Phần 11

"Anh Quân, chúng ta nói chuyện riêng với nhau chút đi." Tôi đợi cho hết tiết, chỉ để hẹn anh đi ra ngoài chút. Anh Quân cũng đồng ý đi cùng tôi. Chúng tôi ngồi lại một quán cà phê sau khi tan học, Vĩ Như lấy xe tôi chạy về ký túc xá.

"Một ly cà phê và...?" Anh gọi đồ uống, anh nhìn tôi, tôi cũng không muốn dông dài:

"Một nước cam."

Phục vụ rời đi, chúng tôi chính thức nói chuyện với nhau theo cách bình thường nhất. Anh im lặng, tôi cũng im lặng. Sự im lặng này là chỉ do không gian của riêng 2 người chúng tôi thôi, tiếng nhạc trong quán vẫn vang lên đều đều, người trong quán vẫn nói chuyện rất bình thường, chỉ riêng không gian giữa chúng tôi là cứ thay đổi khác người ta, im lặng đến lạ.

"Anh Quân, về lời tỏ tình của anh, em xin từ chối."

"Anh biết."

Khi tôi nghe được câu trả lời của anh, tôi thấy có chút ngạc nhiên, anh rất bình tĩnh. Anh mỉm cười, khuôn mặt anh không tỏ ra thái độ nào cho tôi thấy anh không vui. Tôi cũng phải giữ cho tâm trạng thật bình tĩnh nghe anh nói:

"Em trước giờ chỉ xem anh như người trong gia đình, không khác hơn. Em biết là từ chối anh như vậy, anh sẽ rất khó chịu, nhưng em không thể yêu anh."

"Anh biết." Anh Quân lại 1 lần nữa đáp. "Tiểu Mộc, anh biết anh đã quá nhanh..."

Anh Quân đang nói giữa chừng, thì phục vụ mang nước tới, cắt ngang lời nói của anh. Lúc này, tôi biết anh muốn nói gì, đành phải khiến anh đau lòng.

"Không phải, là do nếu em yêu anh, anh sẽ thất vọng. Cho nên, xin anh, chúng ta xem như chưa từng có lời tỏ tình của anh. Chúng ta sẽ lại là anh em, ngoài cái đó ra, chúng ta không còn mối quan hệ nào nữa."

"Tiểu Mộc..."

Đúng, tôi sẽ cứng rắn. Nếu tôi đồng ý lời tỏ tình của anh, dù sớm hay muộn, cũng biết bản thân chẳng có cảm xúc gọi là tình yêu nam nữ với anh, mà những mối tình chỉ đến từ một hướng thì rất dễ đứt quãng, và rồi kết cục là chẳng thể bên nhau với mối quan hệ bình thường nhất được. Tôi không muốn thất vọng, vả lại, tôi không muốn bồng bột. Đã từng có rất nhiều người rời bỏ tôi mà chẳng hề báo trước, tôi sợ xem ai đó là thân nhất trần đời, để rồi họ rời đi, mà tôi lại là người cuối cùng biết chuyện.

"Được."

Anh Quân nhẹ nhàng đáp, tôi mỉm cười, lại thấy nụ cười của tôi, anh Quân cũng cười, đưa tay lên môi tôi, lướt nhẹ một đường: "Xin lỗi đã làm em khó xử."

Cảm giác chân thật thế này, mới là ấm áp, mới là cảm giác thật sự của anh và tôi của trước đây.

Anh đưa tôi về, bằng chiếc xe hơi mới toanh của anh, tôi nhìn chiếc xe, nhìn thật lâu, rồi mới ngồi lên xe. Cảm giác nó lạ quá, không như trước đây, tôi thấy như chính mình đang cách xa quá khứ.

"Anh Quân, chiếc kia đâu?"

"..." Anh Quân im lặng một lúc lâu, mới trả lời "Anh bán rồi."

Nghe câu trả lời của anh, thấy tự dưng rất buồn, chiếc xe đó tuy chỉ 1 lần tôi thấy anh chở tôi đi, nhưng đã từng gắn với kỷ niệm quan trọng nhất của tôi và anh, nó có lẽ đã được lắp kính chiếu hậu mới, nhưng vết xước trên xe chắc chắn còn.

Ngồi trên xe hơi, mà cảm giác lại không bằng một chiếc xe đua. Tôi mới phát hiện vì sao trước đây anh Quân không chở tôi bằng xe hơi, mà lại bằng xe đua.

Tôi bị say xe, nhất là lúc đóng kính cửa với bật điều hòa, chỉ chưa đầy 10 phút, tôi bắt đầu thấy khó chịu. Anh Quân dù đã cẩn thận mở cửa sổ, tắt điều hòa trước khi tôi vào xe, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại có thể say được, còn là say đến độ chóng mặt.

"Tiểu Mộc, xuống xe, từ từ thôi."

Tôi vừa được anh Quân đỡ ra ngoài là ùa vào gốc cây bụi lùm gần đó nôn hết cả dạ ra, khó chịu đến phát điên. Vật vờ lên xuống, cuối cùng trụ không nổi nữa, mới dựa vào xe anh. Anh Quân đi mua thuốc cho tôi, đưa khăn tay cho tôi, hỏi:

"Uống đi. Em có thấy mệt không?"

"Em chóng mặt quá, ong ong cả đầu. Ụa..." tôi kịp chạy lại vào bụi, nôn khan.

Anh Quân đi lại, vuốt nhè nhẹ lưng tôi. Tôi nói thật, vì là anh Quân, chứ là người lạ, tôi cam đoan ngay từ khi người ta mời tôi đi xe hơi, là tôi phải nhịn suốt nửa tiếng thời gian chạy về ký túc xá, không thì đi nửa đoạn tôi đã nhào khỏi xe chạy biến, chứ không để người ta thấy mình trong cảnh tượng nhục nhã thế này.

"Thôi, em đi bộ về được rồi." Tôi cảm thấy đỡ hơn, liền thều thào đáp.

"Lên đi, anh cõng em về."

Anh Quân cúi người, tôi định từ chối.

"Còn nửa quãng, đường vào giờ này rất vắng, thân là đàn ông con trai, anh không thể để em thân gái đi một mình được. Tiểu Mộc, em muốn bị cướp sắc hay muốn yên vị trên lưng anh?"

"Yên vị trên lưng anh." Tôi vừa nói, vừa ngoan ngoãn trèo lên.

Anh cõng tôi rất thoải mái, tôi tự hỏi: Mình có còn nặng như trước không? Hôm nay ăn nhiều như vậy, không biết có tăng cân không? Blah blah...

"Anh Quân, xe của anh..." lúc này tôi mới phát hiện ra điều chủ chính, là xe của anh Quân ngang nhiên đậu giữa đường, sẽ không bị "hốt" đó chứ?

"Anh gọi người đem xe về rồi, vả lại dù có mất, cũng có thể mua cái mới." Anh Quân lại tiếp tục cõng tôi.

"Em không nặng chứ?"

"Không, em cứ nằm nghỉ đi."

"Anh đang giận em à?"

"Anh đang giận chính mình."

"Vì sao?"

"Anh không cập nhật tin tức sớm 1 chút, là đến giờ em vẫn chưa thể nào đi xe hơi được. Anh sẽ bán chiếc đó mua 1 chiếc xe đạp, để sau này chở em đi, em không phải cực khổ."

Câu nói của anh khiến tôi phụt cười, ở bên anh, cảm giác thật hạnh phúc. Được anh cõng về, lúc nhỏ, đâu có việc này! Tôi rất nặng, anh bế tôi lên một lúc thôi đã mặt đỏ bừng. Tôi thấy việc giảm cân thật đúng đắn.

"Tiểu Mộc."

"Em nghe?"

"Hình như hôm nay em vào trễ tiết của Nhân giáo sư đúng không?"

"...Vâng..." chuyện gì anh cập nhật tin tức trễ, chứ sao cái này thì nhanh quá vậy?

"Tiết sau có kiểm tra, anh có thể giúp em và bạn em, không lấy tiền."

Nghe cái này xong, mắt tôi sáng quắc. Anh Quân giỏi giang tôi thừa biết, lần này anh giúp tôi, là rất rất tuyệt vời. Nhưng mà...

"Có phiền anh không?"

"Không, dù sao anh cũng còn dạy hơn 30 sinh viên." Anh Quân mỉm cười, tôi cảm nhận được anh đang cười. "Đến rồi, em lên được chứ?"

Tôi xuống khỏi lưng anh, thì anh xoa đầu tôi, còn véo véo má tôi, dùng ánh mắt trìu mến trước đây anh đã trao cho tôi nhìn tôi, bảo: "Tiểu Mộc, không khó khăn, em chưa thử, làm sao biết?"

"Dạ?"

"Nhớ ngủ sớm, đừng đi trễ tiết ngày mai, anh có mặt tiết đầu tiên của em đó."

Xong rồi, anh lại rời đi. Tôi vẫn còn ngu ngơ, không hiểu ý anh nói "thử" là gì. Đến khi tôi phát hiện ra một điều quan trọng là điện thoại của tôi còn để trong xe của anh Quân, thì gần như òa khóc, thì lại phát hiện ra điện thoại mình có trong cặp tự lúc nào - nhờ chuông điện thoại cuộc gọi của Vĩ Như, chắc là lo cho tôi.

Anh Quân chu đáo quá....

Người cha vĩ đại....

[Bị từ chối thẳng thừng, Bạc Quân đau lòng không thôi.]

[Bé Mộc dù có dùng cách gì để cưa đổ cô bé, thì xin thề, qua đầu óc đơn giản của bé Mộc, ngoại trừ thẳng miệng nói, đè ra giường xử lý ra, thì mọi cách, đều là được xem như hành động giữa người trong nhà với nhau - hôn môi (?), má, trán, mũi, xực, cạp, cắn, nắm tay, xoa đầu, véo má, véo mũi, ôm, ngủ chung, tắm chung, ăn chung, chơi chung, đồ cặp....]

[Khổ thân, đã thích một người vừa cứng lòng, mà còn bị ngốc thì thật hết thuốc chữa.]

[Nhưng Bạc Quân không mảy may quan tâm, vì mình đang trắng trợn ăn đậu hủ của người ta - đặc biệt là người ta không chút phản đối, thấy trong cái xui vẫn còn tia hi vọng sống.]

[Đổ một đống thính, hỏi sao người ta lại đớp nhiều thế...]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip