| 3 |

5;

Đêm ngày thứ ba Đức Huy đến phố núi Gia Lai lộng gió, quả thực như lời kể, thành phố vào hè nắng nóng oi bức bao nhiêu thì cuối thu sẽ dịu đi rất nhiều - một nơi thích hợp cho những con người hứng thú với khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ bát ngát. Ngày đầu Đức Huy đến, bầu trời cứ im ỉm, không gió không sao cho đến tận hôm nay mới có thay đổi. Trên cao sao chi chít, nhưng tỏa sáng nhất cả đêm vẫn là ánh trăng tròn, gió thổi không mạnh, tạo cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu, yên bình thập phần.

Đêm đã muộn, người người chìm vào giấc thì thì Phạm Đức Huy lại ngồi thẫn thờ trên sân cỏ - nơi đã in dấu chân của người thương qua bao năm tháng, ngửa cổ, đếm từng ánh sao một. Từng nghe kể Nguyễn Tuấn Anh thích sao, nhất là những ngôi sao tuy nhỏ nhưng lại rực sáng nhất trên bầu trời u tối. Gã nói vì nó đẹp một cách âm thầm mà kiều diễm, cứ như những tia hi vọng cuối cùng còn sót lại trong tháng ngày mà gã chẳng bao giờ cho anh hay nó đớn đau ra sao.

Ôi dào, văn vở làm gì cho nhức cái đầu, khi anh có thể nghe Tuấn Anh nói thẳng ra gã thích những ngôi sao đó, nhiều phần cũng vì chúng giống người gã yêu đến mê dại - Nguyễn Công Phượng. Phạm Đức Huy chưa từng ghét Công Phượng, kể cả khi người anh thương đem tấm tim anh khao khát có được trao cho kẻ kia, thì Đức Huy chưa từng ghét người con trai trông mạnh mẽ bên ngoài mà bên trong đã sớm vụn nát đó. Ngược lại Huy thấy thương, thấy tội, thấy buồn cho bờ vai đơn độc cứ phải chịu khổ qua bao ngày tháng với nụ cười trên môi, một nụ cười giả dối đã không còn rực rỡ như ngày đầu anh biết.

Đức Huy tuyệt nhiên biết tại sao Tuấn Anh lại đem lòng yêu người con trai đó. Có lẽ vì lớn lên cùng nhau, vai cạnh vai vượt bao sóng gió nên việc gã nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ Công Phượng là điều bình thường không có gì lạ. Nhiều lúc thấy thì tủi thân. Đức Huy có thể giả mù, cũng có thể giả điếc để bản thân không hay bất cứ điều gì, nhưng chẳng hiểu sao trái tim anh lại có thể tiếp nhận tất cả, ngày qua ngày lại nhói đau vì một người không thương mình.

"Huy..."

Khoảng không này sẽ mình anh chiếm giữ làm riêng nốt đêm nay, nếu từ đằng sau không phát ra tiếng nói nhẹ nhàng tựa gió thổi vào tai. Đức Huy xoay người, mắt chạm mắt với Tuấn Anh, miệng không tự chủ mà bật ra tiếng cười khẽ. Tuấn Anh cau mày, gã khục khằng đút tay vào túi, mắt vẫn luôn nhìn anh từ lúc bước vào sân bóng cho tới khi từng bước đến gần đứng cạnh người ta.

"Không giống mày thường ngày" Chẳng nề hà không khí yên bình giữa hai người, Tuấn Anh lên tiếng phá vỡ chúng.

"Mày nhận ra à? Giỏi phết ấy nhờ. Nếu đã nhìn ra điểm khác biệt của tao thường ngày thì tiện tìm luôn điểm khác biệt trong tình cảm của tao dành cho mày xem."

"Huy!"

"Gọi đéo gì gọi lắm, nói đi."

"Tại sao lại đến đây?"

Đáp lại gã là một khoảng im lặng, Tuấn Anh cũng không nói gì tiếp, lẳng lặng bước đến chỗ bên cạnh anh mà ngồi xuống. Tay gã chầm chậm vòng ôm lấy đầu gối, mặt quay sang nhìn người kia chằm chằm đợi câu trả lời. Dù vậy đợi mãi Đức Huy cứ như chưa từng nghe thấy câu hỏi, quãng yên lặng lại một lần nữa bao trùm lấy cả hai. Không phải anh không muốn trả lời, nhưng Phạm Đức Huy thấy trong đầu mình một màu trắng rỗng, chẳng lấy nổi một chữ để có thể trả lời câu hỏi người kia. Mặc dù biết rằng sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt với nó, vậy mà lúc nghe rồi lại như quả bóng nước trong phút chốc vỡ một cái bụp.

Rỗng tuếch.

Bỗng điện thoại Đức Huy đang cầm trong tay sáng lên thông báo có tin nhắn gửi từ mess, một tin, hai tin, rồi liên tiếp ting ting đến đau cả đầu. Tuấn Anh lúc này mới thôi nhìn đôi mắt to tròn đầy ánh sao của người trước mặt đang khẽ xao động vì thứ âm thanh kia, mắt theo ánh sáng từ điện thoại đối phương nháy loạn xạ mà lén nhìn. Tin nhắn từ Huỳnh Tấn Sinh...

Huỳnh Tấn Sinh của Quảng Nam FC?

Gã tự hỏi, anh chàng đó nhắn gì lắm cho Đức Huy vậy nhỉ? Giữa bọn họ đã thân đến độ nói chuyện nhiều như thế à? Mắt thấy hình như Đức Huy đang mân mê điện thoại trong lòng, hơi siết chặt nổi cả gân ở cổ tay mà không hay, Tuấn Anh cũng chẳng ngại mà nói bạn mình một câu coi như nhắc nhở.

"Có người nhắn cho mày."

"Ừ..."

Lúc này Đức Huy dù có muốn cũng không thể làm ngơ được nữa, anh vừa cúi đầu tặc lưỡi tiếng nhỏ vừa đưa điện thoại ra liếc một cái. Rất nhanh đã cho nó vào túi quần chưa kịp để Tuấn Anh ngó được, Đức Huy đứng dậy nhìn người bên cạnh, mỉm cười nhắc nhở gã xong liền phủi quần đi mất.

"Muộn rồi, về phòng ngủ đi. Tao đi trước."

Tuấn Anh ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ xa dần của Đức Huy, trong đầu vẫn tự hỏi người nhắn tin cho anh vào tầm giờ này liệu có mối quan hệ như nào. Càng nghĩ gã càng thấy quái lạ, xen lẫn trong đấy chút tò mò với ánh nhìn mang bao phức tạp của Đức Huy khi thấy người con trai tên Huỳnh Tấn Sinh nhắn đến. Không lẽ... Ý định vừa xẹt ngang qua đã bị gã hừ mũi vứt vào xó, cho rằng hiểu lầm Đức Huy có người yêu thì cũng liên quan quái gì đến mình mà vướng víu đến vậy. Tự nhiên Tuấn Anh thấy đầu lưỡi mình hơi cay...

6;

Tấn Sinh nhìn điện thoại một lúc rồi lại gõ chữ loạn xạ gửi cho người kia. Hắn cứ như bị kiến đốt, hết đứng rồi lại ngồi, hết bấm điện thoại rồi lại đưa tay lên mà cắn trong bực bội xen lẫn khó chịu. Rốt cuộc Phạm Đức Huy làm gì từ tối đến giờ vẫn chưa nhắn lại cho hắn một câu nào, thường ngày cứ sau bữa tối là anh đã trả lời tin nhắn của hắn, vậy mà mấy ngày hôm nay cứ phải đến nửa đêm mới rep, có hôm còn trả lời chỉ vỏn vẹn hai câu ngủ ngon rồi biệt tích.

Huỳnh Tấn Sinh nhớ người kia đến phát điên rồi.

Hắn chỉ đợi dòng tin nhắn được gửi đi hiển thị trạng thái đã xem liền vội vã nhấn nút gọi, tim đập thình thịch chờ thêm mấy giây đầu bên mới bấc máy. Thấy mặt Đức Huy cùng giọng nói cằn nhằn vốn thấy của anh, Tấn Sinh lúc này như trút bỏ được nỗi lo canh cánh trong lòng từ sáng tới giờ mà thở phào một cái, đáp lại vẻ mặt lúc nào cũng gắt gỏng của người kia bằng một nụ cười thật tươi.

"Y chang thằng ngốc."

/Ngốc nên mới yêu anh ạ, hề hề/

"Thôi đi ông, nghe sởn cả da gà. Mà cũng hơn nửa đêm rồi, sao chưa ngủ? Đợi em nào nhắn tin chúc ngủ ngon à?"

/Dạ không, em đợi anh/

Lời vừa dứt, Đức Huy thoáng chốc cảm nhận được tim mình đập lên tiếng thịch, anh mở to đôi mắt ra mà nhìn Tấn Sinh trưng bộ mặt ngây thơ đáp lại câu đùa của mình, tự dưng cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc, chỉ muốn né tránh xúc cảm tội lỗi nhen nhói từng đợt nhỏ trong lòng. Thấy anh đờ ra không nói nữa, hắn bật cười, ừ thì là cười như vậy cho qua thôi, chứ Tấn Sinh thừa biết anh đang vì điều gì mà bỗng dưng nín tiếng như thế, cũng hiểu rõ vẻ bối rối sẽ hiện lên mặt Đức Huy ra sao dù chỉ cách qua một màn hình điện thoại.

/Em thương anh/

"Ngủ đi, muộn rồi."

Đức Huy giả vờ như không nghe, tay gượng gạo đưa lên dụi mắt mấy cái, điện thoại cũng vì chuyển động của anh mà nghiêng bên này rồi nghiêng bên nọ, vừa hay che đậy biểu cảm lúc bấy giờ đang hiện rõ trên mặt nọ. Thấy Đức Huy lờ đi câu nói của mình, hắn cũng chỉ biết cười trừ, mắt dịu dàng dõi theo từng hành động anh qua màn hình bé xíu. Dường như là đã yêu anh rất nhiều, nên giờ đây biết cuộc gọi sắp kết thúc khiến Tấn Sinh có chút thất vọng, ỉu xìu nhắc nhở anh mấy câu theo thường lệ rồi nấn ná mãi không tắt. Dẫu sao cuộc gọi nào cũng là từ phía Đức Huy kết thúc trước, thói quen hình thành thuở mới thích anh đến khi trải qua hai năm đằng đẵng chưa một lần phá lệ, vẫn luôn duy trì theo đúng trật tự do hắn tự mình đặt ra.

/Ngủ đi, không mai mắt bị thâm, người lờ đờ uể oải, em lo đó. Có gì mai em gọi, Hà Nội đêm về lạnh, đừng đạp chăn nhé. Anh ngủ ngon/

"Ngủ ngon."

Đức Huy vội tắt máy, nhìn cuộc gọi chỉ dài mười lăm phút mà cứ ngỡ như một tiếng đồng hồ với Tấn Sinh mà anh không khỏi thở dài. Điện thoại tắt, cũng là lúc căn phòng trống vắng cô quạnh bị bao phủ lấy màu đen của đêm tối lần nữa nuốt lấy tâm hồn nhạy cảm dễ rung động của con người, Đức Huy nằm cuộn tròn trên chiếc giường cọt kẹt mấy tiếng vì không còn mới, trằn trọc hết lăn qua bên này lại lăn sang bên nọ. Chẳng biết vì sao, là do thương cậu em kia một lần nữa giống mình, ngu si mù quáng theo đuổi người thương cho dù trong tim họ đã có kẻ khác mà xót xa; hay vì nhìn thấy hình bóng của mình trong Tấn Sinh, một mực ngoan cố cứng đầu, dù cho bao người cười chê mình là kẻ tình si vẫn một mực đuổi theo người trước mắt mà chạnh lòng.

Cứ ngỡ là gần lắm, nhưng với mãi mới biết là xa dằng dặc.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi mày nhiều lắm Sinh à..."

Lời xin lỗi lặp đi lặp lại giống người nói cảm thấy dù nói có ngàn lần cũng không thể bù đắp được những tổn thương mình gây nên cho kẻ kia, dồn dập, rồi lại ngắt quãng khó thành câu nghiêm chỉnh. Đức Huy rõ ràng thấu lòng mình thương Nguyễn Tuấn Anh, nhưng kể từ khi Huỳnh Tấn Sinh ngang nhiên vô tư xuất hiện trong cuộc đời, tựa loài hoa hoang sơ bỗng dưng nở rộ giữa miền đồng khô quạnh trên mảnh đất chết cằn cỗi, anh lại chẳng dám để hắn đang nắm lấy tay mình phải buông ra mất, mặc cho anh hiểu Tấn Sinh sẽ không bao giờ bỏ rơi mình, như cái cách mà ai kia nhẫn tâm quay đầu bước đi trong tiếng khóc nấc của anh. Trải qua bao đau thương, con tim khẽ rung động của Phạm Đức Huy lại chệch sai một nhịp, trở thành chiếc bàn là hỏng không rõ phương hướng quay vòng vòng chưa một giây dừng lại đúng đích đến. Anh thực sự không biết, cũng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, rằng giờ đây mình rốt cuộc là muốn ai - một kẻ mình thương hay người thương mình.

Đêm nay Gia Lai lạnh buốt, trên dãy hành lang u quạnh vang vảng tiếng côn trùng kêu râm ran ở vườn hoa trước kí túc xá, hòa lẫn trong âm thanh xào xạc của gió chạm vào lá cây trên cao, tạo nên tiếng rơi khô khan của chiếc lá già nào đấy đã không còn giữ mình được trên bầu trời xanh kia. Ở căn phòng cuối dãy khuất ánh sáng, một người tự nhốt mình trong chiếc lồng chồng chất dằn vặt, đặt ra bao nhiêu câu hỏi cần người giải đáp nhưng chẳng ai hay đến. Ừ thì vốn là thế, luôn có một Đức Huy chỉ biết cắm đầu chạy về phía kẻ kia đang đứng, mà không biết dù cho nắng gắt trải dài những ngày hè oi nóng, khí lạnh tràn về mỗi đêm đông mưa phùn rét bấc, lại vẫn luôn có người đằng sau cầm mũ che nắng, lấy ô che mưa, vất vả nắm chặt tay anh chưa từng một khắc buông lỏng. Vậy nên anhcũng nào biết, có một Tuấn Anh ngoài mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, chẳng quan tâm đến ai nhiều, chỉ chăm chăm suốt ngày Nguyễn Công Phượng, không biết từ bao giờ rời mắt âm thầm dõi theo bóng lưng của người kia với những cảm xúc rối ren ở trong đáy lòng.

Ừ, vẫn luôn là thế đấy...

Một mớ hỗn độn không ai đưa tay sắp xếp lại chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip