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Y bế Bạch Cửu trong tay và tiến về phía cửa ngầm gần đó, nơi chỉ có một lối đi duy nhất dẫn ra ngoài.
Nhóm ba người nhanh chóng tiến về phía cửa, Trác Dực Thần cảnh giác đứng phía trước, còn Triệu Viễn Chu luôn quan sát xung quanh, chuẩn bị đối phó với bất kỳ mối nguy hiểm nào. Anh Lỗi bế Bạch Cửu trong tay, cảm giác lo lắng và bất an không ngừng dâng lên trong lòng y. Cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cơ thể lạnh lẽo trong vòng tay y khiến trái tim y như thắt lại. Nhưng y không thể dừng lại, không thể để bất cứ điều gì ngăn cản hành trình đưa Bạch Cửu về nơi an toàn.
Khi họ tới gần lối ra, một cánh cửa đá khổng lồ mở ra trước mắt họ, hé lộ một không gian tối tăm nhưng bình yên.
________
Tập Yêu Ty.
"Chúng ta đã về tới rồi," Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng nói, nhìn về phía Anh Lỗi, ánh mắt hắn có chút mệt mỏi nhưng không hề thiếu sự kiên định. "Nơi này tạm thời an toàn. Cậu ấy sẽ được chăm sóc ở đây."
Anh Lỗi gật đầu, bước vào phòng, đặt Bạch Cửu xuống một chiếc giường mềm mại. Y nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cậu, đôi tay run rẩy vì lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Mặc dù tình hình đã có phần lắng dịu, nhưng trong lòng y vẫn dâng trào một nỗi lo sợ khôn nguôi. Liệu Bạch Cửu có thể tỉnh lại bình thường? Liệu có cách nào giúp cậu vượt qua hoàn toàn những ám ảnh và sức mạnh nguy hiểm đang đeo bám?
Triệu Viễn Chu tiến lại gần, mở một chiếc hòm gỗ chứa đầy các loại dược liệu quý. "Cổ dược đang phát huy tác dụng, nhưng chúng ta không thể chắc chắn rằng nó sẽ không tái phát. Cần phải tiếp tục theo dõi tình trạng của cậu ấy."
"Ta sẽ không để đệ ấy chịu thêm tổn thương," Anh Lỗi nói, giọng kiên quyết nhưng lại vẩn vơ chút lo âu. "Ta sẽ không để đệ ấy đi vào cơn ác mộng một lần nữa."
Trác Dực Thần đứng bên cạnh, khoanh tay, đôi mắt không giấu được sự suy tư. "Chúng ta còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải."
Triệu Viễn Chu quay lại, ánh mắt hắn đầy lo lắng. "Đúng vậy. Và không thể bỏ qua việc Hoán Ảnh có thể đang theo dõi chúng ta. Nếu hắn phát hiện chúng ta đang ở đây, mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp."
Anh Lỗi hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ nỗi lo trong lòng. "Chúng ta cần thời gian. Thời gian để tìm ra cách giải quyết và bảo vệ Bạch Cửu."
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng, ba người đều biết rằng họ đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng. Cái giá phải trả có thể rất đắt, nhưng không ai trong số họ có thể lùi bước. Cả ba đều thề sẽ không để Bạch Cửu phải chịu thêm bất kỳ đau đớn nào, dù có phải đối mặt với hiểm nguy hay thử thách khắc nghiệt đến đâu.
Bạch Cửu vẫn nằm im trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng bình yên. Những dấu hiệu của sự giằng xé trong cơ thể cậu đã tạm thời lắng xuống, nhưng không ai biết chính xác khi nào cơn ác mộng sẽ trở lại. Trong khi họ đứng im, chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: Liệu những gì họ đã làm có đủ để cứu lấy Bạch Cửu, hay đây chỉ là một chặng dừng chân trước khi cơn bão thật sự ập đến?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip