Chương 6

'Cộc cộc cộc'
"Vào đi"
"Tổng giám đốc, cà phê sáng của ngài ạ"
"Cao Ngôn, cảm ơn cô"

Nhưng cô thư ký chỉ mỉm cười, không cảm ơn hay tỏ vẻ vui mừng gì cả. Có vẻ cô coi đây là nhiệm vụ mình nên làm.

"À, phải rồi" - anh ngẩng đầu lên.

"Vâng?"

"Phụ nữ...à...à thôi không có gì, cô ra ngoài đi"

"Vâng"

Viên Kỷ An có bao giờ thích hoa đâu chứ, cậu ấy là đồ khác người còn gì. Haizzz.

'Cộc cộc cộc' "Viên Kỷ An"

Viên Kỷ An (không hề ngẩng đầu): cậu không gõ cửa.

Trình An Lập (bỏ ngoài tai): ngày mai chúng mình đi chơi.

Viên Kỷ An (ngẩng đầu trợn mắt): đi chơi?

Trình An Lập: ừkm

Viên Kỷ An: không!

Trình An Lập: từ chối vô hiệu (rồi bước ra khỏi phòng).

Một người bên trong thì giận dỗi, một người bên ngoài thì cười khoái chí. Cuối cùng cũng có lúc lên mặt ra lệnh được cho cô gái này rồi.

-------------------------------------------
"Xong chưa?"
"Rồi!"
"Rủ người ta đi chơi mà còn lâu hơn người ta nữa"
"Thôi mà đừng dỗi nữa, đi thôi" - Trình An Lập.
-------------------------------------------
Tại công viên Thế Kỉ 21
" Ê, trò đó hay quá à! Vào chơi đi, nha!!" - Viên Kỷ An

"Tàu lượn siêu tốc?" - Trình An Lập ngẩng đầu lên nhìn cái thứ xe đang chạy vòng vèo trên trời.

"Ừ, chơi thử đi!" - nói thật chứ cô rất thích mấy trò cảm giác mạnh, phải nói là rất phấn khích. Chỉ tại tên tiểu tử này ghét mà mỗi lần đi chơi, cô chỉ có thể nhìn mà không làm được gì cả. Nhưng lần này cô phải ép cho lên bằng được.
Hừ!

"Hay là tớ mua vé cho cậu chơi ha?" - mới nhìn anh đã thấy đầu đầy hắc tuyến rồi. Chơi trò này chỉ tổ chóng mặt. Tại sao cô nhóc này lại thích thế chứ!!! >\\\<

"Cậu phải lên! Nếu không tớ về" - nói nhẹ không nghe, phải trị!!

"Ah ah, được rồi, lên thì lên"

"Sao mặt cậu như đưa đám vậy" - Viên Kỷ An.

"Không. Có. Gì" - mặt anh đã đầy mồ hôi và hắc tuyến rồi.

3' phút sau,
"Uống miếng nước đi, nè!" - Viên Kỷ An cô đâu ngờ rằng tên tiểu tử này lại sợ như vậy. Nếu biết sớm thế, cô lên một mình sướng hơn.

"Cảm ơn" - Trình An Lập thều thào.

"Thôi, kiếm trò nào nhẹ nhẹ vậy!" - Viên Kỷ An.

Trình An Lập: *gật gật*
-------------------------------------------
13h,
"Haiz, mệt quá, ngồi nghỉ đã" - Viên Kỷ An nhanh chóng chạy lại ghế đá ngay trước mặt mình. Thở phì phò ngay khi ngồi xuống.

"Mình đi mua nước cho cậu" - Anh không mấy mệt, nên xung phong đi mua nước cho cô.

"Bao nhiêu hả bác?" - An Lập.

"10k" - người bán nước.

"Dạ đây" - An Lập.

"Trình An Lập!"
Anh quay đầu lại, ngạc nhiên
"Sao em lại ở đây?" - Trình An Lập.

"Hôm nay nhóm tụi em đi dã ngoại ở đây, còn anh?" - cô gái hỏi.

"Tôi tới chơi cùng bạn" - người anh nói chuyện cùng là Phương Trinh, tình nhân của anh. Cô mới 20, đang học đại học.
-------------------------------------------
"Sao cậu ta đi lâu vậy chứ! Mệt thật!" ><

Viên Kỷ An đành phải đứng dậy xách đít đi tìm.

"Ối! Xin lỗi" - thật vô ý mà, cô đụng phải người khác rồi.

"À, không sao" - người đàn ông đáp lời.

"Thật xin lỗi, tôi vô ý quá!"
- Viên Kỷ An.

"Thật sự không sao, thôi tôi đi trước" - người đàn ông cáo biệt.

"Vâng"

Lại tiếp tục tìm, và...
'Cậu ta đang nói chuyện với tình nhân sao?' Cô coi như cũng biết được một chút về tình nhân của anh đi. Khoe mỗi ngày cơ mà-_-

Đúng lúc chuẩn bị đi lên thì...
"Trời ơi Trinh, cậu đi đâu làm bọn mình tìm mãi vậy?" - một đám người từ phía sau cô vọt lên, một trong số đó lên tiếng.

Vì đứng cũng hơi xa nên cô cũng không nghe rõ nữa, chỉ nghe hình như là đi vệ sinh rồi thì gặp anh nên nói chuyện.
Đang mải nghe nên cũng không để ý ai phía sau mình cả, mãi cho tới khi người đó lên tiếng.

"Cô đang nhìn gì vậy?" - người đàn ông lên tiếng.

"Ôi, giật cả mình! Là anh sao?" - Viên Kỷ An cô quay lại thì bắt gặp người đàn ông ban nãy mình đụng phải.

"Cô đang nhìn mấy người đó sao?" - người đàn ông vẫn tiếp tục chủ đề cũ.

"À, phải, tôi đang nhìn họ" - không muốn trả lời vấn đề của cô thì thôi.

"Tôi có thể hỏi vì sao không?" - người đàn ông.

"Vì người đàn ông cao to đứng trong đó là bạn tôi" - Viên Kỷ An đáp.

Người đàn ông: Bạn trai?

Viên Kỷ An: Thân.

Người đàn ông: À.

Viên Kỷ An: *quay qua* còn anh, hỏi làm gì?

Người đàn ông: vì những người còn lại trong đó là bạn tôi!

Viên Kỷ An: *trợn mắt* anh nhìn già hơn họ đó, bạn sao được!

Người đàn ông: *khụ khụ khụ* bạn đồng hành, tôi là anh của một người trong họ, hôm nay đi chơi chung với mấy người đó.

Viên Kỷ An: *trợn mắt tiếp* anh già rồi mà cũng chơi á?

Người đàn ông: cô cũng thế mà. Với lại tôi chỉ mới 26 thôi, chưa tính già.

Viên Kỷ An: *gật gật* à. Nãy giờ nói chuyện cũng nhiều rồi, tôi nên gọi anh thế nào đây?

Người đàn ông: *quay lại đối diện với cô* tôi là Cao Bách Tùng.

Viên Kỷ An: *cười xã giao* được, chào anh, Bách Tùng.

Cao Bách Tùng: được, chào, tôi nghĩ họ sẽ còn nói chuyện lâu đó, tôi mời cô đi ăn gì nhé!!! *chỉ tay về phía đám người đó*

Viên Kỷ An: *suy nghĩ suy nghĩ* được thôi!
-------------------------------------------
"Xin lỗi, mình chỉ đi vệ sinh chút xíu thôi, nhưng khi ra thì gặp anh...ấy *chỉ chỉ anh* nên chào hỏi một chút" - Phương Trinh.

Cả đám quay qua,
"Á á á!!!, anh đẹp trai quá à!, cho em chụp ảnh với được không ạ"

Bao nhiêu nữ nhảy vào bu lấy Trình An Lập anh để xin chụp ảnh này nọ.

Mãi cho đến khi đôi của Viên Kỷ An đi vẫn chưa ngừng những lời hỏi tên tuổi về anh, ngay cả cô tình nhân Phương Trinh cũng mệt.

"Ối!!!"
Không gian chợt im ắng lại sau tiếng kêu ấy.
"Trinh, em không sao chứ?" Trình An Lập dễ dàng nhận ra giọng ấy, nhìn xuống đất thì thấy cô bị té. Đầu gối chảy cả máu.

Không nói nhiều, anh bế xốc cô lên đưa đi bệnh viện. Để lại cả đám ngơ ngác. Mãi mới có đứa nhận ra cũng có một thành viên đi đâu mất luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip