Phần 22

Cha tôi đang sống một cuộc đời thực vật trong bệnh viện, ông không hề mở mắt, hô hấp yếu. Vì vụ nổ tàu mà ông mất đi đôi chân cùng với bàn tay trái. Bác sĩ bảo với chúng tôi ông ấy đã rất yếu, đã phải cầm cự lâu rồi, thời gian nhiều lắm là hai tuần nữa.

Tôi gục đầu cạnh anh tôi.

Mất mẹ chưa bao lâu, vừa gặp lại cha, thì cha lại muốn đi cùng mẹ.

Tôi thật sự không thể làm gì được.


"Anh mệt mỏi lắm, Mộc à, anh thật sự đã rất mệt mỏi."

Anh tôi dường như đang khóc, làm tôi chạnh lòng.

Tôi không thể để anh biết rằng, mọi thứ trong tôi đang trống rỗng được, tôi phải làm chỗ dựa cho anh tôi.

"Anh, đừng gục ngã sớm như vậy. Cha vẫn còn sống, chúng ta thay vì ngồi ở đây than thở, hãy vào bên cha, ông ấy đã lâu không gặp chúng ta rồi. Phép màu rồi cũng xuất hiện thôi, anh tin em đi."

Và tôi cùng anh ngày nào cũng thăm cha, cũng thủ thỉ mấy câu với ông ấy, chăm sóc ông ấy.

Hai tuần trôi qua, tôi cứ ngỡ phép màu đã xuất hiện, nhưng không.

Phép màu không bao giờ đến với tôi.

Ngày hôm đó, tôi và anh tôi chỉ biết nắm tay nhau, và im lặng.


Vết thương trong tôi đang rỉ máu, tôi cảm nhận được nó, sự đau đớn khôn cùng.


Đi tiếp ba năm Đại học, tôi đậu, kiếm được việc trong một ngôi trường nọ xa xôi và hẻo lánh. Còn anh tôi thì lấy vợ, anh ấy mở một quán cà phê, đã sinh được đứa con đầu lòng. Gia đình rất hạnh phúc nên tôi cũng không muốn xen vào. Cứ Tết năm nào cũng viện cớ không về gặp anh, vì nơi đó không nên có tôi. Tôi là một sao chổi, đến với ai cũng gặp họa thôi, tốt nhất nên một thân một mình.

"Tiểu Mộc."

Giọng nói ám ảnh tôi suốt mấy năm qua, giờ cũng tàn phai, tôi đến gương mặt người ấy cũng chẳng còn nhớ nổi nữa, mờ nhạt.

Tôi thuê một căn nhà yên tĩnh ở gần trường học, lũ trẻ thích tôi.

Tôi tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, nhưng thì ra là không phải.


"Em là Bách Huyễn Mộc đúng không?"

Một ngày nọ, khi tôi đang dạy, có một người đàn ông tới tìm tôi, anh ta thấp người, chỉ khoảng chiều cao anh tôi. Anh ta nhìn rất quen, nhưng tôi không nhớ là ai. Anh ta muốn nói chuyện với tôi. Vì thế tôi cho anh ta một cái hẹn trong quán ăn sau khi tan trường.

"Anh là ai? Sao anh biết tên tôi?"

"Cô bé không nhớ tên tôi à? Chúng ta từng gặp nhau một lần."

"Không biết, đây là lần đầu tôi thấy anh." tôi lắc đầu, nhìn anh ta khó hiểu.

Anh ta giơ ra một bức ảnh, có chụp một bức vẽ đom đóm, mỉm cười:

"Tôi chính là chàng họa sĩ đi chung với nhóm em mấy năm về trước đây, giờ thì nhớ chưa?"

"Họa sĩ...à, thì ra là anh! Vậy anh tìm tôi làm gì?"

"Tôi thay mặt cậu ấy đế gửi cái đĩa phim và bức thư này cho em. Thời gian qua, cậu ấy đã tìm em khắp nơi, nhưng không thấy em. Vì vậy cậu ấy nhờ tôi."

"Anh đem về đi, nói với anh ta đừng bao giờ gửi cho tôi bất cứ cái gì nữa."

Tôi định đứng dậy rời khỏi quán ăn, bỗng anh ta lên tiếng:

"Huyễn Mộc, nếu em không đọc, cả đời em sẽ hối hận."

"Tôi xin cam đoan, cậu ấy sẽ không gửi bất cứ thứ gì nữa, không bao giờ."

Nói xong, anh ta đặt chiếc đĩa và lá thư lên bàn, rồi rời khỏi quán ăn. Tôi cứ đứng tần ngần ở đấy. Anh ta nói rất dứt khoát, làm lòng tôi có chút bối rối. Những thứ đó chất chứa điều gì mà anh ta có thể khẳng định như vậy?

Tôi đành nhặt lấy, bỏ vào túi xách, rồi về nhà.

Tôi cứ lảng tránh, loay hoay tới tối, tôi mới trong phòng, sáng đèn mà mở lá thư ra đọc.

Nét chữ của anh, vẫn còn rất đẹp, đẹp như kỷ niệm về anh trong tâm trí tôi vậy.


{Ngày 14 tháng 8.

Tiểu Mộc 

Em khỏe không? Dù đang ở đâu cũng nên nhớ mặc kín đáo, ấm áp nhé. Anh biết khi anh rời đi, em sẽ bắt đầu thay đổi, có một cuộc sống mới không mang tên anh. Anh xin lỗi vì anh lại xuất hiện trong em lần nữa, nhưng một lần này thôi, anh tuyệt đối sẽ rời đi. Anh hứa.

Về chuyện của cha em, anh đã điều tra kỹ càng, tất cả đều có trong chiếc đĩa phim mà anh nhờ bạn anh gửi cho em. Sau khi xem xong, em muốn tin hay không tin là tùy em, anh không ép em.

Anh thật sự xin lỗi, nhưng mà, mong em hãy tha thứ cho anh, một lần cuối cùng.}

Đó là tất cả những gì mà lá thư viết, tôi mới vội vàng tìm lấy chiếc đĩa phim trong túi xách, cho vào đầu đĩa và bật âm thanh lên.

Toàn bộ dài khoảng 1 giờ 36 phút 47 giây. Hoàn toàn được thu âm và quay phim lại từ những người trên tàu, tôi không biết anh đặt camera chìm ở đâu, nhưng xung quanh có cảnh sát, có luật sư, và có anh. Những người là người làm trên tàu của cha tôi ban đầu rất kín tiếng, có chống đối khi bị gán vào tội buôn bán ma túy và chất cấm, nhưng sau một lúc, khi người tra hỏi dùng tới biện pháp gây thúc ép tinh thần thì một người đã chịu khai, khai tất cả mọi thứ.

Cha tôi không hề đuổi việc anh, mà là bọn chúng giả vờ thay mặt ông đuổi anh khỏi tàu.

Những người làm trên tàu đem lên hàng tấn heroin, thuốc phiện, ma túy dưới dạng bột trắng, đem cùng lên với hàng hóa. Bị cha tôi phát hiện, ông muốn đem việc này ra cho phía cảnh sát. Thì khi đó, họ đã bắt ông nhốt trong hầm nhỏ nơi chứa máy móc hoạt động của tàu. Còn lại sau khi đuổi anh đi, thì họ bắt đầu vận chuyển ngầm ma túy.

Và có lẽ vì không muốn để ông sống thêm giây phút nào nữa, nên họ định giết ông, vứt xác ở nơi nào đó thật xa. Nhưng cha tôi đã kịp chuẩn bị trước, làm cho máy móc cùng các thiết bị trên tàu nổ tung tóe, họ trốn không kịp, nửa chết đuối, nửa thương vong nặng nề.

Tôi như chết đứng, khi biết anh không phải thủ phạm giết cha, mà là cha giết người khác.

Suốt đoạn phim, tôi chỉ nghe lấy tiếng của cảnh sát tra hỏi. Và một lúc sau, tôi thấy anh bước vào phòng, rồi hỏi:

"Ông ấy trong mắt các anh, không có giá trị, đúng không?"

"Thời gian trên tàu, ông ấy cũng đã nằm đất như chúng ta. Chịu khổ cực như bao người khác. Các anh có thấy một ông chủ tàu nào chấp nhận thấy một người làm nằm nghỉ, mà thân ông ấy phải làm thay cho người làm đó không? Có chủ tàu nào được như vậy không?"

"Các anh bị đồng tiền làm mất đi tình thương giữa người với người rồi."

Giọng anh khàn khàn, tôi nghe rất rõ như tiếng nấc nghẹn. Giờ đây tôi mới rõ cái cảm giác chết sững người của anh lúc anh trai tôi nói về cha.

Mọi chuyện cứ thế đi dài, sáng tỏ.


Tôi thấy đoạn phim đã chợt hết, nhưng trước khi hết còn một màn hình đen, bỗng xẹt qua một hình ảnh người phụ nữ được anh chở đi, cô ấy nhìn thẳng vào camera, quả rất đẹp. Nhưng làm lòng tôi có chút đau nhói.

"Bách Huyễn Mộc, nghe cho kỹ đây, tôi là người đã có chồng được 5 năm rồi, cái vụ mà thấy tôi đi chung xe với Bạc Quân, là do tôi được tham gia vào phi vụ nên đi theo bảo vệ an toàn cho anh ta thôi. Nhớ lấy, đừng có đi rêu rao lung tung. Với lại đoạn phim này là tôi mượn của anh ta cắt ghép vào, dù sao sau này cũng không phát hiện được."

"Huyễn Mộc, tôi chỉ muốn báo cho cô một tin buồn, hãy chuẩn bị tâm trạng."

"Bạc Quân sống không quá ba tháng nữa, giấy xét nghiệm cho thấy anh ta bị bệnh về dạ dày, không chữa được. Tôi biết nói với cô bây giờ cũng là quá muộn, nhưng tôi không muốn cô giận hờn anh ta thêm nữa, và buông bỏ đi."

"Anh ta luôn rất muốn gặp cô lần cuối, nhưng nếu cô còn giận thì đừng đến, tôi không trông mong gì cái chết của anh ta đến sớm hơn."

"Còn nếu muốn tới gặp anh ta lần cuối, thì địa chỉ đây, xem cho rõ nhé, và đến nhanh một chút."

"Anh ta không cầm cự được bao lâu nữa..."

Tôi nghe xong, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt từ lúc nào. Vội vàng ghi nhớ lại địa chỉ, hấp tấp cầm lấy điện thoại, ví tiền, quên mang giày cao gót mà cứ xộc đôi dép lê chạy vội vàng.

Lần đầu, anh rời tôi đi, tôi không hề chạy đuổi xe vết bánh xe lăn, mà chỉ đứng yên đó khóc.

Lần này, tôi tuyệt đối không lặp lại sự ngu ngốc đó lần nữa.


"Anh Quân, xin anh hãy chờ em!"

Dường như, chưa bao giờ, tôi nhớ về anh nhiều như vậy.

Tất cả như ùa về.


[Cô bé đã quên mất rằng, ngoài cây, còn cỏ, sau khi thiêu rụi, nó vẫn mọc lên, xanh và tốt.}

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip