Chương 32: Cúp Tam Pháp Thuật

Lucius và Narcissa đều bận. Cả tòa trang viên Malfoy dường như chỉ còn lại Draco tiếp đãi Helen.

Mới sáng sớm, cô đã nhận được thư của Orchid hỏi thăm sơ bộ, quan trọng nhất là anh không hài lòng việc Helen đến ở nhà Malfoy thay vì trở về nhà.

Đối với sự oán giận của Orchid, Helen ngoảnh mặt làm ngơ. Dù sao thì Orchid đối với người nhà luôn có tiếng mà không có miếng, thay vì cố gắng tranh cãi hoặc giải thích, giả ngơ luôn là cách tốt nhất.

[Orchid: Aliana, anh quá đau lòng.

Aliana: Helen lớn rồi, kệ con bé thôi.

Orchid: Aliana... *cầu an ủi*

Aliana: *Ngoảnh mặt làm ngơ*

Orchid: ....]

Draco ôm tờ nhật báo tiên tri khó chịu:

"Thật là tao không hiểu, mấy ông bên bộ làm cái quái gì mà để đám người kia lọt vào, làm ăn đáng trách. Thủ phạm cũng không bắc được luôn."

"Cậu quên à, mấy ông đó đã vây chúng ta lại thay vì vây tội phạm, cả cuối cùng thì chả bắt được ai." Helen nói.

"Để xem." Draco lại tiếp tục vùi đầu vào trong tờ báo, cậu nói:

"Bộ dạo này sẽ khó khăn lắm đấy, kiểu gì mà chẳng có hàng tá lá thư sấm gửi đến, rồi là phải giải quyết mớ lộn xộn ở sân đấu nữa." Draco chậc lưỡi nhưng cậu chả có vẻ đồng cảm, ngược lại còn có cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

"À mày biết không, ba tao nói Peter Pettigrew vượt ngục rồi."

"Ai cơ?" Helen ngước lên hỏi, nhìn cô ngơ ngác không hiểu gì cậu mới lặp lại.

"Kẻ đổ oan cho Sirius Black ấy."

"À..." Helen không quan tâm lắm, yên tĩnh nhấm nháp trái cây. "Đúng rồi, sao vừa rồi không thấy Sirius tham gia giải đấu nhỉ, tớ tưởng rằng chú ấy sẽ tìm mọi cách để ở bên cạnh Harry, nghe nói chú ấy đã dành quyền giám hộ lại từ tay dì dượng của cậu ấy rồi."

"Làm sao tao biết được, tao có liên quan gì đến ổng đâu, cho dù ổng có là cậu tao đi nữa, hừ."

Fred gửi tin đến. Bọn họ đang kiếm được khá nhiều Galleon, chiếc vòng cổ thập giá phá được thư sấm đang là mặt hàng cực kì được ưa thích, bọn họ phải dấu mẹ làm trong bóng tối và được sự ủng hộ của ba rất nhiều. Bộ pháp thuật coi nó như là cứu tinh của đám thư sấm vậy.

Lucius trở về đã là mấy ngày sau, trạng thái của ông không phải rất tốt nhưng cũng không đến nỗi mệt mỏi.

"Helen, đi theo ta một chút." Lucius nói, ông dẫn Helen vào thư phòng, lấy trong ngăn tủ một cuốn sách bằng da bò chỉ bé bằng lòng bàn tay, trông nó vàng úa cũ kĩ.

"Cháu nhớ ta đã từng nói ta có một cuốn sách, bên trong có hình cảnh giống xà tương tự với sủng vật của cháu không? Nó đây."

Lucius đưa cho Helen cuốn sách. Mặt trên quả nhiên được minh họa bằng hình vẽ một con xà tương tự như Gem, tuy không có màu sắc mà chỉ là mấy nét vẽ thô sơ, nhưng Helen sẽ không nhận nhầm.

"Cuốn sách này đã tồn tại lâu lắm rồi." Helen nói, ở từng vân da đều đang toát ra hơi thở của thời gian.

"Ta cũng không biết chính xác cuốn sách này xuất hiện từ bao giờ, nhưng nó đã được truyền qua rất nhiều thế hệ Malfoy." Cùng với một lời căn dặn.

Nhưng Lucius không đem câu sau cùng nói ra, ông chỉ đứng nhìn Helen lật trang sách đầu tiên.

Helen nhíu mày:

"Cổ ngữ Lamesc." – Cô thốt lên, một cách không thể tin được.

Đáy mắt Lucius lập lòe ánh sáng, tuy ông không biết nó là gì, nhưng điều được truyền xuống qua nhiều thế hệ Malfoy có lẽ sẽ trở thành sự thật trong thế hệ của hắn.

Quật khởi và tân sinh.

Draco tiến vào thư phòng, Lucius nói cậu có thể ở lại cùng Helen rồi ra ngoài, ông muốn đi tìm Narcissa.

"Cái gì vậy?" Draco hỏi, tò mò nhìn quyển sách trên tay Helen.

Cô nói: "Của ba cậu đưa, cậu chưa từng thấy nó sao?"

Draco nhún vai: "Ba tao không cho tao chạm vào nó, ông bảo khi nào tao đủ lớn ông sẽ cho tao biết."

" Úi ~ Draco bé bỏng ~." Cô kéo dài giọng chọc cho cậu đỏ mặt tía tai.

Draco giận dỗi chồm qua bắt lấy vai cô, hỏi:

"Trong đó viết cái gì vậy?"

"Một ít chuyện xưa." Cô nói.

Cổ ngữ Lamesc là ngôn ngữ đầu tiên của vùng đất Aurora cổ đại, hện thông ngôn ngữ hiện vẫn được lưu trữ hoàn hảo trong thư viện hoàng cung thuộc Aurora.

Theo ước tính nó tồn tại khoảng bảy ngàn năm trước khi hệ thống chữ Latin xuất hiện, và chỉ có nhóm người từng phục dịch trong điện thờ và cung Vua thời ấy mới biết dùng ngôn ngữ này.

Ngoại trừ các học giả, ngay cả dân thường cũng không biết sử dụng cổ ngữ Lamesc, được xưng là ngôn ngữ của thần linh.

Như vậy, vì sao nó lại xuất hiện ở đây? Trong thư viện của Malfoy?

Draco nói cậu chưa từng thấy loại ngôn ngữ kí tự này, Helen liên lạc với Orchid và Barawell mở cuộc điều tra cũng không thu được kết quả.

Sự tồn tại của quyển sách này là một bí ẩn lớn. Mà nội dung bên trong Helen chỉ đọc hiểu được một phần, hệ thống kí tự của Lamecs hiện tại chỉ còn các học giả tìm hiểu, vì ngoại trừ dịch các văn tự tàn tích, nó không được thông dụng trong ma pháp.

Tuy nhiên cô vẫn sao chép ra một vài bản, hi vọng Orchid có thể hiểu được ít nhiều, ai ngờ cũng không khá hơn Helen được bao nhiêu.

Năm học mới bắt đầu với sự oán giận của Draco, tại suốt mấy ngày cuối, Helen chỉ còn chú ý đến quyển sách ba cậu đưa, ném hẳn cậu ra sau đầu.

Mà đâu phải lỗi của Helen hay cuốn sách, mấy ngày này trời luôn đổ mưa lớn có muốn ra ngoài chơi cũng chẳng được. Việc giải trí duy nhất của Draco đó là đeo trang sức cho Helen.

Cô không biết cậu tìm đâu ra cả một đống thứ, nào là vòng cổ hoa tai rồi kẹp tóc. Liên tục đeo lên cho Helen, ngắm nghía suy tư, tháo ra rồi lại đeo bộ khác vào. Thiếu điều xem Helen như một con búp bê cỡ lớn, vui sướng tân trang làm đẹp cho nó.

Draco đã bị Helen gõ u đầu vài lần, nhưng cậu vẫn miệt mài không từ bỏ.

Đến nỗi trang sức ở đâu ra, hẳn là phải hỏi thăm vị phu nhân Narcissa đang buồn rầu nhìn con trai mình chốc chốc lại chạy đến mượn một đống đi, chốc chốc lại đem trả về, phàn nàn nào là không đủ đẹp các thứ...

Thật đáng đánh đòn.

************

Ngày đầu trở lại trường, đón chào Helen chính là một cơ mưa nặng hạt, bầu trời đen khịt với những tràng sấm dữ tợn trên cao, kèm theo gió lốc ầm ầm rít gào.

Không ai thích cái thời tiết ướt nhẹp dầm dề thế này cả.

Tuy rằng đã che chắn kĩ lưỡng nhưng khi vào đến tiền sảnh Helen vẫn ít nhiều bị tạt ướt, may mắn ma chú có thể làm khô trong vòng tích tắc.

Helen và Draco đều tránh được tai nạn từ những quả bóng nước của con yêu tinh siêu quậy ném xuống trên trần, nhanh chóng đi đến đại sảnh đường, nơi ấm áp hơn với thức ăn và những ánh nến.

Cô ngồi cạnh Neville chào hỏi, cậu cũng vô cùng vui vẻ nói chuyện với Helen, Neville qua một mùa hè cao hơn rất nhiều, cơ thể mũm mĩm của cậu cũng giảm đi không ít khiến cô có điểm tiếc nuối.

Tiếp theo đó là tiết mục phân nhà của tân sinh, Helen cảm thấy khá hứng thú, ít nhất thì đây là lần đầu tiên cô chứng kiến nó.

Nhìn đám tân sinh nhỏ nhỏ ướt nhẹp lúc nhúc nép vào nhau càm làm cô cảm thấy bọn chúng đáng yêu muốn chết. Helen luôn thích những đứa trẻ mà.

Bữa tiệc diễn ra không lâu lắm, khi thức ăn đã vơi gần hết, cụ Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng đấu láo ồn ào đang vang đầy Đại sảnh đường bỗng đột ngột lắng đi hầu như ngay tức thì, và người ta chỉ còn có thể nghe tiếng gió hú và tiếng mưa gào mà thôi.

Cụ Dumbledore mỉm cười với mọi người, nói:

"Thế nhé! Bây giờ thì ai ai cũng đã ăn uống no nê. Tôi phải lập tức lưu ý các trò tập trung chú ý để tôi thông báo vài điều. Ông Filch, thầy giám thị của trường, đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các thứ cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch, nếu như có trò nào muốn coi thử."

Góc miệng của cụ Dumbledore hơi nhếch lên. Cụ tiếp tục nói:

"Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà."

"Cái gì!!!" Harry kêu lên một tiếng rõ to, mà không chỉ Harry rất nhiều học sinh cũng lên tiếng kháng nghị.

Fred và George cùng những thành viên khác trong đội Quidditch. Họ nhóp nhép miệng nói gì đó với cụ Dumbledore mà không thốt được lời nào, hiển nhiên là ai cũng sửng sốt đến nỗi không nói gì được.

Cụ Dumbledore tiếp tục:

"Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên... Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts ..."

Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra.

Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ xa lạ đó.

Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.

Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng nề lê bước về phía cụ Dumbledore.

Trong ánh chớp, gương mặt của người đàn ông nhìn như bức hình chạm nổi sắc cạnh. Dường như thể nó được khắc trên một tảng gỗ đã dầm sương giãi nắng, dưới bàn tay của một gã nào đó biết rất lờ mờ cái gọi là "nhân diện", và tuyệt chẳng có tí tài đục đẽo nào.

Mỗi phần da đều như vết thẹo. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi hẳn một mảnh to. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến y trông đáng khiếp.

Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da trời chuyển động không ngừng. Không thèm chớp lấy một cái, nó cuộn lên, cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của y, thì chỉ còn lại một màu trắng dã.

Người lạ mặt bước về phía cụ Dumbledore. Y giơ ra một bàn tay cũng nhằng nhịt thẹo hệt như cái mặt y. Cụ Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì mà Harry nghe không ra.

Cụ có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà tịnh không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ. Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ.

Người lạ mặt ngồi xuống, lắc cho cái bờm tóc xám xịt rũ khỏi mặt, kéo một cái đĩa xúc xích về phía mình, đưa nó lên cái phần còn lại của chiếc mũi, và hít hà. Đoạn y lấy một con dao nhỏ từ trong cái túi ra, xiên vào đuôi mẩu xúc xích, và bắt đầu ăn. Con mắt bình thường của y dán chặt lên mấy mẩu xúc xích, nhưng con mắt xanh da trời vẫn không ngừng xẹt qua xẹt lại trong hốc mắt, quét qua hết sảnh đường lại tới lũ học trò.

"Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

Cụ Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc.

"Giáo sư Moody."

Không ai phản ứng gì cả, ngoại trừ cụ Dumbledore và lão Hagrid. Cả hai cùng vỗ tay, nhưng tiếng vỗ chỉ vang lên một cách rầu rĩ trong thinh lặng, và hai người dừng lại rất nhanh. Ai nấy đều như quá sững sờ trước vẻ ngoài kỳ quái của Moody nên không biết làm gì hơn là chỉ nhìn chằm chằm vào ông.

Helen không biết nên dùng từ gì để diễn tả vị giáo viên mới này, trông ông giống như vừa bước ra từ một vụ nổ gớm ghiếc nào đó, từ trang phục đến dung mạo, không một thứ gì khiến coi ông là một người "bình thường".

Mọi người bắt đầu bàn tán về ổng, Helen loáng thoáng nghe người ta gọi ổng là Moody mắt điên, nó cũng hợp đó chứ, với con mắt không ngừng đảo lộn của ổng sau cái kính kia.

Cụ Dumbledore tằng hắng. Cụ vừa nói vừa cười trước biển học trò ngồi trước mặt, tất cả đều đang nhìn Moody Mắt-Điên không chớp mắt:

"Như tôi muốn nói... chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay."

"Thầy giỡn, thầy!" Fred nói to, anh như chồm lên cái bàn, thiếu điều muốn đứng trên đó luôn.

Sự căng thẳng tràn ngập Sảnh đường kể từ khi Moody tới vỡ toang. Hầu như ai cũng phá lên cười, và cụ Dumbledore cũng khục khặc tán thưởng.

"Tôi không giỡn, thưa ông Weasley, tuy vậy, tại trò nhắc, tôi nhớ hồi hè có nghe một chuyện vui rất xuất sắc về một con quỷ, một mụ phù thủy, một con yêu tinh, cả ba đi vào quán rượu..."

Giáo sư McGonagall tằng hắng giọng rõ to, ngăn cản cụ huyên thuyên về mấy câu chuyện kì quái của cụ.

Cụ Dumbledore liền nói:

"Ờ... có lẽ giờ không phải lúc... không... tôi đang nói tới đâu rồi kìa? À, tới Thi đấu Tam Pháp thuật ... vâng, một vài trò chưa biết cuộc đấu này có những gì, cho nên tôi hy vọng những trò nào đã biết thì cảm phiền cho tôi được giải thích chút xíu, và tôi cho phép sự chú ý của mấy trò tha hồ mà lang thang."

"Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang. Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia – cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài."

Helen không có hứng thú với cuộc so tài liên trường này, hiển nhiên có lẽ trừ cô ra chằng ai như vậy. Mọi người hết sức hồ hởi kích động nghe cụ Dumbledore nói.

Giáo sư Dumbledore nói tiếp:

"Đã có nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thế kỷ qua nhằm phục hồi cuộc thi đấu, nhưng cho tới nay không có nỗ lực nào thành công. Tuy nhiên, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mùa hè để đảm bảo rằng lần này, không nữ hay nam quán quân nào bị rơi vào nguy hiểm chết người cả. Hiệu trưởng trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng."

"Con đi cho!"

Fred rít lên khuất dưới bàn. Mặt anh rạng rỡ vì náo nức viễn cảnh vinh quang và phú quý đến nhường ấy.

Anh không phải là đứa duy nhất tự mường tượng mình là một nhà quán quân Hogwarts. Ở mỗi bàn các Nhà, trò nào trò nấy, hoặc chăm chú nhìn cụ Dumbledore, hoặc không thì cũng hăng hái xì xào với mấy đứa bên cạnh. Nhưng khi cụ Dumbledore nói tiếp, cả Sảnh đường một lần nữa lại im re:

"Mặc dù thầy rất biết các con đều có thể là người đem lại Cúp Tam đấu cho trường Hogwarts, nhưng hiệu trưởng các trường tham dự, cùng với Bộ Pháp Thuật, năm nay đã nhất trí đặt ra hạn tuổi cho các đối thủ. Chỉ có những học sinh đúng tuổi – có nghĩa là, mười bảy tuổi hay lớn hơn – mới được phép đăng tên để xem xét. Đây..."

Cụ Dumbledore hơi cao giọng, bởi vì lúc đó có mấy đứa làm ồn lên giận dỗi khi nghe tới những lời này.

"... là một biện pháp mà chúng tôi thấy là cần thiết, căn cứ vào việc các bài thi của cuộc đấu vốn đã khó khăn và nguy hiểm, dù cho chúng tôi đã cẩn trọng đến mấy, và những sinh viên dưới năm thứ sáu hay thứ bảy là gần như hoàn toàn không thể đương đầu với mấy bài thi này. Cá nhân thầy sẽ đảm bảo không để một trò chưa đủ tuổi nào bịp được ban giám khảo công minh mà trở thành quán quân Hogwarts."

"Do đó, tôi cầu xin các con đừng có uổng thời gian đăng ký nếu các con dưới mười bảy tuổi."

"Phái đoàn trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến vào tháng Mười và sẽ ở lại với chúng ta một phần lớn thời gian trong năm. Thầy biết các con sẽ dành sự ưu đãi cho các vị khách trong thời gian họ ở với chúng ta, và một khi đã chọn ra được nam hay nữ quán quân của trường Hogwarts, các con sẽ hỗ trợ hết mình cho vị quán quân ấy. Còn bây giờ, trễ rồi, thầy muốn biết quan trọng nhất là ngày mai các con phải tỉnh táo và thanh thản khi bắt tay vào bài học sáng mai. Ngủ thôi! Lẹ lẹ!"

"Chà thú vị nhỉ." Neville nói với Helen trên đường chở về nhà chung. "Cậu nghĩ nếu tớ đủ tuổi tớ có thể tham gia được không?"

"Cậu á. Cho dù có đủ tuổi thì cậu làm khán giả vẫn tốt hơn thí sinh đấy." Helen chọc ghẹo cậu, Neville cười cười xấu hổ gãi tai.

"Cậu nói đúng đó, thi thố gì chứ ha ha..."

"Nhưng chắc bà cũng muốn mình thử. Bà lúc nào cũng nói mình phải bảo vệ danh dự gia đình. Mình phải làm vậy thôi... Ối..."

Một bàn chân của Neville lọt tỏm xuống một bậc thang ở giữa cầu thang. Có nhiều cầu thang chơi khăm kiểu này trong trường Hogwarts, và đối với những học sinh lớn thì đã quá quen thuộc với việc bước lên cái bậc này, khổ nỗi trí nhớ của Neville lại khét tiếng tồi tàn. Harry và Ron đành phải xốc nách mà kéo cậu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip