90
Triệu Viễn Chu loạng choạng đứng lên, tay bám lấy thành giường để trụ vững. Ánh mắt hắn lập tức hướng về phía Bạch Cửu. Cậu vẫn nằm đó, nhưng hơi thở dường như ổn định hơn trước. Tuy nhiên, gương mặt cậu vẫn tái nhợt, và đôi mắt vừa hé mở lại khép chặt.
"Ngọc Trấn Hồn... đã thất bại?" Trác Dực Thần thốt lên, giọng hắn đầy sự ngờ vực.
Phùng Dương im lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào viên ngọc nứt toác trên sàn nhà. "Không hoàn toàn," hắn đáp, giọng đầy thận trọng. "Phong ấn đã được kích hoạt một phần. Nó sẽ giữ ổn định cho cậu ta trong một thời gian ngắn, nhưng đây không phải giải pháp lâu dài."
Anh Lỗi lao đến bên Bạch Cửu, kiểm tra hơi thở và mạch đập của cậu. Gương mặt y giãn ra đôi chút khi bất được mạch đập của cậu. Tuy nhiên, y không giấu được sự phẫn nộ khi quay lại nhìn Phùng Dương.
"Ngươi nói đây là cách duy nhất, nhưng kết quả chỉ là tạm thời?" Y gằn giọng, đôi mắt như muốn thiêu đốt kẻ lạ mặt.
Phùng Dương nhếch môi cười nhạt, không tỏ ra e ngại. "Ta đã cảnh báo từ trước. Sức mạnh trong cơ thể cậu ấy quá lớn. Một phong ấn đơn thuần không thể hoàn toàn kiểm soát nó. Nhưng điều này sẽ cho các ngươi thêm thời gian để tìm ra giải pháp thật sự."
Trác Dực Thần cau mày. "Ngươi có vẻ biết quá nhiều. Làm sao chúng ta tin rằng ngươi không dẫn dắt chúng ta vào bẫy?"
Phùng Dương nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên. "Các ngươi không cần tin ta. Nhưng nếu không làm gì, cậu ta sẽ không chết." Hắn chỉ tay về phía Bạch Cửu. "Ta đã làm phần của mình. Quyết định giờ thuộc về các ngươi."
Không gian chìm vào tĩnh lặng. Triệu Viễn Chu quay lại nhìn Bạch Cửu, trong mắt hắn hiện lên sự giằng xé. "Chúng ta không thể để đệ ấy chịu thêm nguy hiểm. Nếu có một tia hy vọng, ta sẽ thử."
Trác Dực Thần thở dài, ánh mắt phức tạp. "Ngươi chắc chứ? Nơi có thể tùy tiện bước vào."
"Ta biết." Triệu Viễn Chu gật đầu. "Nhưng nếu vì đệ ấy, ta không ngại đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào."
Anh Lỗi siết chặt tay, ánh mắt y nhìn về phía Bạch Cửu đầy xót xa. "Ta cũng sẽ đi. Dù phải hy sinh gì, ta cũng không để mất đệ ấy."
Phùng Dương khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia bí hiểm khó đoán. "Rất tốt. Tạm thời các ngươi chăm sóc tốt cho cậu ấy, khi nào thời cơ đến ta sẽ nói với các ngươi."
Anh Lỗi hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn sắc lạnh. "Tại sao không làm ngay bây giờ? Nếu đã biết cách, sao phải chờ đợi?" Y bước đến gần Phùng Dương, giọng chất vấn dồn dập. "Hay ngươi có ý đồ gì khác?"
Phùng Dương nhướng mày, vẫn giữ vẻ điềm nhiên. "Ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản thế sao?" Hắn khoanh tay, ánh mắt hơi lạnh đi. "Phong ấn thật sự không phải chuyện chỉ cần nói là làm. Hơn nữa, muốn thực hiện, cậu ấy phải có mặt ở đó. Trong tình trạng hiện tại, cậu ấy không đủ sức chống chịu."
"Phải có mặt?" Trác Dực Thần nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm. "Ý ngươi là gì? Phong ấn không thể áp dụng từ xa sao?"
Phùng Dương khẽ cười nhạt. "Phong ấn này không chỉ đơn thuần là khóa sức mạnh. Nó cần sự hòa hợp giữa cơ thể, linh hồn và không gian. Động Huyễn Kính chính là nơi duy nhất có thể thực hiện được nghi thức này."
Triệu Viễn Chu nhíu mày, giọng hắn trầm xuống. "Vậy tại sao không đưa đệ ấy đến đó ngay bây giờ? Thời gian không đứng về phía chúng ta."
Phùng Dương lắc đầu. "Nếu đi lúc này, cậu ấy sẽ không chịu nổi hành trình dài và đầy nguy hiểm. Các ngươi chỉ có thể đưa một người yếu ớt như vậy vào trận pháp khi cơ thể cậu ấy ổn định hơn. Phong ấn tạm thời ta tạo ra sẽ giữ được trong vài tháng, nhưng các ngươi phải tận dụng khoảng thời gian đó để chuẩn bị."
Anh Lỗi nắm chặt tay, đôi mắt đỏ lên. "Ngươi cứ vòng vo đủ rồi. Đừng quên, nếu bất kỳ điều gì xảy ra với đệ ấy, ta sẽ bắt ngươi trả giá."
Phùng Dương khẽ nhún vai, vẻ mặt không chút dao động. "Ngươi có thể đe dọa ta bao nhiêu tùy thích, nhưng nếu không muốn mất cậu ấy, hãy lắng nghe." Hắn hất cằm về phía Triệu Viễn Chu. "Các ngươi cần chuẩn bị đủ vật phẩm cần thiết để vào được đó. Đừng phí thời gian vào những lời qua lại vô ích."
Triệu Viễn Chu gật đầu, ánh mắt trầm ngâm nhưng đầy quyết tâm. "Được."
Phùng Dương rút từ trong áo ra một tấm giấy cũ kỹ, trải ra trên mặt bàn. "Thứ đầu tiên là Lam Tâm Thảo, một loại thảo dược chỉ mọc ở vùng rừng lạnh phía Bắc. Nó sẽ giúp ổn định sức khỏe của cậu ấy trong suốt hành trình."
"Thứ hai," hắn tiếp tục, giọng đều đều, "một viên Thạch Tâm được cất giữ trong một ngôi đền cổ ở thung lũng phía Đông. Đó là chìa khóa để mở cánh cổng vào Động Huyễn Kính."
Trác Dực Thần nhíu mày. "Rừng phía Bắc và thung lũng phía Đông cách nhau khá xa. Chúng ta không có nhiều thời gian."
"Đó là lý do các ngươi phải chia nhau ra hành động," Phùng Dương đáp, ánh mắt sắc bén. "Một nhóm đến rừng tìm Lam Tâm Thảo, nhóm kia đến ngôi đền lấy Thạch Tâm.."
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần và Anh Lỗi. "Được. Ta sẽ đi tìm Lam Tâm Thảo. Dực Thần, ngươi hãy đến thung lũng."
Anh Lỗi ngắt lời, giọng cứng rắn. "Không. Ta sẽ không rời khỏi đệ ấy."
Phùng Dương nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia hài lòng. "Rất tốt. Vậy bắt đầu đi. Thời gian không chờ đợi các ngươi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip