Gặp gỡ

       Ngày hôm sau, trong lúc đi khảo sát khu vực phòng thủ cùng vài binh sĩ, Đình Phong dừng chân tại một ngọn đồi nhỏ phủ đầy cỏ xanh mướt. Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng chim hót và tiếng gió thổi nhẹ qua những cành cây.

       Đang xem xét địa hình, ánh mắt Đình Phong bỗng bị thu hút bởi một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây cổ thụ phía xa. Trái tim chàng chợt rộn ràng, cảm giác như có một luồng khí nóng tràn qua. Đó chính là nàng ấy, vẻ đẹp tinh khôi của nàng như làm sáng bừng cả không gian xung quanh.

       Nàng đứng đó, dáng vẻ thanh tao trong chiếc váy lụa màu trắng, tóc đen dài mềm mại như suối, gương mặt dịu dàng như bông hoa vừa hé nở. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm, mang theo nỗi niềm sâu lắng, khiến trái tim Đình Phong không khỏi xao xuyến.

       Chàng tiến lại gần, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Khi nàng quay lại, đôi mắt trong veo của nàng chạm vào ánh mắt kiên định của chàng, thời gian như ngừng trôi. Không gian xung quanh họ bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hai trái tim cùng chung nhịp đập.

“Thưa tiểu thư,” chàng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và đầy thành ý, “liệu tôi có thể biết quý danh của nàng không?”

     Nàng nhìn chàng, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh nắng ban mai, nụ cười thoáng hiện trên môi. Nàng nhẹ nhàng đáp, “Thiếp là Ngọc Lan.”

       Với sự lịch lãm và tôn trọng, Đình Phong cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Chàng khẽ hôn lên mu bàn tay của nàng, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp, như muốn gửi gắm tất cả sự tôn kính và tình cảm qua cử chỉ nhỏ nhặt ấy.

        - Thật vinh hạnh khi được gặp nàng, tiểu thư Ngọc Lan.

        Chàng nói, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Trong khoảnh khắc đó, giữa cảnh sắc thiên nhiên và sự yên bình của ngọn đồi, một mối dây liên kết vô hình nhưng mạnh mẽ đã được thắt chặt giữa hai trái tim.
         
         Ngọc Lan nhìn Đình Phong, ánh mắt long lanh pha chút ngạc nhiên. Cử chỉ lịch thiệp và tình cảm chân thành của chàng khiến nàng cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa ấm áp. Sau một khoảnh khắc im lặng, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói như tiếng chuông ngân trong buổi sáng yên bình:

         -  Thưa ngài, ngài là ai mà lại biết đến thiếp?

        Đình Phong mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy sự tôn trọng. Chàng thẳng lưng, tự tin nhưng không kém phần chân thành, đáp lại:

        -   Tiểu thư Ngọc Lan, tôi là Đình Phong, nguyên soái của triều đình. Chúng ta có thể kết bạn được chứ?

        Ngọc Lan thoáng ngỡ ngàng trước danh vị của Đình Phong, nhưng ánh mắt chàng, chứa đựng sự chân thành và tôn kính, khiến nàng cảm thấy an lòng. Nàng khẽ cúi đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, đáp lại:

       -  Nguyên soái Đình Phong, thật là vinh hạnh cho thiếp khi được ngài quan tâm. Thiếp là Ngọc Lan, chỉ là một tiểu thư bình thường, nhưng nếu ngài không chê, thiếp rất vui lòng được kết bạn.

        Khoảnh khắc đó, dưới tán cây cổ thụ, giữa ánh nắng ban mai dịu dàng, một tình bạn và có lẽ là một tình yêu đẹp đẽ bắt đầu nảy nở, như ngọn lửa rực sáng trong sương mù, chiếu rọi và sưởi ấm tâm hồn họ.

        Ngọc Lan, dù đã nghe những lời chân thành từ Đình Phong, vẫn không thể ngăn được sự nghi ngờ thoáng qua. Một người từ đâu xuất hiện, lại có danh vị cao quý như nguyên soái, đột nhiên muốn kết bạn với nàng, khiến nàng không khỏi cảnh giác. Đôi mắt nàng thoáng ánh lên sự do dự, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn đầy thận trọng:

         -   Thưa ngài nguyên soái, thật là một vinh hạnh lớn lao khi được ngài quan tâm. Tuy nhiên, thiếp chỉ là một tiểu thư bình thường, cuộc sống của thiếp chưa từng gặp gỡ ai có địa vị cao như ngài. Ngài có thể giải thích thêm lý do vì sao lại muốn kết bạn với thiếp được không?

          Đình Phong, nhận thấy sự lo lắng và nghi ngờ trong ánh mắt của Ngọc Lan, hiểu rằng cần phải thuyết phục nàng bằng sự chân thành. Chàng bước một bước lùi lại, tạo khoảng cách để nàng cảm thấy thoải mái hơn, rồi nhẹ nhàng đáp:

       -    Tôi không đến đây với bất kỳ mục đích gì khác ngoài việc muốn tìm hiểu và trân trọng sự hiện diện của nàng. Nếu nàng thấy không thoải mái, tôi sẽ không ép buộc. Nhưng tôi hy vọng, qua thời gian, nàng sẽ nhận thấy lòng thành của tôi và cho tôi cơ hội được làm bạn với nàng.

        Ngọc Lan, nghe những lời chân thành từ Đình Phong, cảm thấy lòng mình dịu lại. Dù vẫn còn chút cảnh giác, nàng cũng không thể phủ nhận sự chân thành và thành ý trong mắt chàng. Nàng khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng chút nhẹ nhõm:

        -    Nguyên soái Đình Phong, thiếp cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ngài. Nếu ngài thật sự muốn kết bạn, thiếp sẽ cho ngài cơ hội. Nhưng ngài phải hứa rằng sẽ luôn trung thực và tôn trọng thiếp.

          Đình Phong mỉm cười, trái tim chàng như nhẹ đi một gánh nặng. Chàng gật đầu, ánh mắt kiên định:

        -    Tôi hứa, tiểu thư Ngọc Lan. Sự trung thực và tôn trọng sẽ luôn là nền tảng cho tình bạn của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip