Lời mở đầu
Viết bởi ông nội Elio
Lyon, mùa thu năm ấy, trời xanh lạ lùng – như thể cả bầu trời cũng đang níu giữ một điều gì đó không nói thành lời.
Tôi đã già. Có những ngày ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách cũ, lội ngược về quá khứ, nơi chiến tranh và hòa bình thay nhau nhuốm màu ký ức. Nhưng có lẽ, điều khiến tôi xúc động sâu sắc nhất, không phải những vết sẹo thời cuộc, mà là ánh mắt của Elio – đứa cháu nội ít nói, nhưng giàu nội tâm đến kỳ lạ.
Tôi nhớ lần đầu nó gửi cho tôi một bức thư viết tay, kể về một cô gái Việt Nam. Không phải là những lời hoa mỹ, không tán dương nhan sắc hay trí tuệ. Chỉ là dòng này: "Cô ấy có ánh nhìn làm con thấy mình được nhìn thấy thật sự."
Có lẽ, tình yêu chân thành luôn bắt đầu từ những điều bé nhỏ và không cần gọi tên. Tôi đã lặng lẽ dõi theo hành trình của hai đứa – giữa hai nền văn hóa, hai thế giới, hai niềm tin. Tôi đã thấy những tin nhắn dang dở, những lần chờ đợi không hồi đáp, những mùa Giáng sinh lạnh hơn mọi năm.
Nhưng rồi tôi cũng thấy chúng nắm tay nhau giữa đồi thông Đà Lạt. Thấy Tuyết nấu món cá kho tộ cho Elio giữa căn bếp Lyon vào mùa tuyết đầu tiên. Thấy ánh mắt nó sáng lên như hồi còn bé, khi tìm được mảnh xếp hình cuối cùng.
Tình yêu không phải lúc nào cũng vĩ đại. Nhưng khi nó đủ kiên nhẫn để tồn tại qua khoảng cách, qua khác biệt, qua những bất trắc thường ngày – thì nó trở nên thiêng liêng hơn bất cứ thứ gì tôi từng biết.
Có thể bạn sẽ thấy câu chuyện này quen thuộc – vì ai trong chúng ta mà chẳng từng yêu, từng mất, từng đợi, từng tha thứ? Nhưng hãy để Ánh Mắt Giữa Trời Pháp – Đà Lạt nhắc bạn rằng, có một nơi nào đó, một người nào đó, đang chờ ta bằng cả trái tim.
Như Tuyết đã chờ Elio. Và Elio đã quay về.
– Ông nội Elio,
Giáo sư hưu trí ngành Văn học Pháp
Thành phố Lyon, mùa thu năm ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip