[người lớn yêu nhau.]
------------------
- anh Cò!
Sáo vẫy tay chào bạn, chạy ù về chỗ người lớn đang đứng ngoài kia. Năm nay em học mười hai, thêm năm nữa là tốt nghiệp thành người lớn, anh Cò của em cũng 25 rồi, anh Cò thương em nhiều lắm.
- đi học vui không?
- dạ vui! Nay anh Cò có ra quán không?
- không, hôm nay dẫn mày đi ăn.
Cò cầm lấy cặp sách của em, vươn tay xoa đầu em nhỏ một cái. Em nhỏ sắp không còn nhỏ nữa rồi, nhưng mà vẫn ưng làm nũng với anh lắm:
- lúc nãy em chạy bộ, té trầy chân luôn, đau lắm.
- đâu coi coi, sao nãy giờ không nói?
Anh quỳ một gối xuống đất, cẩn thận xắn ống quần em lên. Quần thể dục bị kéo lên đùi, vết trầy chỗ đầu gối lộ ra trước mắt Cò, anh nhíu mày đứng dậy.
- anh Cò đừng giận em.
Em vội ôm cổ anh, hai mắt cún con to tròn như xin xỏ. Anh không vui, nghiêm mặt vỗ vào mông em hai cái thật mạnh, mắng:
- mày không có mắt hay gì? Nói bao nhiêu lần là phải cẩn thận rồi, lỡ đâu té mạnh rồi gãy tay gãy chân thì sao?
Em Sáo tủi thân bĩu môi, cả người bị anh vác lên trên vai, không còn sự lựa chọn nào khác. Em ngọ nguậy còn bị anh tét vào mông, đành phải ngoan ngoãn nằm cả đường về.
_____________
- sao nữa?
Hến mở cửa đi vào, thấy anh đang rửa vết thương cho em thì thuận miệng hỏi. Thằng Sáo đương tuổi năng động, ông Cò thì chúa ghét em chạy nhảy long nhong để rồi bị trầy bị té. Có hôm nói không nghe còn bị quật cho hai cây giữa bàn cơm, thằng nhỏ mắc cỡ bỏ luôn bữa tối.
- em chạy, bị té...
- cũng không nặng lắm, thôi xức thuốc đi rồi tắm rửa ăn cơm, Cua đâu?
- chị Cua đi thu tiền hụi rồi, chỉ biểu anh chiên cá lên mà ăn cơm.
- ăn không tao chiên luôn?
Hến hỏi, Sáo còn chưa kịp đáp đã bị anh Cò chặn họng:
- ai cho mà ăn? Nhịn cơm tối.
- ơ cái ông này, mai nó còn đi học.
- có tin tao kêu con Cua cắt cử mày luôn không? Bồ tao tao dạy, không phiền xót giùm.
Thấy anh nổi cáu, Sáo chỉ im lặng, bàn tay mảnh khảnh vô ý xoa nhẹ vết chai sần trên tay anh như trấn an.
Hến bực mình bỏ vào bếp, Cò cũng chuyên tâm xức thuốc chống viêm cho em. Bôi xong thì bế em thẳng lên lầu, không nói không rằng một tiếng.
- em tự đi được mà.
- giờ mày thích tự đi không?
- thôi, em thích anh Cò bế, anh Cò ôm em ấm hơn.
- bớt nịnh đi, lần sau tao còn thấy mày lăng xăng như vậy nữa thì liệu hồn.
Anh trừng mắt, Sáo thì cười hì hì, cuối xuống hôn lên má anh một cái lấy lòng, hai tay ôm cổ anh chặt cứng.
- nhưng mà em đói bụng.
- thay đồ đi tao dẫn đi ăn hủ tiếu, nay con Cua nấu cá nục chiên, mày có ăn được đâu.
Anh nựng má em, em thì cười khoái chí lắm, anh Cò thương em số dách luôn á làng nước ơi.
- sao anh Cò cưng em quá dạ?
- không cưng thằng nhóc con mày thì cưng ai?
Tay anh xoa xoa mông nhỏ của em, nuôi từ nhỏ tới lớn, lời được có hai cục thịt mềm này thôi.
- lẹ rồi đi, chút về còn làm bài nữa.
- anh Cò.
- gì?
- nay em hổng có bài tập, anh Cò cho em đi tô tượng nha.
- mấy tuổi mà còn chơi trò đó?
- đi mà anh Cò, anh Cò.
- ừ, lẹ lên.
- yeahhhh!!!
________________
- alo. Chuyện gì?
Cò nghe đầu dây bên kia có tiếng cãi vã, lại nhìn sang thằng bồ nhỏ xíu đang hí hoáy với cái tượng người dơi, thở dài:
- đợi chút, qua liền.
Anh nhéo má bé con, bắt em tập trung tư tưởng nhìn mình, thấy em ngơ ngác, anh lại mềm lòng hỏi nhỏ:
- giờ tao có việc bận, mày chơi đi rồi gọi thằng Hến đưa về, nghe không?
- em đi với anh Cò được hông?
- không, tụi nó đánh lộn ngoài quán, mày ra cho nó đánh mày hay chi?
Anh vỗ vỗ hai cái má mềm của em nhỏ, thấy em phụng phịu thì vô thức bật cười một cái, hôn lên cái miệng nhỏ chu chu ra kia:
- uống trà sữa trà đào gì không? Đem về cho.
- em uống hồng trà, trân châu dẻo với thạch phô mai ạ.
- uống như heo.
- anh Cò thích heo không?
- thằng nhõi con, đừng có gài tao.
- vậy anh Cò thích em Sáo hông?
- thích.
_______
- alo anh Hến ơi, anh Hến rước em đi.
- đang đâu?
- em đang ở ngoài công viên tượng đài nè.
- đợi chút.
Điện thoại cúp, em Sáo ngồi đung đưa hai cái chân be bé. Lúc nãy anh Cò bôi thuốc xong, không cho em mặc quần dài nữa, bây giờ em mặc bộ đồ sơ mi ngắn, nhìn vừa trẻ con vừa đáng yêu. Anh Cò vừa thương vừa ghét.
Thương là tại thằng bồ mình nhìn nhỏ xíu thấy cưng, còn ghét là tại không phải chỉ một mình anh thấy cưng.
Ngồi ở đây, em lại nhớ mấy ngày còn bé, theo anh theo chị long nhong khắp nơi, hôm mưa, hôm nắng, hôm đói, hôm no, nhưng mà em nhớ từng ngày, từng ngày anh chị nhọc nhằn nuôi em lớn.
Sáo không cha, không mẹ, như Tôn Hành Giả từ cục đá chui ra. Nhưng mà em có anh chị, ai cũng thương em thiệt nhiều, nhất là anh Cò, dòm ảnh hay la hay cáu với em vậy chứ ảnh cưng em nhất luôn đó nha, đừng có đùa.
- dạ alo.
- đang đâu?
- anh Hến tới rồi hả? Em đứng ở chỗ tiệm cà phê toàn hoa bằng lăng tím.
- đợi chút.
Điện thoại cúp, không để em đợi quá lâu, một chiếc xe mô tô đã vút gió chạy tới. Sáo tung tăng chạy đến, cúi đầu để anh đeo nón bảo hiểm giúp rồi xoay người bước lên xe, hỏi nhỏ:
- anh Hến đi đua xe nữa hả?
- ừ, chở mày về rồi tao đi.
- anh chở em đi nữa.
- mày muốn ông Cò lột da tao hay là đánh bầm mông mày?
- em có đâu...
- về.
Tiếng xe vút đi trong ánh đèn đường vàng bạc.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip