Chương 10
Chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm trưa, Lộc Hàm đã có được Phùng Xuyến Xuyến, hai người bọn họ vai kề vai bỏ đi trước.
Bạch Hiền liếc sang nhìn Mân Thạc đang chậm rãi thưởng thức bữa trưa, lẽ nào cậu ấy vẫn còn ăn được hay sao?
" Mân Thạc, Lộc Hàm cũng chỉ là có tính ham vui, đợi khi sự mới mẻ qua rồi..."
Mân Thạc từ từ ngẩng đầu lên, cười đáp: "Anh Bạch Hiền, em không sao. Hơn nữa, đây đâu phải lần đầu tiên."
Biện Bạch Hiền không nói thêm gì nữa, anh có thể nhận thấy, Lộc Hàm tán tỉnh con gái lần này không giống với trước kia, có vẻ cậu ta đặc biệt quan tâm đến Phùng Xuyến Xuyến, anh cũng có thể nhận ra, Mân Thạc không phải là không cảm nhận được điều đó.
" Mân Thạc, chi bằng em cứ nói thật với Phùng Xuyến Xuyến, quan hệ của em và Lộc Hàm là...''
Mân Thạc đưa một ngón tay đặt lên môi Biện Bạch Hiền, nói một câu khiến anh không thể không suy nghĩ.
"Anh Bạch Hiền, anh phải biết, người nham hiểm nhất là em. Người xấu không cần người khác an ủi."
Bạch Hiền lặng lẽ nhìn cậu, một cậu bé mới mười sáu tuổi, rút cuộc là trong tim đang che giấu những gì?
Lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩn
Chưa đến ba ngày, Lộc Hàm và Phùng Xuyến Xuyến chính thức công khai quan hệ, đang trong thời gian yêu đương mặn nồng, Lộc Hàm liền quên ngay bài vở.
Mân Thạc không vì chuyện này mà lạnh nhạt với Lộc Hàm, vẫn chăm sóc anh như thường ngày, lại càng không có chuyện cậu đi theo hai người mỗi khi bọn họ hẹn hò, về nhà đúng giờ, nấu đủ cơm và thức ăn cho mình mình ăn, vừa ăn cơm vừa xem ti vi. Biện Bạch Hiền thỉnh thoảng vẫn đến nhà cậu ăn cơm. Hai người bọn họ trong lúc ăn cơm gần như không nói chuyện, bởi vì Bạch Hiền không thể nắm bắt được tâm trạng Mân Thạc lúc ấy.
"Sắp 11 giờ rồi, Lộc Hàm còn chưa về sao?" Biện Bạch Hiền nằm trên sô pha phòng khách đọc sách, ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Mân Thạc thấy anh tỉnh dậy, rót cho anh một cốc nước ấm, nói: "Gần đây anh ấy thường về rất muộn, sớm cũng phải 1, 2 giờ sáng."
Biện Bạch Hiền sững lại, nhìn vào khuôn mặt bình thản của Mân Thạc, hỏi: "Em đang cố tỏ ra bình tĩnh phải không?"
"Đương nhiên là không." Mân Thạc nghiêng đầu cười.
"Tiểu Thạc, anh phải nhắc nhở em, đối với Lộc Hàm không thể buông thả như thế, càng thả càng hoang dã, cái gọi là lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩn." Bạch Hiền dụi dụi mắt, cậu rất hiểu cậu ấy nếu không biết ghìm cương đúng lúc thì kết cục sẽ đi rất xa.
"Anh nghĩ Lộc Hàm yêu Phùng Xuyến Xuyến à?" Mân Thạc bình tĩnh mấp máy môi hỏi.
"Yêu thì chắc là không, nhưng cứ dính lấy nhau như thế thì thật không công bằng với em."
Mân Thạc khẽ cười: "Nhưng em chẳng quan tâm, thật sự không quan tâm. Anh Bạch Hiền, anh về đi ngủ đi."
Không biết là do cậu che giấu quá giỏi, hay đúng là vô cảm trước vấn đề đó, Biện Bạch Hiền không tìm được câu trả lời từ ánh mắt cậu.Bạch Hiền thấy sắc mặt mệt mỏi của Mân Thạc, lúc ấy mới nhớ ra đã quá giờ đi ngủ của Mân Thạc từ lâu, vội vàng đứng dậy: "Em ngủ trước đi, khóa cửa phòng vào. Anh đợi Lộc Hàm thêm một lát nữa."
Mân Thạc không nói gì thêm, chào anh rồi quay vào phòng mình, tiện tay khóa luôn cửa phòng.
Bạch Hiền nằm bò ra ghế sô pha.
12 giờ 30.
Bạch Hiền định không tiếp tục đợi nữa, nhưng vừa đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Lộc thì gặp Lộc Hàm.
"Ái chà, nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở đây làm gì vậy?" Lộc Hàm hỏi với bộ mặt hết sức tò mò.
"Không biết à? Đương nhiên là nhân lúc cậu không có nhà tìm Mân Thạc vợ cậu để tâm sự rồi." Bạch Hiền nói đùa.
Lộc Hàm phì cười, ngay lập tức nháy mắt với Bạch Hiền, rồi liếc xéo anh: "Sau này có hẹn hò gì với vợ mình phải canh giờ cho chuẩn, để mình bắt gặp nữa là không xong đâu đấy." Nói xong anh giơ tay chào bạn, mệt mỏi uể oải đẩy cửa vào nhà.
Bạch Hiền bất lực thở dài, tên tiểu tử này đúng là có phúc mà không biết hưởng.
***
Rõ ràng vốn chỉ là một câu nói đùa, một câu nói đùa mà không ai cho là thật, nhưng cho tới tận 3 giờ đêm, Lộc Hàm vẫn nằm trên giường lăn qua lăn lại, bần thần không ngủ.
" Mân Thạc! Mau mở cửa ra cho tôi." Lộc Hàm đấm thình thình vào cửa phòng Mân Thạc. Biện Bạch Hiền từ trước tới nay vốn không có hứng với chuyện yêu đương, nhưng lại rất dịu dàng nhẹ nhàng với Mân Thạc, Lộc Hàm càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Anh gõ phải đến 10 phút mới nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch, không đợi mân Thạc kéo cửa ra, anh đã vội vàng đẩy cửa xông vào.
Mân Thạc nhìn bộ dạng tức tối của anh, không hiểu, hỏi: "Sao thế?"
Lộc Hàm không định trả lời, bước chân vào phòng, với tay bật đèn. Mân Thạc lấy tay che ánh sáng, nhìn qua kẽ ngón tay, hành động của Lộc Hàm rất hài hước, trèo lên giường cậu, lật gối lật ga giường, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi ngửi.
Mân Thạc không biết anh đang tìm gì, bước lên kéo kéo vạt áo T-shirt Lộc Hàm đang mặc, nói: "Làm gì thế? Đừng đi cả dép leo lên giường như vậy."
Đột ngột Lộc Hàm quay phắt đầu lại nhìn cậu, ánh mắt sáng quắc. Anh không tìm thấy trên giường cậu sợi tóc đáng ngờ nào, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh là cậu trong sạch!
"Nói! Tại sao tóc cậu lại rối tung ra thế kia?" Lộc Hàm nhướn mày, đầu tóc rối bù rất đáng nghi. Mân Thạc vuốt vuốt mái tóc: "Đầu tóc anh cũng rối bù kìa."
Lộc Hàm hừ lạnh một tiếng, với lấy chiếc gương đặt trên tủ đầu giường soi, quả nhiên giống cái tổ quạ.
Lộc Hàm ngẩng cái đầu rối bù của mình lên, ra lệnh cho Mân Thạc ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng nghiêm, Mân Thạc ngoan ngoãn đứng thẳng người, sợ hãi chớp chớp mắt.
"Nhìn thẳng vào tôi! Tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi? Sợ phải không?" Lộc Hàm bật người dậy, ép Mân Thạc lùi sát vào tường.
Mân Thạc dụi dụi mắt, nghiêng người nhìn Lộc Hàm: "Giờ là ba giờ rưỡi sáng, anh muốn tôi nhìn anh với ánh mắt thế nào?"
"..." Lộc Hàm tức giận giơ ngón tay lên, những lời định nói lên tới cổ họng lại bị nuốt xuống, dù sao chuyện này cũng không thể đoán mò, nếu như Mân Thạc chạy đến tìm Biện Bạch Hiền tố cáo anh, nhất định tình cảm huynh đệ sẽ rạn nứt.
Ánh mắt anh chiếu hơi lệch, lại đúng vào vị trí ngực Mân Thạc. Ngực Phùng Xuyến Xuyến to hơn của Mân Thạc nhiều, xì! Có con bò sữa ai còn tiếc quả đào nhỏ! Đúng thế! Thần kinh chắc? Nghĩ đến đây, Lộc Hàm hai tay chắp sau lưng, làm như không có chuyện gì, đi ra khỏi phòng ngủ của Mân Thạc. ( này này ông anh, ngực con trai đương nhiên phải khác con gái chứ, so sánh kiểu gì kì thế ==)
Nhưng anh vừa bước ra khỏi cửa, Mân Thạc đã đóng sập cửa sau lưng, hoàn toàn không truy hỏi anh dù chỉ một câu.
Chỉ riêng hành động này thôi lại khiến trái tim Lộc Hàm phải băn khoăn.
Sáng hôm sau.
Lộc Hàm sau cả đêm không ngủ, mang đôi mắt gấu mèo ra khỏi phòng.
"Bữa sáng anh ăn gì?" Mân Thạc đang ngồi ở bàn uống sữa đậu nành, không chuẩn bị phần cho Lộc Hàm, bởi vì cậu không nghĩ anh lại dậy sớm như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip