Part cuối
- "Anh Arthit... là từ hôm qua anh đã lừa em rồi đúng không?" Kong kéo ghế anh lại sát mình rồi nói.
- Đâu có...đâu có, tại tôi lỡ miệng nói hôm nay là sinh nhật cậu nên mẹ tôi mới làm bánh tặng cậu đó.
Anh quay người sang hướng khác né tránh hơi thở của Kong đang phả vào mặt cậu.
Arthit là thế, luôn quan tâm, chú ý đến Kongpob, nhưng khi bị cậu ấy bắt gặp và trêu ghẹo thì lại phủ nhận, né tránh rồi lại ngượng ngùng đỏ hết cả mặt. Còn đàn em Kongpob kia, đôi mắt cứ hướng về anh mãi không rời.
- "Anh, từ lúc chiều, anh không rời em nữa bước, vậy những bức hình này anh trang trí từ lúc nào?" Kongpob với tay lấy một bức hình của cậu được trang trí ở trên dây.
- Chiều hôm qua, tôi bảo cậu là tăng ca về muộn á. Thực ra tôi về nhà để làm cái này đó.
- Chiều hôm qua??? Vậy là dì...dì đã biết chuyện của chúng ta???
- Ừm.
Vẻ mặt Kongpob ngay lập tức chuyển sang lo lắng
-Ừm. Thực ra thì tháng trước, lúc gọi về hỏi thăm sức khoẻ của bà.
....
"Một tháng trước,
- Vậy tháng sau, con có về giỗ ba không?
- Dạ chắc là có. Con đã xin trước với giám đốc rồi.
- Ừm. Vậy mẹ cúp máy đây, nhớ ăn uống dầy đủ.
- Mẹ...
- Sao vậy Arthit???
- Con có chuyện này muốn nói với mẹ. Thực ra...thực ra, hôm đấy, con...con muốn dẫn một người về ăn cơm cùng có được không???
Arthit ngập ngừng, giọng của cậu hơi run, có phần lo lắng.
Nghe nói thế, bà Sun cười lớn
- Bạn???? Giọng con thế này....là người yêu đúng không? Muốn đưa người đó về ra mắt rồi à. Mẹ mong có cháu bồng lắm rồi đây.
Đầu dây bên kia, khi nghe giọng cùng tâm trạng háo hức của bà Sun, cậu lặng người đi một lúc.
- Arthit, sao vậy??? Con đang nghe máy không?
- Dạ vâng, đúng là con muốn đưa người yêu về ra mắt ba mẹ. Nhưng....nhưng...
Arthit lại ngập ngừng
- Nhưng ...nhưng cậu ấy là con trai.
- Con trai???"
.......
Kongpob ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe anh nói, đến đoạn này cậu lo lắng lên tiếng
- "Vậy...vậy mẹ anh phản ứng thế nào??? Dì ấy có phản đối chuyện chúng ta không?"
Arthit quay qua nhìn điệu bộ và biểu cảm của Kong lúc này. Anh nhìn cậu một lúc, rồi nói tiếp.
- Bà ấy im lặng...im lặng một lúc rồi sau đó chỉ hỏi một câu rằng "Con có hạnh phúc không?" Tôi trả lời ngay tức khắc mà không cần suy nghĩ "Hạnh phúc, con rất hạnh phúc."
- Rồi dì có nói gì thêm nữa không anh?
- Sau khi tôi trả lời, bà lại im lặng một lúc nữa và nói "Nếu vậy thì được, con cứ mời cậu ấy về ăn cùng đi" Xong mẹ tôi cúp máy.
Nghe đến vậy, cộng thêm nghĩ lại hôm nay mọi chuyện xảy ra rất suôn sẻ. Kongpob không giấu nổi niềm vui.
- Hèn gì hôm nay khi vừa đến em đã có cảm giác hơi lạ. Dì cứ thỉnh thoảng nhìn em rồi lại lén mỉm cười.
- Là tôi cố ý tạo bất ngờ cho cậu nên bảo mẹ tôi vờ như không biết.
Arthit vẫn bộ dạng vừa nói vừa ngượng ngùng đó. Còn cậu, nghe Anh nói như vậy, thì còn gì sung sướng hơn, cậu ghé sát bên anh
- Anh Arthit...
Arthit quay mặt qua phía Kong, ngay lập tức cậu chớp lấy cơ hội đặt lên anh một nụ hôn. Anh bất ngờ định lùi ra phía sau, nhưng Kong đã nhanh tay hơn giữ lấy Arthit. Thấy anh đã yên vị, cậu mới từ từ ngậm lấy môi anh lần nữa. Nhẹ nhàng...nhẹ nhàng. Bỗng
- "Á...anh Arthit" cậu buông anh ra lấy tay giữ lấy môi mình.
Arthit cười đánh nhẹ vào vai cậu.
- Cho cậu chừa cái tật lúc nào cũng muốn cơ hội với tôi nhé.
Anh mỉm cười đắc ý rồi đưa cho cậu một phần bánh
- Cậu ăn bánh đi, mẹ tôi làm bánh kem ngon lắm ấy.
Anh nhìn cậu ăn từng miếng bánh to như một đứa trẻ, nên bản thân vẫn không thể ngừng cười.
- Cậu thấy đấy, chưa gì lần đầu mẹ tôi đã thiên vị cậu như vậy rồi, đích thân làm bánh cho cậu. Bạn bè tôi chưa thằng nào được bà làm cho đâu đấy. Ngay cả Not - thằng bạn mà tôi thân từ hồi mẫu giáo.
- "Tất nhiên rồi, em là người yêu anh thì phải khác chứ. Với lại em đẹp trai, lễ phép như này." Kong trưng khuôn mặt đẹp trai của mình ra.
- Tôi đến chịu thua với cậu luôn rồi. Cậu đúng là...
Arthit lắc đầu đứng dậy lấy một phần bánh kem ăn.
- Cậu biết không, sân thượng này là nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của gia đình tôi đấy.
- Đúng, chỗ này đúng đẹp và lãng mạn anh nhỉ.
Arthit mỉm cười và kể tiếp cho cậu nghe
- Lúc trước ba và mẹ tôi là bạn thân từ mẫu giáo cơ, hai nhà sát vách nhau. Lên cấp ba, ba phát hiện ra là mình thích đối phương. Nhưng ông phải mất gần 10 năm mới dám cầu hôn. Và nơi đây, chính tay ông ấy đã trang trí để cầu hôn mẹ tôi đấy. Nên gia đình tôi luôn xem nơi này như là một góc cất giữ những ký ức đẹp của gia đình mình.
-Anh Arthit....
- "Sao?" Anh quay qua nhìn cậu
- Anh, cảm ơn vì đã để em có một phần trong góc "lưu giữ hạnh phúc" này. Cảm ơn anh vì đã để em là một phần của gia đình anh.
Arthit mỉm cười quay về phía cậu, đưa tay nắm lấy tay Kong
- Kongpob, anh biết bấy lâu nay là em luôn bước theo anh. Nhưng kể từ bây giờ, em chỉ cần bước một bước, còn 99 bước còn lại hãy để anh bước về phía em. Chúc mừng sinh nhật em, Kongpob.(ôi lâu lâu mà Arthit xưng anh-em thì chắc Kong ngất)
Thường ngày, ánh mắt của Kong dành cho Arthit đã mang sẵn sự u mê rồi. Nên bây giờ, khi nghe được điều này, đôi mắt cậu lại càng long lanh, lấp lánh hơn. Còn Anh thì lại đỏ cả mặt...
-Kong, tôi yêu cậu.
Kong sắp khóc rồi, cậu hạnh phúc, hạnh phúc đến không thở được mất.....Chỉ riêng ngày sinh nhật năm nay, có lẽ cậu sẽ đủ hạnh phúc cho cả năm mất.
Nếu năm ngoái,
"Sinh nhật tuổi 26 của Kongpop, bây giờ chắc có lẽ phải tránh mặt gia đình lớn của mình một chút, từ chối tổ chức bất kì bữa tiệc nào và chọn cách dành ngày sinh nhật vui vẻ ở bên cạnh người yêu trọn đời của mình, Arthit. Họ sẽ thức trọn đêm nay, nói về bất kì chuyện gì nhưng lại ngoại trừ tương lai. "
Thì kể từ hôm nay,
kể từ sinh nhật 27 tuổi của cậu, chắc chắn hai người có thể tự tin, có thể tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ. Không chỉ bên cạnh người yêu trọn đời của mình mà sẽ còn có thêm những người khác, những người sẽ cùng họ tạo nên một gia đình hoàn thiện, đúng nghĩa. Họ sẽ nói về bất cứ thứ gì, kể cả tương lai....
.....Trong tình yêu ấy mà, chỉ cần một người bước một bước, còn đối phương sẽ luôn luôn nguyện ý bước 99 bước còn lại. Thế là đủ
.....
👉👉👉Hầy, câu chuyện tình yêu ấy ngay từ lúc bắt đầu đã rất đẹp và mãi sau này vẫn luôn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip