ÁNH MẮT NẮNG HẠ☀️🌻Chương 2

Khôi không nói gì. Anh chỉ đứng đó, như một tác phẩm điêu khắc bằng ánh sáng và bóng tối. Ánh dương chiều gay gắt từ ô cửa kính lớn đổ tràn, tạo thành một vầng hào quang rực rỡ, nhưng cũng nhấn chìm mọi chi tiết sắc nét của anh vào bóng râm, khiến Khôi trở nên bí ẩn và khó nắm bắt.
Trong đầu Linh, mọi công thức logic, mọi tiên đề toán học đều sụp đổ, nhường chỗ cho một chuỗi xung động vô danh, mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy hơi thở bị nén lại. Cô nhớ mình đang tìm kiếm một chiếc ghế để nghỉ chân, nhưng cơ thể dường như bị gắn chặt vào nền nhà ngay trước bức tượng "Cỏ Tịch" - một khối đá cẩm thạch thô ráp, thách thức. Sự thách thức đó, giờ đây, không còn nằm trên đá, mà nằm trong ánh mắt Khôi.
Khôi, người không phải là "biến số không đáng quan tâm" mà là "lỗi hệ thống hoàn hảo" của cô, bất ngờ cất tiếng, giọng trầm ấm và hơi khàn, như tiếng cello vang lên trong phòng trống:
''Em đang tìm gì ở đây, Linh?''

Câu hỏi đơn giản, nhưng lại phá vỡ hoàn toàn sự im lặng thiêng liêng của không gian nghệ thuật và sự kìm nén trong lòng Linh. Cô nhận ra mình đã thất bại trong việc xử lý thông tin này. Môi Linh mấp máy, cố gắng triệu hồi một câu trả lời hợp lý, một lời giải thích dựa trên logic, nhưng miệng cô chỉ phát ra một tiếng thì thầm vô nghĩa:
"Em... em chỉ... quan sát."
Khôi nhếch môi cười nhẹ, nụ cười đó không hề chế giễu, mà lại như một dấu chấm hỏi lớn, khiến Linh cảm thấy sự giả dối của mình càng trở nên rõ ràng. Anh bắt đầu bước về phía cô, chậm rãi, mỗi bước chân dường như đều kéo theo sự dịch chuyển của ánh sáng và bóng tối trong căn phòng. Khoảng cách mười mét giảm xuống còn năm, rồi ba. Linh nuốt khan. "Quan sát?" Khôi lặp lại, khi anh dừng lại cách cô chưa đầy một sải tay. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm mà Linh luôn tự nhủ rằng cô đã "tính toán" được. "Em đang quan sát tác phẩm này," anh khẽ nghiêng đầu về phía bức tượng "Cỏ Tịch", "hay đang quan sát một biến số bất ngờ trong căn phòng này?"
Linh biết, đã đến lúc cô phải bật chế độ tự vệ. Cô cuộn chặt cuốn sổ tay lại, siết mạnh đến mức các ngón tay trắng bệch. Logic quay trở lại một cách gượng ép, như một dòng code bị lỗi cố gắng khởi động lại. Linh cảm thấy như mình đang đứng trước một bài toán cực đại khó khăn, mà dù cô có cố gắng nhập bao nhiêu dữ liệu, hệ thống vẫn báo lỗi. Cô đã từng tính toán khoảng cách giữa các thiên hà, nhưng lại không thể tính ra được phản ứng sinh hóa đang diễn ra trong lồng ngực mình.
Tính toán đã sai ở đâu? Cô biết. Cô biết rất rõ.
Lỗi sai không nằm trong công thức vật lý hay định luật thống kê nào. Lỗi sai nằm ở cảm giác. Đó là cái khoảnh khắc vài tháng trước, khi anh bước vào giảng đường với chiếc áo sơ mi trắng, mang theo một làn hương gỗ đàn hương thoang thoảng, và đôi mắt cô, vốn chỉ nhìn mọi thứ dưới dạng đồ thị và số liệu, bỗng nhiên chỉ còn tập trung vào một điểm duy nhất. Đó là khoảnh khắc mà Logic của Linh đã bị Vẻ đẹp của Khôi ghi đè, một sự kiện đơn lẻ, không thể lặp lại, không có cơ sở dữ liệu.

Linh ghét sự thật đó. Cô ghét cách Khôi, bằng sự hiện diện vô lý của mình, đã biến cô từ một nhà logic học thành một kẻ lãng mạn vô vọng.
"Tính toán của em không sai," Linh đáp, giọng sắc lạnh, cố gắng xây lại bức tường phòng thủ. Cô buộc mình phải nhìn thẳng vào đôi mắt đang thăm dò của anh, tìm kiếm một điểm yếu logic. "Anh là một biến số không tuân thủ quy tắc. Và em, Khôi, đã học được rằng khi một biến số không tuân thủ quy tắc xuất hiện, cách tốt nhất là loại bỏ nó khỏi phương trình."Khôi vẫn giữ nụ cười nhẹ đó. Anh nghiêng người gần hơn một chút, đủ để Linh cảm thấy hơi ấm từ anh lan tỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #kanmeok