Ảnh Hậu Của Tổng Giám Đốc Chương 279+280+281

Chương 279: Thần bí ghé thăm

Không ai ngờ đến Lăng Triển lại đột nhiên qua đời.

Mặc dù hai công ty là đối thủ cạnh tranh, nhưng nói cho cùng, Lăng Triển cũng là người quen của họ Dương, Dương Hữu Quốc  và Thoại Mỹ  cân nhắc đến toàn cục bèn quyết định đến thăm, cho dù bọn họ đã từng có hiềm khích thế nào trong quá khứ thì nay người cũng đã cưỡi hạc về trời rồi...

Thoại Mỹ  đi sau Dương Hữu Quốc , cùng nhau bước vào phòng bệnh của ông, vào lúc này, thành viên hội đồng quản trị cũng vội vàng chạy đến, bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh rất đỗi bi thương.

Lăng Diệp nhìn thấy Dương Hữu Quốc  đi vào phòng bệnh bèn muốn xông qua ngay lập tức, nhưng anh ta đã bị vệ sĩ cản lại.

Anh ta chỉ Dương Hữu Quốc : "Tao sẽ không tha cho mày đâu! Bây giờ cha tao mất rồi, Long Đằng cũng là của mày, mày vừa lòng chưa?"

Thoại Mỹ  thật không ngờ rằng đến nước này rồi nhà Lăng Diệp vẫn không thấy hối cải.

"Cậu cứ tiếp tục làm loạn như vậy thì có ích gì? Anh gián tiếp hại chết ông ấy đấy!"

"Mày nói gì?"

"Lăng Triển vốn vốn mang bệnh tim trong người, ông ấy chịu thương chịu khó, vất vả nhiều năm như vậy để lèo lái Long Đằng, mà còn để dọn dẹp tàn cục của tên ăn tàn phá hại cậu bày ra, còn cậu thì sao? Lúc ông ấy cần cậu kề cận chăm sóc, cậu chỉ biết ăn chơi đàn điếm, cậu có từng nghĩ cho Long Đằng chưa? Nếu không phải dạo này cậu gây ra quá nhiều rắc rối, ông ấy nào bị kích động nặng nề đến như vậy."

"Tại sao cha cậu thà bán Long Đằng cho Đại Thiên cũng không muốn để lại cho cậu, cậu tự mình suy ngẫm cẩn thận đi!"

"Không có Long Đằng, không có cha cậu thì cậu chẳng là cái thá gì hết."

Đám hồ bằng cẩu hữu cả ngày cùng anh ta la cà rượu chè gái gú còn quan tâm đến anh ta chăng?

Giọng nói của cô rất đỗi lạnh lùng, cho chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi.

Mỗi một câu nói đều giống như kim vậy, đâm sâu vào lòng Lăng Diệp.

Lăng Diệp không biết phải phản bác thế nào, mệt mỏi ngồi rũ trên giường bệnh, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lăng Triển, đau đớn cúi đầu xuống, anh ta cố nén nỗi đau trong lòng mình lại, trầm giọng nói với Dương Hữu Quốc : "Tôi sẽ cướp Long Đằng lại từ trong tay anh! Dùng cách thức đường đường chính chính."

"Được, tôi đợi." Dương Hữu Quốc  lạnh lùng trả lời, sau đó hơi hơi cúi người trước thi thể Lăng Triển rồi dẫn Thoại Mỹ  đi.

Hai người bọn họ giữ im lặng hết đoạn đường về.

"Anh tính về nhà rồi mới nói cho em nghe tin này, không ngờ lại thành như vậy..."

"Anh mua Long Đằng thật hả?"

"Anh mua lại hết số cổ phiếu trong tay Lăng Triển, bây giờ anh là cổ đông lớn nhất trong Long Đằng, trong này cũng có phần em nữa, dù sao cũng là tài sản chung của vợ chồng."

Cô lắc lắc đầu: "Em không có hứng với mấy cái này."

"Nhưng mà, anh chưa từng quên trước đây Long Đằng từng phong sát em."

Đây cũng là một trong những lý do làm cho Dương Hữu Quốc  quyết định mua lại cổ phần, ít nhất thì cũng có thể làm cho vợ anh quên đi những chuyện không vui ấy.

Thoại Mỹ  tựa người lên vai Dương Hữu Quốc , cô cẩn thận không chạm đến vết thương trên cánh tay anh.

Bọn họ đều rất quý trọng đối phương, không muốn làm tổn thương người còn lại một chút nào.

Đêm khuya.

Trong một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố, có vài người tay cầm tô mì, ngồi trước màn hình máy tính, vẻ mặt âm âm u u.

Bọn họ đã tốn nhiều thời gian và sức lực để thu thập mớ tư liệu này, nhưng lại bị một bài đăng của Dương Hữu Quốc  làm đổ bể hết tất cả kế hoạch của mình, hiện nay ai nấy đều xem trọng cặp đôi Dương Hữu Quốc  và Thoại Mỹ , mà Đại Thiên khống chế từng li từng tí những bài báo có liên quan đến Thoại Mỹ , cho dù bây giờ bọn họ có tung thêm thứ gì ra cũng sẽ bị Đại Thiên gạt đi trong một đêm mà thôi.

Một nhân viên không nhịn được hỏi rằng: "Anh Đan này, chúng ta phải làm gì đây?"

Đan Phong bị mấy chuyện này làm cho tức chết, bèn đập tay xuống bàn: "Sợ gì chứ! Không phải chỉ là tuyên bố quan hệ thôi sao? Lại chẳng phải kết hôn! Mấy cậu nghĩ xem, với địa vị và giá trị con người Dương Hữu Quốc  người đẹp bên cạnh anh ta nhiều như mây, cứ coi như vây giờ anh ta có hứng với Thoại Mỹ  thì cũng được mấy ngày mà thôi..."

"Cho dù Dương Hữu Quốc  không thích thêm em gái nào đi, con trai cũng như vậy thôi, chơi vài ngày là chiếm đoạt được, anh ta sẽ tiếp tục chiều chuộng Thoại Mỹ  không?"

"Đợi tiếp đi, tôi không tin anh ta sẽ cưới cô diễn viên này về nhà!"

Đan Phong cũng biết tình hình hiện của phòng làm việc rất không xong, bọn họ phải gác chuyện chụp lén Thoại Mỹ  lại mà cần phải đi tìm các tin tức khác.

Từng đấy người cũng muốn ăn cơm...

Chỉ có điều, bây giờ ngoại trừ tin tức của Dương Hữu Quốc  và Thoại Mỹ  thì còn chuyện gì đáng đăng báo nữa? Săn tin làm gì dễ dàng thế được!

Đang lúc anh ta ngồi rầu rĩ thì phòng làm việc nhận được một cuộc gọi thần bí, có người muốn gặp mặt Đan Phong, còn nói sẽ cho bọn họ cơ hội trở mình.

Đan Phong nửa tin nửa ngờ mà đi gặp mặt người nọ ở quán ăn đã được hẹn trước.

"Chào anh Đan, vị trí của anh là ở đây, vị khách lớn nọ đưa cho anh cái này." Nhân viên phục vụ dẫn anh đến ngồi trong một góc, rồi để lại thực đơn và một cái điện thoại.

Điện thoại đổ chuông rất mau.

Đan Phong nửa tin nửa ngờ bấm nghe máy: "Xin hỏi ai vậy? Tại sao lại không dám ra đây gặp tôi!"

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn." Bóng người đó rất thấp, nhưng cũng rất có sức mê hoặc: "Lật cuốn thực đơn trước mặt cậu ra đi."

Đan Phong mở ra nhìn, bên trong kẹp tấm séc 10000* tệ.

"Chúng ta có cùng chung một kẻ thù, ấy chính là Dương Hữu Quốc , tôi muốn cậu phối hợp với tôi chiếm lấy Đại Thiên, sau khi làm xong chuyện, tôi sẽ trả cho cậu thù lao tương ứng."

"Chiếm lấy Đại Thiên?" Đan Phong tựa người vào lưng ghế, lắc lắc đầu: "Đầu tiên, tôi chỉ là paparazzi, người tôi theo đuôi chụp lén là Thoại Mỹ , tại sao tôi phải đối đầu với Dương Hữu Quốc  anh phải biết bây giờ nhờ có anh ta dẫn dắt Đại Thiên mà giới giải trí mới được bình yên như vậy, nếu xét từ góc độ nào đó, anh ta là một thương nhân cực kỳ có tài và có sức hút."

"Không ngờ rằng cậu lại là người hâm mộ của Dương Hữu Quốc ? Tôi nói cho cậu biết, giới giải thật sự không phải là cân bằng, mà là cạnh tranh, chỉ có cạnh tranh mới làm mọi người giành được thứ thuộc về mình, đừng nói như mình cao thượng lắm vậy, cậu theo đuôi Chu Thoại Mỹ  không phải vì muốn tiền bạc và danh tiếng hay sao?"

"Dương Hữu Quốc  mà cậu nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ mà thôi, anh ta đi đến ngày hôm nay, lẽ nào chỉ dựa vào những cách kinh doanh trong sạch? Cậu lăn lộn trong cái giới giải trí này cũng được một khoảng thời gian không ngắn rồi, sao vẫn còn ấu trĩ như vậy chứ!"

Đan Phong siết chặt nắm tay, anh ta phải thừa nhận là mình không có cách nào phản bác được mỗi một câu nói của người nọ.

Hơn nữa, bây giờ quả thật anh ta rất cần tiền.

Nhưng mà...

"Tôi cần thời gian suy nghĩ, dù gì cũng phải đối đầu với Dương Hữu Quốc ..."

"Có thể, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, đừng có kéo dài thời gian quá lâu, bằng không cứ coi như Dương Hữu Quốc  không đụng đến cậu thì sau khi tôi chiếm đoạt được Đại Thiên, cậu và nhân viên của cậu có thể biến mất khỏi giới giải trí rồi."

Đan Phong kẹp tấm séc vẫn còn nguyên xi vào cuốn thực đơn, mặc áo khoác lên người bước ra khỏi quán ăn.

Anh ta cũng không ngu ngốc đến mức tiếp tục đi đào bới các tư liệu bất lợi của Thoại Mỹ  vào lúc này, bởi vì trong mắt tất cả mọi người, cô đã là người phụ nữ của Dương Hữu Quốc  rồi, có tấm thân phận này tương đương với việc Đại Thiên là tán dù bảo vệ cô.

Chương 280: Phát đường đêm khuya

Biệt thự chỉ mở một bóng đèn mờ mờ ảo ảo, Thoại Mỹ  bước vào nhà tắm giúp Dương Hữu Quốc  lau người, tay anh đang bị thương, cử động không tiện.

"Đau không?" Thoại Mỹ  thở dài nhìn cánh tay anh: "Sau này không được phép để bản thân mình gặp nguy hiểm nữa, em đau lòng lắm."

Dương Hữu Quốc  quay người lại nhẹ nhàng ôm choàng lấy cô: "Anh hứa với em sẽ không để mình bị thương nữa đâu."

Lúc này tâm trạng của bọn họ đều rất đỗi nặng nề, thu mua Long Đằng vốn chẳng làm bọn họ vui vẻ hơn chút nào, mà ngược lại còn phải gánh thêm trọng trách trên lưng.

"Hữu Quốc  à, anh đã là người giỏi giang nhất trong số em từng gặp rồi đó, nhưng mà...thỉnh thoảng anh thấy mệt, cũng có thể dựa vào em mà."

"Chỉ là anh tự dưng thấy cảm khái mà thôi, hóa ra cái chết lại gần gũi với chúng ta đến như vậy, thường phải đến lúc tử thần đứng bên cạnh bản thân mình mới ý thức được mọi chuyện đã muộn màng rồi...Nếu anh không gặp được em, có thể mười mấy năm sau anh cũng sẽ ra đi trong cô độc, hệt như Lăng Triển vậy."

Thoại Mỹ  trở tay ôm lấy Dương Hữu Quốc , gối đầu lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đang đập, thỏ thẻ nói: "Ai cũng sẽ có ngày này...Hữu Quốc , nghỉ ngơi sớm đi anh, được không?"

Cô khoác áo ngủ lên người anh, bọn họ cùng trở về phòng ngủ của mình.

Từ trước đến này đều là Dương Hữu Quốc  giúp cô hoàn thành giấc mơ, cô cũng hiểu rất rõ mục tiêu của mình, nhưng còn Dương Hữu Quốc  thì sao?

Anh là tổng giám đốc của Đại Thiên, thao túng hết tất cả mọi chuyện, nhưng hình như chưa từng làm bất cứ việc gì cho riêng mình.

"Đang nghĩ gì vậy em?" Dương Hữu Quốc  thấy Thoại Mỹ  ngẩn người trên giường mới mở miệng hỏi.

"Em đang nghĩ anh đang nghĩ gì trong đầu, ngoại trừ tổng giám đốc Đại Thiên, anh có muốn làm chuyện gì khác nữa không?" Cô hỏi thẳng.

"Có...Muốn làm biên kịch." Dương Hữu Quốc  tựa người vào thành giường, vươn tay nắm lấy tay cô.

Bây giờ anh đã đạt được thành công mà bao nhiêu người mơ ước không thôi, nhưng thứ mà anh thật sự muốn làm lại là cái khác.

Thoại Mỹ  chợt nhớ đến lúc anh thương lượng hợp tác bộ phim "Mảnh Vỡ Ký Ức" với Tỉ Bác, cô đã có một loại dự cảm từ trong tiềm thức, Dương Hữu Quốc  gửi gắm rất nhiều tìm cảm vào bộ phim này, lúc anh nhắc đến nó, vẻ mặt cũng khác với lúc bình thường lắm.

"Anh chọn được diễn viên chính cho Mảnh Vỡ Ký Ức chưa?"

"Còn chưa, anh đang lựa người phù hợp." Dương Hữu Quốc  nhắm mắt trả lời.

Thoại Mỹ  gật đầu: "Em muốn đọc thử kịch bản."

Dương Hữu Quốc  nghiêng người, ôm cô càng chặt hơn: "Trong ngăn kéo trong phòng làm việc đấy, em muốn đọc lúc nào cũng được, bây giờ tối lắm rồi, đi nghỉ trước đi."

Thoại Mỹ  nhìn mặt mũi anh đang áp sát mình: "Vậy có thể cho em biết tài khoản của anh tên gì không, em muốn đọc bình luận của người hâm mộ."

Dương Hữu Quốc  lấy điện thoại ra, thiết lập sẵn tự động đăng nhập vào tài khoản, anh đưa luôn điện thoại cho cô.

Cô đặt qua một bên đầu giường, tắt đèn, hai người cùng nhau đi ngủ...

Sáng ngày hôm sau, lượng truy cập vào trang chủ tài khoản của Dương Hữu Quốc  lại bùng nổ rồi, bởi vì dưới bài đăng hôm ấy của anh có thêm một bình luận, sử dụng tài khoản của anh viết, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng cái này là do Thoại Mỹ  đăng!

"Cảm ơn anh Dương đã bầu bạn với em, đêm ấy em là người hạnh phúc nhất trên đời này."

Nhất định là bọn họ đang rắc cẩu lương.

Người hâm mộ vừa gặm cẩu lương, vừa bình luận xuống dưới.

"Quào, có ngọt quá không dợ?"

"Mấy bạn nhìn thời gian trả lời của Thoại Mỹ  kìa, 1 giờ sáng đó! Giờ đó bọn họ vẫn còn bên cạnh nhau..."

"Có lẽ là giám đốc Dương bị thương nên cô ấy  qua chăm sóc anh ấy thôi, có người nhìn thấy bọn họ ở bệnh viện rồi!"

"Vụ gì? Sao Boss Dương bị thương thế? Tui lo lắng quá..."

Từ lúc bọn họ chính thức công khai đến bây giờ, người hâm mộ đều theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, hơn nữa còn ôm theo cảm giác hạnh phúc tràn trề quan tâm hai người họ, đọc mấy bình luận này là biết, mọi người đều hy vọng bọn họ nhanh chóng kết hôn, sau đó hạnh phúc sống với nhau cả đời."

Có vài cư dân mạng lục lại bài báo cũ, cảm thấy bọn họ yêu nhau từ lâu rồi, bởi vì không có cách nào giấu giếm được ánh mắt của những người đang yêu nhau.

Có vài tài khoản Weibo giấu tên trả lời lúc bị hỏi đến vấn đề này rằng: "Mọi người cứ yên tâm ăn đường đi, bọn họ thật sự đã yêu nhau một thời gian rồi, hơn nữa giám đốc Dương quan tâm đến tiểu X ghê lắm, người trong giới đã coi bọn họ là một đôi từ lâu lắm rồi, hai người đều không thuộc dạng thích chơi bời lung tung, sau này sẽ còn được nghe nhiều tin tức tốt đẹp hơn nữa, tôi chúc phúc cho bọn họ tại đây trước."

Lúc anh bận rộn thu mua lại Long Đằng, cô không muốn làm tăng áp lực công việc của anh thêm nữa, bởi vậy mới để chị Hy sắp xếp lịch trình làm việc cho mình, mà vào những lúc rảnh rỗi, cô thường mò mẫm tìm hiểu kịch bản Mảnh Vỡ Ký Ức.

Không giống với kịch bản phim điện ảnh thông thường, bộ phim này trần thuật theo hướng quay ngược thời gian, mà lời thoại rất ít, người diễn viên cần phải thể hiện thông qua ngôn ngữ hình thể và biểu cảm gương mặt.

Cần dùng ánh mắt khiến cho khán giả đồng cảm với nhân vật.

Nữ chính trong bộ phim cô độc sống trong ảo tưởng của mình năm năm, mỗi ngày đều thì thầm tự nói chuyện với chính mình, với hư không trong căn nhà, với hoa hoa cỏ cỏ...Mà lúc cô chìm sâu trong thế giới riêng của mình, không ngờ được người con trai nhà đối diện luôn luôn quan tâm đến cô.

Cô những tưởng cuộc đời mình là một đồng cỏ khô héo cằn cỗi, nhưng rồi lại lần lượt gặp được tình yêu đích thực của đời mình bên bờ vực tan vỡ.

Nữ chính trông có vẻ giống như một nhân vật bi kịch, nhưng thông qua các chi tiết nhỏ trong cuộc sống, lại khiến cho người khác cảm giác thấy bản thân mình như được chữa lành vậy.

Từ trước đến giờ, chưa từng có nhiệm vụ trong bộ phim nào mà lại thu hút Thoại Mỹ  đến mức này.

Lúc cô nghiền ngẫm nhân vật nhân vật trước mặt kính trang điểm, chị Hy ôm theo bộ đồ cho hoạt động lần tới vào, nhìn thấy quyển kịch bản đang mở ra trên bàn mới hỏi: "Phim nào đấy? Em muốn diễn bộ này hả?"

"Không phải...Em xem thử thôi."

Chị Hy đặt đồ xuống, thấy hơi buồn bực: "Chẳng phải tháng sau phải vào đoàn quay phim của Shellyneo sao?"

Thoại Mỹ  vất vả đọc kịch bản nghiên cứu nhân vật đến vậy, cô lo lắng cho sức khỏe của cô ấy.

"Em xem thử thôi mà, thấy kịch bản này hợp gu mình ghê."

"Vậy cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ, may mà lịch trình gần đây cũng không gắt lắm, à phải rồi, cái này là của buổi tiệc tối của Thời Trang Khóa Giới EURO, là nhãn hàng có sức ảnh hưởng lớn nhất trong số các nhãn hàng gửi lời mời em, chị thấy hay đi cái này đi, mấy cái kia chị từ chối hết cả rồi."

"Dạ được." Về những chuyện này, Thoại Mỹ  rất tin tưởng chị Hy.

"Rốt cuộc thì sau cơn mưa trời lại sáng rồi, từ khi Boss công khai quan hệ của hai người, các nhãn hiệu mời em xếp thành hàng dài hết trơn rồi kìa, hơn nữa tất cả đều là nhãn hàng hàng đầu thôi, chẳng bao lâu nữa là hình ảnh của em sẽ được treo đầy trên đường phố!"

Chị Hy bắt đầu mơ mộng rồi.

Thoại Mỹ  cười cười: "Tối nay có bận gì không chị, đi ăn chung với em không?"

Chị Hy lắc lắc đầu, xách túi lên: "Chị mới ghi danh một lớp giảm cân, lát nữa phải đi học thực liệu(*), ấy, tới giờ rồi, thôi chị đi trước nha."

(*: Thực liệu: Là dùng những thực phẩm có công dụng trị bệnh trong cơ thể, đồng thời đây cũng là phương pháp giúp nâng cao sức khỏe, tăng sức đề kháng và bình phục sau khi khỏi bệnh.)

"Úi...Đi đường cẩn thận nhé." Thoại Mỹ  không cản cô ấy lại được, chỉ có thể để chị Hy đi, thật ra cô biết dạo này chị Hy đang giảm cân, mấy đồ ăn vặt và sô cô la hồi đó thích lắm mà giờ cũng không đụng đến nữa.

Xem ra sức mạnh của tình yêu to lớn thật.

Chương 281: Tình yêu sẽ khiến bạn ấm áp

Trên đường từ công ty đến lớp giảm cân, chị Hy nghĩ đến Trần Viễn buổi tối còn phải tăng ca, liền muốn đi phố ẩm thực ở bên cạnh mua cho anh cơm hộp, chỉ là vừa mới rẽ vào góc phố, liền đâm vào đuôi xe của một chiếc xe ô tô đỗ ở bên đường.

Bởi vì tốc quá quá nhanh, chị Hy trực tiếp bị túi khí an toàn bật ra mà ngất đi.

Đợi khi cô tỉnh lại, người đã ở trong bệnh viện hôn mê mấy tiếng rồi.

Bệnh nhân gần đây ăn uống không tốt. gây nên thân thể suy nhược, cho nên mới hôn mê lâu như vậy, nhất định cần hợp lí ăn uống, không được thiếu dinh dưỡng”.

Trần Viến nghe xong, nhìn người trên giường cau mày: “Cảm ơn bác sĩ”.

Lúc này, chị Hy đã tỉnh rồi, nhưng mà nghe xong lời bác sĩ, cô dùng căn che kín mặt mình, rất muốn tìm một khe nhỏ chui vào đó.

Tỉnh rồi thì dậy đi, không cần giả vờ ngủ”. Trần Viễn có chút không biết làm sao, anh cũng không nói ghét bỏ cô, cô làm sao liền mê giảm cân vậy?

Chị Hy biết mình trốn không nổi, từ từ vén chăn ra để lộ cái đầu: “Tôi…..”

Cô vừa nói một chữ, liền nhìn thấy Trần Viễn bởi vì liên tục tăng ca nên sắc mặt hiển rõ có chút tiều tụy: “ Bởi vì đến thăm tôi, lại làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của anh rồi?Tôi đã không sao rồi, chúng ta đi thôi”.

Thời gian này, Trần Viễn nên đi về ngủ bù!

Cô đó”! Trần Viễn thấy không còn cách nào cản lại cô, nhưng mà bác sĩ vừa nói sức khỏe của cô không có vấn đề lớn: “Thương lượng cùng chủ xe kia tôi đã xử lí xong rồi, về sau lái xe nhất định cần phải cẩn thận chút, nhưng mà cô làm sao lại đột nhiên vòng sang phía bên kia đường”?

“Tôi…tôi biết anh hôm nay cần tăng ca, sợ anh không có thời gian ăn cơm, muốn mua một phần cơm mang cho anh”. Chị Hy cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi vậy.

Nói như vậy, Trần Viễn càng thương cô.

Đi, về nhà”!

Anh trên đường đều cầm tay cô đi, cầm thật chặt….

Bước vào cửa nhà, chị Hy muốn quay người xin lỗi anh, lại trực tiếp bị anh đẩy vào tường hôn lên môi: “Em có biết anh lo lắng như nào không? Làm sao mới rời khỏi mấy đồng hồ, em đã xảy ra chuyện rồi”?

Ưm….”

“Còn nữa, ai cho em đi lớp giảm cân? Ngày ngày không ăn cơm, nhịn ăn”? Trần Viễn nhếch đầu mi nhìn cô: “Về sau không có phép đi nữa”.

Chị Hy cúi đầu: “Nhưng mà em cảm thấy có hiệu quả mà, gần đây gầy đi không ít”.

“Cần gầy như vậy làm gì? Em muốn giống Thoại Mỹ  làm diễn viên sao”?

“Không phải…” Chị Hy trong lòng luôn có một bàn tính, nếu như bố mẹ Trần Viễn đối với cô coi như đồng ý, cô và anh cũng đã đến tuổi chuẩn bị kết hôn rồi, đến lúc đó cần mặc váy cưới, chụp ảnh cưới, dáng của cô bây giờ chắc chắn không đẹp!

Cô không muốn để người khác nhìn hai người xong, cảm thấy hai người không hợp.

Có lúc chị Hy quá để ý đến ánh mắt của người khác, quá tự ti….

Ý nghĩ của cô đều viết rõ trên mặt, Trần Viễn nhìn một cái liền cái gì cũng hiểu hết, anh tiến về trước nửa bước: “Có vài chuyện không cần làm sớm vậy, tránh đêm dài lắm mộng, em luôn suy nghĩ lung tung quá”.

Cái gì”?

“Tối nay, em ngủ ở nhà anh”?

Ngủ?

Chị Hy không phải chưa từng qua đêm ở đây, nhưng làm sao cảm thấy dáng vẻ của Trần Viễn nói ra câu này, với bình thường không giống nhau vậy…..

Anh đi tắm trước”.

Chị Hy đứng ngây ra trên sàn, chẳng lẽ anh định tối nay…Thật ra chị Hy cũng rất muốn, cô không phải cô gái 20 tuổi nữa, mọi người đều là người lớn rồi, nhưng cô chính là bước không qua chỗ trũng đó trong lòng.

Trong lòng cô vừa căng thẳng vừa thấp thỏm bước vào phòng ngủ, đứng ở bên cửa sổ ngây người ra, không biết qua bao lâu, Trần Viễn từ phòng tắm đi ra, ôm cô từ phía sau.

Đang nghĩ gì vậy”?

Chị Hy ho hai tiếng: “Công việc hôm nay của anh đều kết thúc rồi sao? Gần đây không phải luôn bận việc của Long Đằng sao”?

“Chuyện Long Đằng có chút rắc rối, nhưng mà sau khi Đại Thiên tiếp nhận Long Đằng, nhưng không hề thay đổi hình thức kinh doanh của Long Đằng, chỉ là làm một chút biến động, thậm chí những chủ tịch khác trong Long Đằng, tạm thời không cần thiết đặc biệt chú ý”.

Vậy anh với tổng tài về sau có thường tăng ca không”?

Em hy vọng anh tăng ca sao”?

Trần Viễn giữ chặt tay của cô, hoàn toàn không để cơ hội cho chị Hy đổi chủ đề.

Khoảng cách của hai người đột nhiên đến gần, chị Hy cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi, cô rốt cuộc có nắm chắc thời cơ này, tuyệt đối biến Trần Viễn thành người của mình, nhưng mà….

Cứ như vậy giao cho đối phương, có phải quá qua loa?

Trần Viễn dường như nhìn ra sự căng thẳng của chị Hy, tắt đền trong phòng đi: “Như này, tốt hơn chưa”?

Chị Hy càng căng thẳng, đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn mắt của Trần Viễn, trong lòng đang suy nghĩ, tia sáng này, Trần Viễn chắc không nhìn được mặt cô đang đỏ đâu.

Nhưng bên tai vang lên giọng của Trần Viễn: “Em bây giờ muốn trốn anh, đợi Long Đằng chính thức xác nhập Đại Thiên, anh sẽ không có thời gian bên em đâu”.

Nghe xong lời này, chị Hy cau mày ôm chặt Trần Viễn: “Vậy em sẽ tranh thủ bây giờ ôm nhiều chút”.

Trần Viễn nhấc môi, ghé sát đến bên tai chị Hy: “Cũng đừng ôm quá chặt, không thì anh sẽ kiềm không nổi”.

Giọng điệu khàn kiểu này khiến chị Hy luống cuống căng thẳng, giây tiếp theo, cả người cô bị Trần Viễn đẩy lên giường: “Không cần để ý những cái khác, đối với em anh luôn không có lực khống chế mình”.

“Anh….thật sự không ghét bỏ em”?

Trần Viễn không có bất cứ câu trả lười nào, mà trực tiếp dùng hành động của chính mình để chứng minh, anh cúi đầu hôn chị Hy: “Mỗi lần anh đều muốn khiến anh triệt để thuộc về anh, hay là hôm nay liền vượt qua giới hạn kia”?

“Đừng mà….”Chị Hy lắc đầu, ép mình không được trầm luân trong trong nụ hôn của Trần Viễn.

Nếu tối anh anh nhất định thì sao”? Trần Viễn đột nhiên trở nên cứng rắn, chị Hy lúc này mới phát hiện, con chó nhỏ này sẽ đột nhiên biến thành một con sói nha!

Những lười này ai dạy anh vậy!

“….Anh….Em”!

“Ngày mai đi đăng kí”!

Anh có hối hận không”? Lòng chị Hy vốn sợ sệt căng thẳng bởi vì thái độ của Trần Viễn ấm áp rất nhiều, người đàn ông này thật sự không ghét bỏ cô: “Chúng ta ở bên nhau thời gian không lâu, nếu mà về sau anh gặp được người con gái anh thích hơn thì sao…..”

“Em sao lại có sở thích nghĩ lung tung vậy? Em chính là người phụ nữ của đời anh”.

Vậy nhỡ bố mẹ anh không thích em”?

“Cùng em kết hôn sống cả một đời là anh, không phải bọn họ”.

“Vậy….”Chị Hy ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện bản thân không có lí do để lại trì hoãn nữa, tim của cô một lúc lại một lúc đập lên, cực kì xấu hổ: “Vậy làm đi”!

“Nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu…”Trần Viễn cười nói.

Hả”?

Trần Viễn cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô: “Chúng ta ngày mai đi đăng kí, anh muốn danh chính ngôn thuận cùng em ở bên nhau”.

Bọn họ chỉ là những nhân viên bình thường trong vòng giải trí, cho dù kết hôn cũng sẽ không thu hút sự quan tâm của kí giả.

Chị Hy kệ để Trần Viễn ôm, tim của cô đột nhiên trở nên cực kì ngọt ngào, người đàn ông này đối với cô cực kì tôn trọng, cực chiều chuộng.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip