[người lớn ghen tuông]
Nếu bàn về chuyện ăn đòn, thì thằng Sò sẽ là người nằm sấp xuống trước mặt anh Cò nhiều lần nhất.
Nhưng nếu đứa nào hay làm anh Cò điên máu nhất, thì câu trả lời lại là thằng nhỏ nom có vẻ ngoan ngoãn nhất nhà.
Nằm Sáo 18 tuổi, thằng bé thi đậu vào một trường cao đẳng gần nhà. Nhưng để đảm bảo chuyện thằng bé có đủ riêng tư và chỗ học hành, anh Cò thuê cho nó một phòng trọ gần trường nó.
Bồ nhỏ lo học hành, bồ lớn xách xe đi đi về về, cho đến mấy ngày gần đây, đặc biệt là hôm qua, bọn cùng nhà thấy anh Cò chợt cáu kỉnh vô cớ. Cứ như bom, chạm vào là nổ.
"Chắc là cãi nhau với thằng Sáo rồi."
"Ốc, gọi điện cho nó hỏi coi."
Ốc gật đầu, cầm điện thoại tìm tên thằng nhóc con. Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên sau tiếng mở cửa, Sáo khệ nệ bưng đồ vào.
"Thưa anh chị em mới về."
"Về rồi hả? Mày gây họa gì rồi đúng không?"
Sáo cười khờ, thuận ý để anh Hến xách đồ giúp mình vào nhà. Cả nhà ngồi đây mà anh Cò đâu mất tiêu, chắc là lại lủi thủi trong phòng rồi.
Sáo ngồi xuống ghế, chưa kịp rót ly nước đã bị Hến nhấn vai xuống hỏi tới:
"Khai mau. Mày làm gì để ông già ổng nổi đóa thế kia?"
Sáo tròn mắt, chẹp miệng:
"Có làm gì đâu anh. Đi học đều, không rớt môn, không đánh bạn, không rượu chè, chuẩn cháu ngoan bác Hồ."
Hến lắc đầu, làm bộ nghiêm trọng:
"Mày mà ngoan vậy thì trời sập lâu rồi."
Ốc chen vào, mặt đầy tò mò:
"Mày có lén đi chơi không? Hay trốn học? Hay có bồ?"
"Ốc ơi là Ốc, nó mà có bồ chắc ông Cò vợt nó tại chỗ rồi, không có ôm bực vào người thế này đâu!"
Cả bọn cười ầm lên, lúc này, từ trong buồng, tiếng chân nặng nề vang lên. Anh Cò bước ra, sắc mặt lạnh hơn gió bấc, nhưng ánh mắt lại bừng bừng lửa giận.
Cả đám ngồi im thin thít, chỉ dám len lén nhìn nhau. Sáo nhoài người, mỉm cười chào :
"Thưa anh Cò em mới về."
Anh Cò nhìn thẳng vào mắt Sáo, giọng trầm như cơn giông sắp kéo đến:
"Mày dọn về đây ở đi. Khỏi có ở trọ gì hết."
Cả đám trố mắt, nhìn nhau như vừa nghe điều gì không tưởng. Ốc ngạc nhiên hỏi:
"Ủa, sao vậy anh? Thằng Sáo nó đi học, ở gần trường tiện hơn chứ."
Cò không trả lời ngay, chỉ ném cái nhìn sắc lẻm về phía Sáo.
"Ổn gì mà ổn? Tao hỏi mày, hôm qua mày đi đâu cả đêm không về?"
Ngửi thấy mùi không ổn, Hến với Cua nhìn nhau, ăn ý kéo hai đứa còn lại lủi mất. Đóng cửa tránh bão đi bà con ơi.
"Tao hỏi bác bảo vệ rồi, một tuần bảy ngày, hết năm bữa mày đi tới một hai giờ sáng, chỉ có hôm nào tao lên mày mới ở nhà, mày đi đâu làm gì giấc đó?"
"Anh Cò bình tĩnh, đừng to tiếng với em."
Sáo nhíu mày, kéo cái vali vào trong phòng ngủ, Cò cũng đi theo vào, lòng càng thêm bức bối. Nhìn thằng nhóc con mình nuôi lớn bây giờ như muốn mọc cánh bay đi, không cho mình quản không cho mình lo, nghĩ đến thôi cũng sầu não ruột.
"Hôm qua em qua nhà bạn ngủ, mấy hôm nay đi gia sư xong còn phải làm bài thuyết trình ở quán cà phê nên về hơi trễ, hôm qua anh Cò lên mà sao anh Cò không gọi điện cho em?"
Sáo tiện tay gom đống quần áo bẩn dưới sàn bỏ vào sọt đồ, tự nhiên mở tủ lấy áo anh Cò ra thay. Cò không nói gì, chỉ ngồi xuống giường, nhìn em.
Thay quần áo xong, Sáo tiến đến gần, cúi đầu nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, Cò không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt của Sáo, nhớ nhung, bất an lẫn tủi thân không tránh khỏi tràn ra khỏi đáy mắt.
"Giận em à?"
Sáo cười hiền, choàng tay ôm cổ anh, người này là của em, dù xa dù gần cũng là của em. Tiếc là người ta lo lắng nhiều, cứ bị mấy cái suy diễn không đâu trong đầu làm cho rối loạn.
"Anh Cò la em em còn chưa giận, anh Cò giận gì mà giận?"
"Tao lên thăm mày mà mày không ở trọ, có biết-"
"Anh Cò xưng mày-tao nữa thì anh Cò nói chuyện một mình đi."
Sáo vẫn cười, chỉ là giọng điệu nghiêm túc thế này, anh Cò có giận dỗi cỡ nào cũng phải cân nhắc một chút. Thằng bé lớn rồi, không còn là bé con nữa, em là người yêu anh, chính thức. Nên anh Cò nói chuyện với em cũng phải ra dáng người yêu một chút, chẳng ai yêu nhau mà xưng hô lạnh lùng thế cả.
Em nhỏ kéo tay anh ra, nhẹ nhàng leo vào lòng anh, tay ôm chặt eo anh, không nặng không nhẹ hôn lên má anh một cái như dỗ dành.
"Đừng giận nữa, lỗi em, em không thế nữa, nhé?"
Cò phản ứng lại, xiết chặt vòng tay, dụi mặt lên hõm cổ em. Bão lòng tạm lắng, Sáo thấy hõm cổ mình ấm lên, rõ ràng là anh người yêu nom có vẻ cứng rắn của em mít ướt hơn em nghĩ.
"Hôm qua lên không thấy em. Hỏi bảo vệ thì người ta bảo em hay về đêm..."
"Tưởng em có bồ nhí hả?"
Sáo bật cười, khẽ nâng gương mặt gai góc của người yêu, thấy vành tai anh đỏ ửng, biết tỏng là đoán trúng không chệch li nào rồi, Sáo mỉm cười, nắm lấy hai vành tai anh, vờ tức giận:
"Chán bồ tui chưa? Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Em đừng có mà thao túng tui, tui ở dưới đây thân cô thế cô, em có bồ làm sao tui biết được."
"Thế thôi người yêu lên đó mà giữ em, lớn rồi mà ghen tuông y như bọn trẻ nít."
Sáo nghiêng đầu, cắn nhẹ lên bả vai anh, Cò cụp mắt, im lặng nhìn em tung hoành ngang dọc. Hết cắn, lại hôn, từ bả vai, lên hõm cổ. Đến khi những nụ hôn nhẹ nhàng chạm lên mang tai đỏ rực, Cò nắm gáy em, đáp lại bằng nụ hôn sâu, nuốt trọn giận hờn nhớ thương vào trong lồng ngực.
"Nói gì thì nói, không được qua đêm bên ngoài nữa, nếu không thì dọn về đây ở, tui đưa mấy người đi học."
"Đừng có mà vô lý bạn ơi."
"Thằng chó con này, ai là bạn em?"
Anh Cò vờ giận dữ, tát nhẹ lên cánh mông của nhóc con nhà mình. Em Sáo bị đòn mà không sợ, giương mắt lên đá lông nheo với anh.
Cò bật cười, cúi xuống hôn lên môi em cái chóc. Thiệt tình, nhà nuôi Hồng Hài Nhi lợi hại thiệt, nó cắn có một cái mà Ngưu Ma Vương giơ tay chịu trói luôn.
________________
Yêu đương không phải là thay đổi lối sống, mà là chấp nhận lỗ hổng. Cuộc đời mỗi người đều tồn tại lỗ hổng, nên quá trình yêu đương không đơn giản là tìm người phù hợp, mà là tìm người chịu mài dũa những góc cạnh, chịu chấp nhận những vết nứt, để khớp được một phần nào đó vào lòng nhau.
Em Sáo không phải là một người yêu lý tưởng, em không cho anh Cò đủ cảm giác an toàn, cũng không thích hứa hẹn.
Anh Cò cũng không phải một người yêu tuyệt vời, anh không tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Sáo, anh gia trưởng, sẵn sàng lớn giọng mỗi lúc không vừa lòng.
Nhưng Sáo sẽ về nhà, sẽ thẳng thắn nói rằng em không thích nghe anh lớn tiếng, cũng sẽ nhẹ giọng xin lỗi vì biết bản thân mình chưa cho anh đủ cảm giác tồn tại.
Anh Cò sẽ im lặng, sửa lại xưng hô sao cho "giống người yêu nhau", sẽ bỏ cái tôi xuống để vùi đầu vào hõm cổ em, trưng ra vẻ mặt yếu đuối nhất của mình cho em thấy.
Cò và Sáo vụng về yêu nhau, chậm chạp dát vàng lên từng khe nứt vỡ. Không mưu cầu một tình yêu hoàn mỹ, chỉ muốn nhìn thấy những vết nứt, đã được gắn lại bằng thấu cảm và bao dung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip