Phần 7
Cuộc sống của tôi từ ngày thiếu anh Quân ban đầu rất chán chường, nhưng bên cạnh tôi còn có Lập Trì anh trai, còn Vũ Đại bà bà thân yêu. Dù không có anh bên cạnh, chỉ cần như vậy, tôi vẫn có thể tiếp tục đi tiếp con đường của mình.
Hoa nở lại tàn, tình nở chẳng tan.
Bốn năm, tưởng chừng quá dài dòng, nhưng chớp mắt lướt qua tay tôi. Tôi thi vào 1 trường Đại học Sư phạm của thành phố Z, đang là sinh viên 20 tuổi tràn đầy sức sống. Nói không phải đùa, 4 năm nay, tôi cố gắng giữ dáng để tìm người yêu, nên tôi giảm được 10 kg, chiều cao tăng 4 cm, bây giờ tôi cũng biết tập ăn diện để trở nên xinh đẹp trong mắt người khác. Tuy là bóp vào bụng vẫn còn chút mỡ thừa nhưng không sao, có ý chí quyết làm được. Tôi hiện đang ở ký túc xá cũ, chỉ dăm ba người ở đó, giá khá rẻ nhưng hơi xa trường, mà lại gần nơi tôi làm việc nên tôi chọn ở đó. Tôi hôm nay rất vui vẻ. Giờ này đã sắp ra về, tôi chỉ định ở lại 1 chút để lấy tài liệu từ phía cô.
Mẹ tôi đã qua đời vào 1 năm trước, vì bệnh hen suyễn. Ngày mà tôi biết mẹ tôi đã lìa xa cuộc sống anh em tôi, tôi lúc đó là người cuối cùng biết chuyện. Lúc đó tôi không khóc, cũng chẳng cười nổi, tôi chỉ biết nhìn con đường phía trước tôi đang mờ mịt. Ngày tang lễ mẹ xong, anh tôi không biết làm sao mà vào phòng tôi - lúc đó tôi đang ngồi co ro nơi góc phòng, nói với tôi: "...Cám ơn em, vì em ở bên anh." Lúc đó, tôi đã khóc, khóc hết những gì mà tôi đã nhịn bấy lâu, kêu gào như thế nào, đau khổ như thế nào để thỏa đi nỗi đau lòng như thế này. Ngày mà mẹ mãi mãi rời xa chúng tôi, tôi còn chưa kịp nói yêu mẹ, cám ơn mẹ thì bà mãi mãi biến mất.
Vũ Đại à? Nó về quê ở mãi phía dưới. Nó bị cha mẹ bắt phải về quê sống, là mãi mãi sống ở đó, không đi về đây nữa. Nói, tự dưng làm tôi cảm thấy rất buồn. Nó đi rồi, tôi còn ai ngoài nó làm bạn thân đâu? Tôi biết nó cũng khóc, chỉ là nó giấu. Ngày nó đi, nó không nói tôi 1 tiếng, nó lên xe đi, đến khi tôi nhận ra, thì đã quá muộn màng, chỉ nghe được từ lời nhắn của vài đứa bạn nó thân.
Ai cũng bỏ tôi đi không 1 lời báo trước.
Hình như cho đến bây giờ, nhắc lại, vẫn còn khiến khóe mắt tôi nóng khó chịu, cảm giác muốn khóc tới nơi. Cuộc sống này đâu phải như những mẩu chuyện tình cảm? Nó là trang giấy mà buộc tôi phải mơ hồ bước lên, thậm chí tôi còn không biết mình đi bề ngang hay bề dọc, cứ nhắm mắt mà tiến bước thôi. Cho dù bên cạnh tôi có ai, có nhiều đến đâu, chỉ là quá khứ, cái bây giờ tôi cần là tương lai, nếu hiện tại tôi đã mất đi những thứ quan trọng, có thể đó là niềm đau đớn cần được giữ sâu trong tim, hay là những cánh bướm thoảng qua để bay đi.
Thật muốn nhìn ngắm 1 lần nữa, nhìn ngắm nơi đó, nơi trên dốc cao, có anh, có tôi, có mọi người xung quanh, về nhà lại thấy mẹ đang xem phim Hàn Quốc sến súa.
Nên, tôi đi, đi nhìn 1 lần nữa.
Lấy xe, không chạy về ký túc xá, tôi vượt thành phố, đi về nơi bí mật của chúng tôi. Từ khi anh đi, tôi đã luôn chạy tới nơi đó, chạy tới căn nhà đó, ngồi ở hàng ghế đó, nhìn những thứ mà trước đây tôi cho rằng nó đã chẳng còn ngạc nhiên. Nơi mà có thể thấy được ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi, cái ánh sáng mà trước đó tôi cứ ngỡ rằng nó không đẹp.
Hôm nay, nó lại tuyệt đến thế. Thứ ánh sáng ảo diệu đó dừng chân tại mái tóc tôi, những cơn gió thổi phần phật làm vạt áo tôi bị cuốn theo. Đã 4 năm, nơi này vẫn chẳng ai lui tới, nơi này vẫn còn như xưa, vẫn còn dấu tích cũ, cái dấu tích tôi làm gãy kính chiếu hậu xe của anh, cái hộp cứu thương vẫn nằm nguyên vị trí cũ, ngôi nhà gỗ có cái hiên sau được tôi của trước đây ngồi lên mà ngắm hoàng hôn, chiếc ghế gỗ không xê dịch hướng ra 1 mảng màu xanh của rừng, mùi hương mộc mạc của rừng, hay buồn cười hơn là mấy con muỗi cứ vo ve vo ve ngay chân tôi. Để tới trăng lên, đêm tới, những ánh sáng xanh của đom đóm bay, bay ngang qua tôi, đầy 1 màu sắc tô điểm cho ký ức của tôi.
Nhưng lại thiếu 1 điều quan trọng, là anh.
Anh Quân.
"Tiểu Mộc"
Mãi nhớ anh quá, chắc là trái tim tôi đang kêu gào cần được bổ sung tình thương đây mà...
"Tiểu Mộc."
Hahaha, đã dặn là không được mà, cứ gọi miết! Tôi cũng chẳng nhớ lắm đâu!
"Tiểu Mộc!"
Không phải chứ, giọng nói thánh thót này? Không phải là...là...là....
"Anh Quân?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đó, anh không còn mặc áo thun như trước nữa, mà là bộ đồ vest, bộ đồ vest rất thẳng thớm. Đầu tóc của anh không còn vẻ con trai tốt bụng nữa, mà là quý ông điển hình. Anh mang giày da, mặc vest, tóc chải chuốt đàng hoàng. Anh giống như hoàng tử vừa bước ra khỏi Đế quốc của mình, đến với tôi...Vẻ hào hoa của anh che lấp đi cái khuôn mặt tươi cười trước đây của anh...
"Tiểu Mộc, em chảy dãi." Anh đưa tôi khăn mùi soa, nụ cười anh trông có vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng rực, vẫn trong veo.
"A...là anh thật sao?" Tôi quên cả việc đang chảy dãi mà đứng dậy nhìn anh chăm chú. Bốn năm, những 4 năm, anh thay đổi quá nhiều. Anh như người trần thoát tục, nhìn anh rất điển trai, trước đây có 1 chút, còn bây giờ anh là tiên sinh điển trai..
"Ừ, là anh, Bạc Quân đây." Anh lau lau khóe môi tôi, mỉm cười, giang 2 tay chuẩn bị đón tôi vào lòng. Tôi cũng đi 1-2 bước và ngừng lại....
Tôi nếu như là bình thường, đã chạy lại ôm chầm lấy anh, còn khóc mếu máo này nọ trách anh đi không nói 1 tiếng, còn lừa tôi. Nhưng đó là anh của trước kia. Bây giờ, anh Quân không giống với anh Quân trước kia của tôi, tôi cũng không còn là tôi của những ngày quá khứ.
Chúng tôi, đã thay đổi...
"Anh Quân về lúc nào vậy?" Tôi mỉm cười nhìn 2 cánh tay anh hạ xuống, cũng có chút hối hận, nhưng tôi đã không còn bồng bột như trước đây, không thể mãi suy nghĩ trẻ con.
"Anh mới về." Anh Quân cũng đáp trả tôi, nụ cười của anh hình như cứng đờ, thiếu mất vẻ tự nhiên. "Anh có mua quà cho em này, để anh ra xe lấy nhé?"
"Thôi, anh đừng quà cáp làm gì. Em cảm thấy ngại." Tôi mỉm cười nhìn anh, thật sự anh có phần không giống với anh Quân tôi mong chờ.
Nghe tôi nói vậy, anh Quân chỉ im lặng, chào hỏi 1-2 câu như thế rồi tôi tới giờ về ký túc xá, đành tạm biệt anh mà đi. Trời cũng đã dần tắt, đêm sắp tới, tôi không về khéo bị phạt nữa thì mệt. Mai tôi còn phải lên lớp nghe giảng nữa.
Thế là tôi leo xe chạy về, chỉ gửi lại câu "Tạm biệt" cho anh.
[Thanh niên Bạc Quân đã tưởng khi gặp lại thì cục cưng của anh ta chỉ thay đổi vẻ ngoài thôi, còn lại sẽ chạy lại ôm chầm lấy anh, còn khóc mếu máo trách anh sao mà nỡ bỏ đi không nói tiếng nào, nhưng tình cảnh này thì Quân ca ca của chúng ta chưa lường trước được.]
[Món quà hơi bị giá trị dành cho bé Mộc của chúng ta mà bé Mộc không nhận chính là: 1 chai nước hoa giá khoảng à....chắc bán ra cũng mua được 1 căn biệt thự nho nhỏ. Chai nước hoa ấy giờ đây đã chính thức bay thẳng vào sọt rác bên đường, không thương tiếc.]
[Quân ca ca mới vừa về, vì quá nhớ bé Mộc mà chạy đi tứ lung tung kiếm bé Mộc, đến khi thấy 1 thiếu nữ xõa tóc ngồi bên ghế gỗ đang im lặng nhìn ra 1 mảng màu xanh của thiên nhiên hệt như anh thấy bé Mộc của trước đây, thì Quân ca ca đã rụng tim. Đến khi bé Mộc nhìn Quân ca ca đến chảy dãi, anh ta thấy mình thật phong độ, thật tự hào.]
[Và sự tự hào của Quân ca ca bị vùi dập ngay sau đó.]
[Đáng thương thay.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip