Anh Em
"Anh Em - Phần 17: Sự Xuất Hiện Của Người Khác"
Mùa hè dần trôi qua, và sự căng thẳng giữa Khải và Thiên Tỉ chưa bao giờ dịu xuống. Nhưng vào một buổi chiều khi cả hai đang ở nhà, sự xuất hiện của một nhân vật mới đã làm mọi thứ thay đổi. Một người bạn cũ của Khải - Lâm Tuấn Kiệt - đột ngột chuyển vào học cùng lớp với họ.
Lâm Tuấn Kiệt là người bạn mà Khải đã lâu không gặp, một người mà cả hai đã có những kỷ niệm từ hồi còn nhỏ. Anh ta không phải là người lạ đối với Thiên Tỉ, nhưng sự quay lại của Tuấn Kiệt lại tạo ra một mối quan hệ khá phức tạp giữa ba người.
Tuấn Kiệt luôn nổi bật với vẻ ngoài sáng sủa, tính cách thân thiện và đặc biệt là một người có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Khi anh xuất hiện, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào anh ta, và điều này đặc biệt khiến Thiên Tỉ cảm thấy không vui.
"Mày lại muốn chơi trò gì nữa?" Thiên Tỉ nhìn chằm chằm vào Tuấn Kiệt khi anh ta bước vào lớp, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
Khải chỉ mỉm cười khẽ, không trả lời Thiên Tỉ mà chuyển sự chú ý sang Tuấn Kiệt. Cả hai trò chuyện một lúc, và Thiên Tỉ không khỏi cảm thấy lạ lùng khi Khải lại cười vui vẻ như thế với người bạn cũ. Cậu không thích điều đó chút nào.
"Mày cứ yên tâm, tao không có ý định giành mày đâu." Tuấn Kiệt nhìn Thiên Tỉ, ánh mắt thách thức, như thể đang khiêu khích một cuộc chiến chưa bắt đầu.
Thiên Tỉ nhếch mép, nhưng không nói gì. Cậu biết rõ rằng đây là một cuộc chiến mà cậu không thể bỏ qua. Cảm giác mất đi sự chú ý của Khải khiến Thiên Tỉ càng thêm quyết tâm. Nhưng một phần trong lòng cậu cũng không thể không thừa nhận rằng Tuấn Kiệt thật sự rất thu hút, và anh ta có thể trở thành một đối thủ đáng gờm trong trò chơi quyền lực này.
Khải vẫn không nhận thấy sự căng thẳng đó, vì anh đã quá quen với việc Thiên Tỉ cứ mãi chiếm lấy sự chú ý của mình. Nhưng giờ, với sự xuất hiện của Tuấn Kiệt, mọi thứ lại trở nên phức tạp hơn. Thiên Tỉ có thể kiểm soát Khải, nhưng liệu cậu có thể kiểm soát cả Tuấn Kiệt?
---
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa ba người trở nên căng thẳng hơn. Lâm Tuấn Kiệt luôn cố gắng trò chuyện và tiếp cận Khải, đôi khi thậm chí còn cố gắng trêu đùa với Thiên Tỉ. Mặc dù vậy, Thiên Tỉ không thể nào cho phép mình thua cuộc. Cậu bắt đầu đưa ra những lời nói mỉa mai, những ánh mắt sắc bén, nhằm tạo ra sự phân biệt rõ ràng giữa mình và Tuấn Kiệt.
"Mày nghĩ mày có thể thay thế tao sao?" Thiên Tỉ thầm thì vào tai Khải trong một buổi tối. "Mày không biết đâu, nhưng tao sẽ không để ai làm mày rời xa tao."
Khải không phản ứng, chỉ im lặng. Cậu đang cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Thiên Tỉ, nhưng lại không thể nào dứt ra khỏi cái vòng luẩn quẩn mà Thiên Tỉ tạo ra.
"Tao không muốn làm mày khó xử, nhưng tao sẽ không lùi bước." Thiên Tỉ tiếp tục, ánh mắt kiên quyết hơn bao giờ hết.
Tuấn Kiệt bắt đầu nhận ra sự căng thẳng giữa hai người, và anh không thể không mỉm cười, cảm thấy như mình đã tạo ra một sự bất ổn trong thế giới của Khải và Thiên Tỉ. Tuy nhiên, anh cũng không biết rằng mình đang dần dần trở thành một phần của cuộc chiến mà chính mình không hề chủ động tham gia.
---
"Anh Em - Phần 18: Cuộc Đua Không Đầu"
Lâm Tuấn Kiệt, người bạn cũ của Khải, không hề có ý định chen vào mối quan hệ giữa Khải và Thiên Tỉ. Anh ta chỉ đơn giản là quay lại trường học sau một thời gian dài vắng mặt, và sự xuất hiện của anh không phải là để tạo ra xung đột. Tuy nhiên, điều này lại không giúp xoa dịu tình hình giữa hai người, mà chỉ càng làm rõ ràng hơn những căng thẳng chưa được giải quyết.
Khải không mấy quan tâm đến Tuấn Kiệt. Dù anh là bạn cũ, nhưng việc quay lại trường học này không làm thay đổi tình cảm của Khải với Thiên Tỉ. Tuy nhiên, Thiên Tỉ lại nhìn mọi thứ một cách khác. Mỗi sự thay đổi nhỏ trong cuộc sống của Khải đều khiến cậu cảm thấy như mình đang bị đe dọa, ngay cả khi Tuấn Kiệt chỉ là bạn cũ và hoàn toàn không có bất kỳ sự quan tâm nào đến Khải ngoài tình bạn.
Vậy mà, mỗi ngày trôi qua, Thiên Tỉ càng trở nên dễ bị tổn thương và không thể chấp nhận rằng mình đang bị lãng quên trong mắt Khải, mặc dù điều đó là vô lý. Cậu đã luôn nghĩ rằng mình kiểm soát mọi thứ, rằng mình có thể chi phối cảm xúc của Khải, nhưng càng lúc, sự kiểm soát ấy lại dần đổ vỡ khi Khải không bày tỏ bất kỳ cảm giác gì, không để mình bị kéo vào mớ hỗn độn của Thiên Tỉ.
Một hôm, sau giờ học, khi Khải và Tuấn Kiệt đang trò chuyện ngoài hành lang, Thiên Tỉ đứng từ xa quan sát, không giấu được cảm giác khó chịu. Mỗi lần nhìn thấy họ cùng cười đùa, cậu lại cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Cảm giác này không phải là gì mới mẻ, nhưng lần này lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Mày đang làm gì vậy?" Thiên Tỉ cuối cùng cũng bước lại gần Khải, ánh mắt lạnh lùng. "Tao thấy mày đang vui lắm."
Khải ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên trước thái độ của Thiên Tỉ. Nhưng anh không muốn làm to chuyện, chỉ nhún vai và cười nhẹ. "Đâu có gì đâu, chỉ là chuyện bạn bè thôi mà."
Thiên Tỉ không hài lòng với câu trả lời đó. Cậu bước lại gần hơn, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. "Chỉ là chuyện bạn bè à? Mày chắc chắn không có cảm giác gì khác sao?"
Khải không trả lời ngay, thay vào đó là sự im lặng. Thiên Tỉ nhìn thấy vẻ bất lực của Khải, rồi bỗng dưng một cơn tức giận xộc lên trong người cậu. Cảm giác mất kiểm soát ấy khiến Thiên Tỉ không thể kiềm chế.
"Mày còn đang đùa với tao à?" Thiên Tỉ bước đến gần Khải, nắm lấy cổ áo của anh, ánh mắt chứa đựng sự giận dữ và bất mãn.
Khải vẫn bình tĩnh, nhưng Thiên Tỉ có thể nhận thấy rõ ràng rằng anh không muốn đối đầu với cậu lúc này. "Tao không đùa đâu." Khải nói, giọng điềm tĩnh nhưng có chút mệt mỏi. "Mày làm như tao là cái gì ấy nhỉ?"
Câu nói này như một cú đấm vào trái tim Thiên Tỉ. Cậu buông tay ra, lùi lại một bước, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau đớn khó chịu. Cậu không thể chấp nhận rằng mình lại bị từ chối một cách thẳng thừng như thế.
"Đừng nghĩ rằng mày có thể rời xa tao." Thiên Tỉ nói trong khi quay người đi, giọng trầm xuống. "Mày không có quyền làm vậy."
Khải nhìn theo bóng lưng Thiên Tỉ, cảm giác bất lực và mệt mỏi lại trỗi dậy. Anh không biết phải làm gì để làm dịu tình hình, nhưng anh cũng không muốn bị cuốn vào những trò chơi tình cảm này. Điều này không dễ dàng, đặc biệt là khi Thiên Tỉ càng ngày càng tỏ ra quyết liệt hơn.
Vài ngày sau, sự căng thẳng giữa Thiên Tỉ và Khải vẫn chưa được giải quyết. Cả hai chỉ còn những cái nhìn xa lạ, như thể họ chưa từng là những người bạn thân thiết. Thiên Tỉ cố gắng không để ý đến Khải, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh nói chuyện với người khác, trái tim cậu lại nhói lên một nhịp đau.
Khải nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Thiên Tỉ, nhưng không biết phải làm gì để đối phó. Anh cảm giác mình đã mất đi quyền kiểm soát cuộc sống của mình. Thiên Tỉ giờ đây không chỉ là một người bạn, mà là một người mà anh không thể thoát ra được.
---
"Anh Em - Phần 19: Cơn Mưa và Những Bí Mật Bị Phơi Bày"
Cơn mưa bất ngờ ập đến ngay khi Khải và Thiên Tỉ vừa rời khỏi lớp học. Những đám mây đen kéo đến nhanh chóng, và trước khi họ kịp nghĩ đến việc tìm nơi trú mưa, trời đã đổ một cơn mưa nặng hạt. Thiên Tỉ kéo mũ lên, che chắn cho mình, trong khi Khải lại chỉ cúi đầu, mặc áo sơ mi trắng vốn đã dính nước, càng khiến bộ trang phục của anh trở nên mỏng manh.
Khải chẳng có thời gian để lo lắng về cái mưa hay sự ướt át của mình. Cả người anh giờ như bị bọc trong lớp vải mỏng, ôm sát từng đường cong của cơ thể. Nước mưa cứ thế chảy xuống cơ thể, làm áo sơ mi càng trở nên trong suốt hơn.
"Tao không nghĩ mày lại để mưa làm ướt hết vậy." Thiên Tỉ nói một cách khó chịu, cố gắng tránh cái lạnh của mưa, nhưng đôi mắt cậu lại không thể rời khỏi Khải. Cơ thể Khải dường như càng hiện rõ hơn trong bộ trang phục ướt sũng ấy.
Khải không nói gì, chỉ đi bước nhanh hơn, định bỏ đi. Tuy nhiên, sự im lặng của cậu lại khiến Thiên Tỉ cảm thấy sự nóng vội dâng lên trong lòng. Cậu không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy, cái cách mà những giọt nước mưa chạy dọc theo đường cong cơ thể Khải, làm lộ ra những chi tiết mà Thiên Tỉ không thể làm ngơ. Cảm giác nóng bừng trong lòng khiến Thiên Tỉ phải dừng lại một bước, hít thở sâu một chút.
"Mày có thể mặc áo khoác hay gì đó không?" Thiên Tỉ lên tiếng, có vẻ như cố gắng xua đi cảm giác khó chịu đang dâng lên trong người.
Khải quay lại, ánh mắt hơi lạnh lùng nhưng không giấu được sự mệt mỏi. "Tao không sao đâu." Anh trả lời, giọng nói không có chút gì lạ lẫm. Nhưng Thiên Tỉ không thể bỏ qua việc mắt mình cứ bị hút vào những đường cong ấy, cái cảm giác bất lực càng khiến cậu tức giận hơn.
Cơn mưa như càng làm mọi thứ trở nên mơ hồ và đầy sức nặng. Không khí ẩm ướt làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, nhưng Thiên Tỉ lại cảm thấy như mọi chi tiết trong khoảnh khắc ấy đều được phóng đại lên gấp bội. Ánh mắt của Khải, giọt nước mưa lăn dài trên làn da anh, và những nếp áo sát vào cơ thể. Một cảm giác bức bối bao trùm lấy Thiên Tỉ.
"Mày..." Thiên Tỉ khẽ gọi, không biết phải tiếp tục thế nào. Cậu không muốn mình lại như thế này, không muốn để Khải thấy cậu đang ghen tị, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cảm giác ấy đang lan tỏa trong lòng.
Khải đứng nhìn Thiên Tỉ một lúc, rồi thở dài. "Tao không cần mày phải lo lắng." Anh nói, giọng có phần mệt mỏi. Nhưng trước ánh mắt không thể giấu được sự ghen tị của Thiên Tỉ, Khải khẽ nhướn mày. "Mày thật sự không thể bỏ qua được đúng không?"
Thiên Tỉ chỉ im lặng, ánh mắt không rời khỏi Khải. Cảm giác này không giống như trước đây. Cậu thấy mình thật sự bất lực. Thật khó để có thể che giấu cảm xúc của mình khi mà mỗi lần đối diện với Khải, mọi thứ lại bị phơi bày rõ ràng như vậy.
"Mày không thể làm tao xa mày đâu." Thiên Tỉ thấp giọng, như thể tự nhắc nhở bản thân, nhưng ánh mắt của Khải lại không thể lừa dối. Anh nhìn cậu với một cái nhìn sắc lạnh, đầy sự thách thức.
"Vậy thì sao?" Khải nói, khẽ mỉm cười.
Mưa vẫn rơi, tiếng động ầm ầm của những hạt mưa như làn sóng vỡ ra trên mặt đất, khiến mọi âm thanh xung quanh trở nên mơ hồ. Nhưng chỉ có trái tim của Thiên Tỉ là không thể lặng yên. Cậu không thể thoát khỏi cái cảm giác đau đớn, cái cảm giác rằng mình không thể chạm đến Khải, không thể kiểm soát được mọi thứ như cậu đã từng. Cảm giác đó như một cơn sóng ngầm, khiến Thiên Tỉ không biết mình có nên buông tay hay tiếp tục cố gắng.
---
"Anh Em - Phần 20: Những Cơn Gió Đổi Chiều"
Ngày hôm sau, trời vẫn còn mưa, nhưng không phải vì vậy mà tâm trạng của Thiên Tỉ đỡ nặng nề hơn. Cảm giác mệt mỏi cứ kéo dài trong lòng cậu, còn Khải lại không đến trường, khiến Thiên Tỉ không khỏi lo lắng.
Cậu cố gắng không bộc lộ cảm xúc của mình quá nhiều, nhưng sự thật là Thiên Tỉ không thể không nghĩ về Khải, không thể không lo lắng cho anh. Cả sáng hôm đó, trong lòng Thiên Tỉ chỉ có một câu hỏi không ngừng quay vòng: "Khải đâu rồi?"
Cuối cùng, khi cậu nhận được tin nhắn từ Khải, ánh mắt cậu lại trở nên căng thẳng. "Mày sao rồi?" Thiên Tỉ vội vã viết trả lời, tay bấm điện thoại với tốc độ nhanh, không hề nghĩ ngợi.
Một lúc sau, Khải gọi lại. "Tao ốm rồi, chắc bị cảm lạnh hôm qua." Giọng Khải yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh trong lời nói.
Thiên Tỉ nghe vậy, cảm giác lo lắng trong cậu lại trỗi dậy mạnh mẽ. "Mày không sao chứ?" Thiên Tỉ hỏi, tay cầm điện thoại chặt hơn.
Khải im lặng một lúc, rồi mới nói: "Mày đừng lo. Tao ổn."
Tuy nhiên, Thiên Tỉ không thể yên tâm. Cậu quyết định đến thăm Khải. Cảm giác lo lắng, lo sợ mất đi người mà mình quan tâm khiến Thiên Tỉ không thể kiềm chế được bản thân.
Khi đến nhà Khải, cậu nhìn thấy anh đang nằm trên giường, trông mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng mỉm cười khi thấy Thiên Tỉ.
"Tao tưởng mày không đến." Khải nói, cố gắng cười, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thiên Tỉ không nói gì, chỉ bước đến gần giường, ngồi xuống và nhìn Khải.
"Tao lo cho mày." Thiên Tỉ thẳng thắn, ánh mắt không rời khỏi Khải.
Khải im lặng một lúc, rồi nhìn Thiên Tỉ, không nói gì nữa. Cảm giác trong lòng anh lúc này cũng chẳng khác gì Thiên Tỉ. Những cảm xúc chưa bao giờ rõ ràng lại bùng lên trong anh. Khải muốn nói ra những điều mình đang nghĩ, nhưng lại sợ rằng sẽ làm tổn thương Thiên Tỉ. Nhưng không thể cứ mãi giữ im lặng.
Đột nhiên, Thiên Tỉ ngồi gần lại hơn, đưa tay sờ lên trán Khải. Cảm giác ấm áp của bàn tay Thiên Tỉ khiến Khải không thể không cảm nhận được sự quan tâm mà cậu dành cho anh.
"Mày thật sự lo cho tao à?" Khải khẽ hỏi, giọng có phần ngạc nhiên. Thiên Tỉ gật đầu, không nói gì thêm. Khải nhắm mắt lại một lúc, cảm giác như trái tim anh đang đập mạnh hơn khi thấy ánh mắt của Thiên Tỉ.
"Tao cũng... lo cho mày." Cuối cùng, Khải thừa nhận, giọng nói có chút yếu ớt nhưng chân thành.
Khoảnh khắc đó, Thiên Tỉ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Khải, một hành động vô thức nhưng lại chứa đựng tất cả những gì mà Thiên Tỉ chưa dám thừa nhận từ lâu.
"Tao không muốn mày ốm." Thiên Tỉ thì thầm, tay vuốt nhẹ tóc Khải, khiến Khải cảm nhận rõ hơn tình cảm của cậu.
Khải mở mắt, nhìn Thiên Tỉ với ánh mắt bất ngờ, rồi nhẹ nhàng đáp lại. "Mày biết không, tao cũng không muốn mày lo như vậy."
Cả hai im lặng một lúc, nhưng trong không khí ấy, cảm giác của họ đã thay đổi. Tình cảm giữa họ không còn là sự giận dỗi hay ghen tuông nữa, mà là một điều gì đó thật sự sâu sắc.
---
Ngày hôm sau, khi Khải khỏe hơn, họ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Những cuộc trò chuyện không còn những lặng im căng thẳng nữa, mà thay vào đó là những tiếng cười, những khoảnh khắc thoải mái mà họ không cần phải giả vờ hay che giấu cảm xúc của mình nữa.
Tuy nhiên, khi cả hai đã thật sự bắt đầu nhận ra tình cảm của nhau, chuyện của họ lại không đơn giản như họ tưởng. Bố mẹ của Thiên Tỉ và Khải, những người luôn yêu thương và quan tâm đến họ, lại không dễ dàng chấp nhận mối quan hệ này.
"Mày không thể yêu nhau." Mẹ Thiên Tỉ nghiêm khắc nói, ánh mắt đầy lo lắng khi bà nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Thiên Tỉ. "Chuyện này không thể chấp nhận được."
Mẹ Khải cũng không dễ dàng gì chấp nhận. "Các con còn nhỏ, không thể vội vàng như vậy."
Cả hai đứa con đứng lặng im trước sự phản đối của các bậc phụ huynh, nhưng trong lòng họ, tình cảm đã được xác nhận rõ ràng. Họ không thể quay lại, không thể rút lui.
"Chúng con yêu nhau." Khải nói nhẹ nhàng, nhưng rất chắc chắn.
Cuối cùng, sau những cuộc trò chuyện căng thẳng và sự kiên quyết của Thiên Tỉ và Khải, bố mẹ cả hai đã dần chấp nhận. Họ hiểu rằng tình yêu này không thể ngăn cản, và mặc dù có lo lắng, nhưng họ cũng muốn các con của mình tìm được hạnh phúc.
---
"Anh Em - Phần 21: Chất Nhân và Tình Yêu Bị Thử Thách"
Dù Thiên Tỉ và Khải đã thừa nhận tình cảm của mình, nhưng đối diện với sự phản đối từ cả hai bên gia đình là một thử thách không nhỏ. Cả hai gia đình, mặc dù yêu thương và quan tâm đến con cái, nhưng vẫn không thể chấp nhận mối quan hệ này. Cảm giác bất an và lo lắng tràn ngập trong không khí.
Ngày hôm đó, sau khi Thiên Tỉ và Khải thổ lộ với mẹ, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Mẹ Thiên Tỉ, vốn là người mạnh mẽ, không dễ bị lay động, giờ đây lại đứng trước một tình huống mà bà không thể dễ dàng xử lý.
"Mẹ không hiểu. Chúng con vẫn còn quá trẻ." Mẹ Thiên Tỉ nói với giọng nghiêm nghị, mắt không rời khỏi cậu.
Thiên Tỉ cảm thấy thất vọng, nhưng không hề có ý định lùi bước. "Con đã lớn rồi, mẹ à. Con biết mình đang làm gì."
Mẹ Thiên Tỉ thở dài, rồi ngồi xuống cạnh cậu, không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. "Nhưng đó là Khải, con biết đấy. Nó khác với những gì mẹ từng tưởng."
Khải không đứng quá gần mẹ Thiên Tỉ, nhưng anh có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Anh biết rằng mối quan hệ này không chỉ là vấn đề của họ, mà còn là chuyện của cả gia đình. Anh nhìn Thiên Tỉ, ánh mắt kiên định.
"Mẹ, con không thể yêu ai khác ngoài cậu ấy." Khải nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến mọi người im lặng, rồi nhìn vào nhau như tìm một giải pháp.
Bố Thiên Tỉ, đứng sau mẹ, lên tiếng. "Chúng ta không thể để con trai mình mù quáng trong tình yêu. Đây không phải thời điểm." Ông có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra, trong lòng ông vẫn rất lo lắng. Ông sợ rằng Thiên Tỉ sẽ không đủ sức chịu đựng khi phải đối mặt với khó khăn.
Bố Khải, dù có vẻ lạnh lùng hơn, cũng không dễ dàng cho phép mối quan hệ này. "Mày phải hiểu rằng chuyện này không chỉ là cảm xúc của hai đứa. Cả hai gia đình đều có những lo ngại."
Với những lời đó, bầu không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Tuy nhiên, Thiên Tỉ và Khải đều nhận ra một điều quan trọng: họ không thể chỉ sống vì gia đình, họ cần phải sống vì chính họ, cho tình yêu của mình. Cả hai đứng im một lúc, cố gắng cảm nhận nhau, và sau một hồi im lặng, Thiên Tỉ cuối cùng lên tiếng.
"Chúng con sẽ không từ bỏ." Cậu nói, giọng chắc chắn, không hề có chút hoài nghi.
"Con yêu Khải, và Khải cũng yêu con. Mẹ không thể ngăn cản con."
Khải khẽ nắm tay Thiên Tỉ, và rồi họ nhìn vào mắt nhau như thể đang trao cho nhau một lời thề. Bất kể mọi thứ sẽ ra sao, họ sẽ ở bên nhau.
---
Mấy ngày sau, bố mẹ Thiên Tỉ và Khải dần dần phải đối diện với thực tế rằng hai đứa trẻ không thể dễ dàng rút lui. Mặc dù có những lúc giận dỗi và bất đồng, nhưng tình yêu giữa Thiên Tỉ và Khải đã khiến các bậc phụ huynh phải thay đổi suy nghĩ.
Một buổi tối, khi mọi người đã ngồi lại cùng nhau, mẹ Thiên Tỉ và bố Khải cuối cùng cũng lên tiếng.
"Chúng tôi không thể ngăn cản các con yêu nhau, nhưng chúng tôi mong các con hãy tỉnh táo." Mẹ Thiên Tỉ lên tiếng, ánh mắt của bà đã dịu đi phần nào. "Chúng tôi chỉ muốn các con biết rằng tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự hi sinh và trách nhiệm."
Khải và Thiên Tỉ nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong lòng cả hai đều biết rằng dù chuyện gì xảy ra, họ
"Anh Em - Phần 22: Những Năm Tháng Đại Học"
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và khi hai năm học cuối cấp đã kết thúc, Thiên Tỉ và Khải đã trưởng thành rất nhiều. Những thử thách mà họ phải đối mặt không còn là những lời phản đối gay gắt từ gia đình, mà là những lựa chọn trong tương lai – những quyết định quan trọng mà họ phải tự mình đưa ra.
Khi cả hai bước vào cánh cổng đại học, họ đã không còn là những đứa trẻ của ngày nào. Họ không còn là những người yêu nhau giấu giếm trong những ánh nhìn lén lút, mà là những người sẵn sàng đối mặt với thế giới, bước đi trên con đường tình yêu mà họ đã chọn.
"Mày không sợ mọi người sẽ biết à?" Thiên Tỉ hỏi, nhìn Khải với một chút lo lắng, khi họ lần đầu tiên đến trường cùng nhau.
Khải mỉm cười, vỗ nhẹ vai Thiên Tỉ. "Mày lo cái gì? Cứ sống như mình muốn." Anh nhìn xung quanh, không hề lo lắng. Đại học mang đến cho họ một cơ hội mới để thử thách bản thân, để là chính mình mà không cần phải giấu giếm.
Những năm tháng đại học trôi qua với vô vàn thử thách, nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào. Cả hai đều chọn học những ngành mà mình đam mê, nhưng lúc nào cũng dành thời gian cho nhau, dù bận rộn đến mấy.
Những lần họ cùng nhau học nhóm, cùng nhau chuẩn bị bài vở, hoặc chỉ đơn giản là ngồi bên nhau trong những buổi chiều yên bình ở thư viện, tất cả đều trở thành những ký ức đẹp đẽ mà họ sẽ mãi trân trọng.
Tuy nhiên, mối quan hệ của họ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Thiên Tỉ và Khải đều là những người có cá tính mạnh mẽ, đôi khi có những bất đồng, những cuộc cãi vã. Nhưng điều đó không khiến tình cảm của họ phai nhạt, ngược lại, nó giúp họ hiểu nhau hơn, trưởng thành hơn.
Một buổi tối, sau một trận cãi vã vì sự hiểu lầm nhỏ nhặt, Thiên Tỉ ngồi một mình trong phòng, ánh mắt mệt mỏi. Cậu nhận ra rằng dù có những lúc khó khăn, tình yêu của họ vẫn luôn vững chắc. Khải đã đến, không gõ cửa, chỉ lặng lẽ bước vào. Anh nhìn Thiên Tỉ, ánh mắt không hề giận dỗi, chỉ là sự kiên nhẫn và quan tâm.
"Mày không giận tao nữa chứ?" Khải hỏi, ngồi xuống bên cạnh Thiên Tỉ, giọng dịu dàng.
Thiên Tỉ nhìn anh, rồi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không, tao chỉ hơi mệt thôi. Chúng ta sẽ ổn mà."
Khải mỉm cười, ôm lấy Thiên Tỉ. "Tao sẽ luôn ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra."
Trong cái ôm đó, cả hai hiểu rằng tình yêu của họ đã vượt qua rất nhiều thử thách, và sẽ còn tiếp tục như vậy.
---
Những năm đại học trôi qua, Thiên Tỉ và Khải dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Họ không chỉ là những người yêu nhau, mà còn là những người bạn đồng hành, hỗ trợ nhau trong mọi bước đường. Dù có khó khăn, dù có lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục, họ luôn biết rằng khi có nhau, không gì là không thể.
Cuối cùng, khi tốt nghiệp đại học, cả hai đứng trên sân khấu, nhìn nhau trong khoảnh khắc đáng nhớ ấy. Họ biết rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng họ đã có nhau, và đó là điều quan trọng nhất.
---
**Khi bước ra khỏi cánh cổng đại học
"Anh Em - Hồi Kết: Mãi Mãi"
Sau khi tốt nghiệp, Thiên Tỉ và Khải không còn là những cậu học sinh ngày nào nữa. Họ bước vào đời, đối mặt với những thử thách của công việc, của xã hội, và cả những ánh mắt dòm ngó.
Dù đã trưởng thành, tình yêu của họ vẫn như cũ—vừa dữ dội, vừa dịu dàng. Họ đã từng cãi nhau, từng giận dỗi, nhưng chưa từng buông tay.
Nhưng cuộc sống không bao giờ dễ dàng.
Gia đình họ dần chấp nhận, nhưng xã hội vẫn không ngừng tạo áp lực. Có những lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục, những lúc Khải mệt mỏi đến mức muốn từ bỏ. Nhưng Thiên Tỉ chưa bao giờ để Khải đi.
"Em sẽ không để anh chạy trốn đâu."
Thiên Tỉ đã nói như vậy vào một đêm mưa, khi Khải khóc trong lòng cậu.
Thời gian trôi qua, họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau bước tiếp, dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn.
Và rồi một ngày, khi cả hai đã có chỗ đứng trong xã hội, khi họ không còn phải sợ hãi điều gì nữa, Thiên Tỉ nắm tay Khải, nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói:
"Đi với em, cả đời này."
Khải nhìn Thiên Tỉ, ánh mắt mang theo tất cả yêu thương và sự tin tưởng.
"Ừ."
Không cần một đám cưới rình rang, không cần sự công nhận của bất kỳ ai. Chỉ cần họ có nhau, thế là đủ.
Dưới bầu trời đầy sao đêm đó, hai người họ đã chọn đi cùng nhau đến cuối con đường. Không cần biết thế giới ngoài kia nghĩ gì, họ chỉ cần biết rằng—
Họ yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip