Anh là không là của em, anh chẳng là của ai
Những lúc ngồi trong vòng tay của anh, cậu thường nói
"Anh là của ai, chẳng là của em".
Thế là anh cười ấm áp với cậu rồi phản bát sau cái ngõ đầu nhẹ với cậu:
"Không, sai rồi. Anh là của em, chẳng là của ai."
"Ừ, thế này mới đúng"
Nắm lấy tay anh, cậu cong khóe môi cười hạnh phúc.
"Sao vậy? ", anh cưng chiều hôn lên trán cậu.
"Anh nói lại câu đó đi", cậu vòi vĩnh.
"Anh là của em, chẳng là của ai. Bảo bối", anh ôn nhu thì thầm bên tai cậu.
Tình yêu, đơn giản thế này.
Anh. Là của.........ai??????
Hôm nay cậu nhìn cô gái đối diện, cậu cảm giác bản thân vừa mơ một giấc mơ thật dài.
"Tháng sau tôi và anh ấy sẽ kết hôn với nhau", cô gái từ tốn nói với cậu.
"Và?", cậu nhìn thiệp đỏ trên bàn cùng tách cà phê nghi ngút khói.
"Mong cậu có thể chủ động rời đi trước khi anh ấy nói lời chia tay", cô gái lục trong túi sách một tấm Séc rồi nói:
"phí tổn thất tinh thần, cậu muốn bao nhiêu?".
"Tôi không cần..."
"Tôi biết là cậu đau khổ khi nghe tin nhưng anh ấy thật ra là trai thẳng!"
"Tôi không cần!"
"Đây là bồi thường tinh thần, hay tôi điền giúp cậu nhé!", dãy số xuất hiện trên tấm séc với vài số 0.
Tình yêu vài năm chỉ đáng giá vỏn vẹn vài con số. Tình yêu vài năm chẳng bằng một cái hôn ước định ra bởi cha mẹ.
"Tôi đã nói tôi không cần", cậu gằn giọng.
"Ách, không cần thì thôi, cậu nói đấy nhé! Mai mốt đừng kiếm anh ấy mà đòi tiền!", cô gái cất tấm séc đi.
Nhìn cậu có giống một đứa thích làm tiền anh không?
Anh. Chẳng là......
Về nhà cậu dọn quần áo vào vali nhỏ, cậu thẫn thờ nhìn những bức tranh treo tường. Hình như, nhà này là của cậu. Tại sao người chấp nhận rời đi, lại là cậu?
Bức tranh của hai người, từ thời trẻ cho đến khi trưởng thành. Tháo bức tranh xuống, cất vào hộp sắt cùng những tấm hình và khung tranh. Trước khi bị cô ta vất đi thì tốt nhất cậu nên mang theo hết.
Khi về anh thấy cậu đang dọn dồ vào vali thì chạy đến ôm cậu và hỏi:
"Em tính đi đâu?"
Cậu kìm nén tất cảm xúc của mình mà trả lời anh:
"Rời khỏi nhà của chúng ta"
Rồi chạy ra ngoại cho tới khi tiếng bước chân hỗn độn trên hành lang.
Em......... Chẳng có.......
Nếu nghèo túng thì đã không xách vali rời khỏi chính ngôi nhà của mình. Cậu vẫn còn tỉnh táo.
Ký nhận giấy tờ căn hộ nhỏ. Nhà mới, chỉ của cậu cùng những bức tranh, tấm ảnh cùng nhau, treo khắp trên tường, đặt nơi đầu tủ, cũng những kỉ niệm với anh trong tim mình.
Trong lúc đang mơ màn đt cậu vang lên. Đó là quản lý của cậu điện thoại cho cậu để nói về việc tổ chức lễ cưới của anh.
"Quản lý, em không nhận tổ chức hôn lễ cho nhà đó! Em đã nói rồi mà"
Tổ chức sự kiện không phải để tổ chức hôn lễ cho người mình yêu, với một người khác.
Trong lúc để đồ vào đúng nơi của nó cậu mới nhớ ra là cậu đã đánh rơi chiếc nhẫn của anh và cậu ở đâu đó rồi.Ở đâu đó chính cậu cũng không biết.....
Như cách cậu không có anh
Cậu vẫn sống tốt.
Sống rất tốt, phải không?
Em. Vốn dĩ........
Không, em vốn dĩ đánh mất màu xanh của cuộc đời mình kể từ khi rời khỏi căn nhà đó.
Tại sao anh không đuổi theo em?
Tại sao anh không chất vấn em?
Tại sao anh không đòi lại những bức tranh, tấm ảnh?
Tại sao... à không, từ khi nào anh chẳng còn hỏi em nhẫn đâu rồi?
Em muốn tìm chiếc nhẫn nhưng chợt nhận ra...
Từ bao giờ cho đến hiện tại, em mới nhận ra anh cũng chẳng đeo chiếc nhẫn ấy.
Họ....... Bên nhau........
Cậu nhận tổ chức hôn lễ cùng với đồng nghiệp.
Hôn lễ của anh và ai đó.
Anh và cậu, nhìn thấy nhau.
Cậu nơi cánh gà, tay cầm bộ đàm, ánh mắt linh hoạt dõi theo mọi hoạt động chung quanh.
Dõi theo anh trên sân khấu.
Anh nhìn cậu rồi dời tầm mắt qua cô dâu, trao nhẫn cho nhau.
Này, chiếc nhẫn kia có chút quen thuộc, phải không?
Bóng lưng anh cùng hành động ôn nhu của anh, rót rượu, cắt bánh, cô dâu cười hạnh phúc dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cậu cảm thấy sự kiện lần này khiến tinh thần cậu bị ăn mòn và thương tổn.
Đôi ta. Hồi ức.....
"Anh ơi, mai mốt chiếc bánh sinh nhật này sẽ thành bánh cưới của đôi ta nhé!", cậu tựa vào lòng anh, chấp tay cầu nguyện.
"Được, rồi cùng rót rượu giao bôi, cùng đeo nhẫn cho nhau nữa", xoa lên tóc cậu, anh cười đáp lời.
"Đeo thêm một cái, theo thiết kế của anh nhé? Chúng ta đang đeo theo thiết kế của em, đeo chồng lên, hạnh phúc gấp bội"
"Được, theo ý em"
Nâng ly rượu mừng hôn lễ diễn ra thành công, cậu cùng đồng nghiệp xử lý ổn thỏa sau khi tan tiệc.
Chú rể dìu cô dâu vào phòng nghỉ ngơi, đi gặp người tổ chức mà gửi lì xì và lời...
"Xin lỗi vì không thể giữ lời hứa với em"
"Sai rồi, anh phải cảm ơn em mới đúng. Hôn lễ của anh đều có công sức em góp này", cậu cười nhận bao lì xì, có cái gì đó gồ lên dưới đáy bao.
Cậu cảm nhận dị vật trong bao lì xì, mặt thoáng trắng bệch đi. Dõi theo bóng lưng của anh, cậu yếu ớt cười thật khẽ.
"Nếu mai này anh chẳng là của em?"
"Anh cũng sẽ chẳng của ai cả"
Chính thức kết thúc buổi lễ. Cậu một mình đi trên con đường mà cậu đã cùng anh đi không biết bao nhiêu lần. Đi qua cái nơi lần đầu anh và cậu gặp nhau rồi yêu nha. Nhưng sao hôm nay trên con đường này chỉ còn có cậu cùng những kí niệm với anh. Con đường hôm nay sao dài và có những hạt mưa phất phơ. Cậu cứ thơ thẩn như thề đi hết con đường và rồi đi đến căn nhà cái nơi mà anh và cậu từng chung sống.
Đứng trước cửa do dự vài phút rồi cậu dùng chìa khóa cũ của mình mở cửa bước vào nhà. Trong căn phòng tối om cậu ngồi bịch xuống đất và bậc khóc trong bóng tối...
"Anh là của ai,chẳng là của em"......
_______end_______
___________Tiếp nha___________
Trong lúc cậu tuyệt vọng nhất bỗng tất cả đèn trong nhà đều bậc sáng, tất cả những cảm xúc của cậu lúc này hoàn toàn bị tê liệt khi nhìn thấy người mà làm mình đau khổ đang ở trước mắt mình với bó tay cưới trên tay là loài hoa hồng xanh mà cậu thích nhất đang từng bước đến bên cậu trong bộ vest màu trắng làm nổi bậc lên vẻ lịch lãm, lạnh lùng .
Cậu nhìn anh với đôi mắt ước đẫm do nước mắt cùng thân người nước ảnh do nước mưa. Còn đôi môi thì câu nói gì đó mà không ai có thể nghe rõ......
Đến lúc khi cậu hoàn toàn có thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì cậu đã ngồi trong lòng anh và đang cùng anh đi đến nơi gọi là lễ đường. Cái nơi mà chính mắt cậu nhìn thấy anh cùng người khác là lễ, cũng là cái nơi mà đo chính tay cậu trang trí.
Nhưng sao tâm trạng của cậu so với bây giờ lại khác nhau như vậy. Thân phận của cậu cũng khác. Không còn là người tổ chức hôn lễ mà bây giờ chính là chủ nhân của hôn lễ - cô dâu.
Khi cha sứ đọc lời tuyên thệ mà cậu vẫn chưa tin đây là sự thật. Cho tới khi người bên cạnh dùng nụ hôn đánh thức ý thức đang mơ màng của cậu thì cậu mới tin đây là sự thật. Rồi cha sứ lại một lần nữa hỏi cậu
" Hứa Ngụy Châu! Con có đồng ý lấy Hoàng Cảnh Du làm chồng của mình không? Dù sao này có khó khăn gì cũng không chia lìa? "
Đến đây cậu đùng hết sức lực còn lại của mình để trả lời cho câu hỏi đó. Sao đó là tràn vỗ tay của mọi người tham gia lễ cưới, những người đến đây để chúc phúc cho cậu và anh.
Sau hôn lễ anh cùng cậu ra nước ngoài định cư. Hai người cùng đến 1 nơi mà ai quen biết để làm lại từ đầu. Cùng nhau gầy dựng gia đình của mình. Trong những ngày tháng sau này lúc nào cậu cũng hỏi anh cùng một câu hỏi
"Tại sao khi đó anh đã làm hôn lễ với người khác rồi mà còn bỏ người ta để quay lại tìm cậu?"
Anh chỉ cười và hôn lên trán cậu và bảo:
"Anh không là của em, anh chẳng là của ai"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip