Ngoại Truyện 4: Ánh Hào Quang Của Anh

Công Phượng và Văn Toàn khi trưởng thành ở U19, chẳng còn là hai đứa trẻ vô tư cùng nhau đi dạo trên con đường khuya nữa, mà đã trở thành những người được cả nước biết đến, báo chí nhắc tên mỗi ngày, ánh hào quang cũng bắt đầu soi rọi nơi trên đỉnh đầu họ.

Ngày ngày báo viết gì về mình và anh bạn cùng phòng, Văn Toàn đều đọc, cậu đọc đi đọc lại suốt từ sáng đến chập chiều, nhiều đến mức thuộc hết từng câu từng chữ trong mỗi bài, rồi đêm về bản thân tự cười trong sung sướng.

"Cái gì lắm thế?"

Tiếng than thở của tên đầu nấm giường kế bên vang lên khiến cậu liền chú ý.

Công Phượng chưa bao giờ đọc báo về mình kể từ khi nổi tiếng được khoảng một tháng nay, dù anh biết ở ngoài kia có nhiều người ca tụng anh, anh biết bên ngoài có nhiều người hâm mộ anh thật lòng, nhưng anh chính là chưa sẵn sàng đối mặt với những điều lạ lẫm đó.

Đối với một cầu thủ chuyên nghiệp, việc nổi tiếng là điều đương nhiên và dễ xảy ra nếu như họ có lối chơi đẹp mắt, Công Phượng đã có được tất cả, nhưng anh lại không dám nhận về mình bất kỳ sự yêu thương nào...

"Người ta khen mày quá trời này..."

Văn Toàn kề sát điện thoại vào mặt Công Phượng, nhưng liên tục bị anh vùng vẫy và đẩy ra khỏi.

"Mày làm cái gì vậy hả??"

"Cái thằng nhạt nhẽo này! Sao mày lại không thích người ta ở ngoài đó khen mày thế?"

"Không phải là tao không thích, mà là tao không dám nhận"

Văn Toàn trở mình, đặt đầu nằm xuống bụng Công Phượng, bản thân cậu nhẹ nhàng lại, muốn đưa tai lắng nghe lời anh nói.

"Tới một lúc nào đó, chúng ta sẽ không được như bây giờ, lúc đó lại khác ngay, tao sợ mình không chịu nỗi thôi"

Công Phượng từ tốn giải thích cho cậu bạn nghe, anh thực chất là thấu hiểu điều mà mình đang trải qua và sẽ trải qua, nhưng bản thân vẫn chưa sẵn sàng đón nhận cánh cửa mà bên trong có đầy những con dao hai lưỡi.

"Mày thì có gì mà không vượt qua được? Chỉ cần mày sống đàng hoàng, tích cực tập luyện cho tốt vào, thì mày chỉ có càng ngày chơi bóng càng hay thôi, không ai quật ngã mày được đâu. Quan trọng là mày phải trân trọng mọi thứ đến với mình như là tao bây giờ vậy, rất vui vẻ, những bài báo này rất hay đấy!!"

Văn Toàn đưa nét ngây thơ của một cậu trai mười tám ra trước mặt Công Phượng và nói những lời thật lòng, vô tình làm anh bật cười.

Rồi cậu cũng rời khỏi anh mà vui vẻ đi ngủ.

Hai người nằm hai chiếc giường cạnh nhau, người kia thì nhanh chóng chìm vào cơn mê, người còn lại bây giờ mới dám mở điện thoại ra, anh lướt vào mục tin nhắn, phát hiện toàn là những đường link báo mà cậu bạn bên cạnh gửi cho, anh cũng chưa lần nào xem qua.

Ánh trăng ngoài kia làm sáng cả một khu tập thể, rọi thẳng vào phòng, vô tình khiến Công Phượng không tài nào nhắm mắt được.

Anh bước xuống giường, uống một cốc nước rồi khe khẽ rời khỏi phòng. Anh đứng ngay hành lang, đưa mắt nhìn lên bầu trời khuya, trên đó bây giờ có rất nhiều ngôi sao, anh cũng không biết rằng liệu rồi có một ngày, ngôi sao nào đó sẽ mang tên anh...

Anh ngồi hẳn xuống nền gạch, tựa lưng vào chiếc cột cao to, chính thức mở các bài báo mà cậu gửi cho mình, đọc hết không sót một chữ nào.

Bản thân vô tình rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Cuối cùng, con ở đây cũng làm được rồi, mẹ ơi!

...

Những ngày tháng trôi qua, Công Phượng luôn được sống trong sự tung hô, anh thì ngày nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng hơn để không làm phụ lòng những ai đang đặt niềm tin vào bản thân mình.

Người hâm mộ cả nước, ai cũng tin Công Phượng, họ xem anh giống như một người hùng vươn lên trong ý chí dai dẵn trăm năm có một.

Giúp đội tuyển U19 thắng nhiều trận quan trọng, người người ca ngợi anh, đến khi thất bại khiến đội về nhì chung cuộc, cũng không sao cả, mọi người vẫn ở đây.

Công Phượng của chúng ta, hắn là nhất. Hắn của năm đó, trở thành chủ đề bàn tán nhiều nơi, hắn xuất hiện khắp mọi kênh trên ti vi, trên báo chí; hắn được lưu tên trong những bài hát chế vui trên mạng với nội dung hoàn toàn là ca ngợi, hình hắn được nhiều người dùng làm ảnh đại diện trên facebook; hắn còn được gán cho cái danh của một siêu sao nổi tiếng thế giới; hắn có quả đầu bù xù, hắn nhỏ con, hắn cũng không có một nhan sắc quá rung rinh, nhưng lại khiến người ta phải ngước nhìn. Hắn lúc đó, đã bắt đầu là một ngôi sao, ánh hào quang lan toả ngời ngời.

Để đến khi Công Phượng bắt đầu dính phải lùm xùm, chuyện về những cô gái vây quanh mình, rồi không tránh khỏi những điều tiêu cực khác cứ liên tục bủa vây, một đài truyền hình nổi tiếng còn đến tận nhà điều tra tuổi của anh, họ nhất quyết phải tung tin anh gian lận tuổi.

Hàng loạt những bài báo viết không hay về Công Phượng, họ áp chế đến cả gia đình anh, 'cư dân mạng' còn cho rằng phong độ anh dạo này không tốt là vì mải lo yêu đương.

Họ chửi anh là kẻ dối trá.

Có những người từng đi theo xin chữ ký, nay lại vì tờ giấy có chữ ký đó mà xé đi, rồi bản thân trở lại buông lời sỉ nhục anh không một chút nể nang.

Thời điểm đó, vô tình làm anh rơi xuống vực sâu. Đồng đội ở bên cạnh cũng chỉ biết an ủi, còn vượt qua được hay không thì chỉ có thể là do anh.

Người bạn cùng phòng kia, hằng đêm cậu chọn ngủ cùng anh trên một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn, cậu không nhắc gì về chuyện bên ngoài, chỉ lo nói những câu chuyện vui làm anh cười. Cậu ấy tắt hết wifi, không cho anh vào mạng đọc báo.

Không đọc báo thì được thôi, anh cũng không buồn đọc, vì anh nhận ra mình còn quá nhiều điều chưa làm, đã khiến bố ở quê nhà đau lòng, biết mẹ khóc mỗi ngày nhưng vẫn chưa an ủi hay hỏi thăm họ lấy một câu, khiến những người đồng đội bị liên lụy và ảnh hưởng đến cả đội bóng, bản thân chỉ còn biết phải chiến đấu hết mình trên sân, phải giành lấy chiến thắng.

Và ngày hôm nay, anh sút không thành công quả phạt đền mười một một mét làm đội nhà thất bại, mọi chuyện chính thức đổ ầm ngay trước mắt.

Anh gục ngã giữa cơn mưa trên mặt cỏ xanh ướt, nhìn trên khán đài từng người từng người buồn bã rời khỏi, anh uất ức, đấm mạnh tay xuống đất, nhiều cái, làm bàn tay không chịu được mà chảy máu, bản thân cũng không dừng lại.

Phải đến khi Văn Toàn nghĩ đến Công Phượng đá xong vẫn chưa vào đường hầm nên đi tìm, cậu chạy ra ngoài thì phát hiện anh, rồi lao đến ôm lấy anh, ngăn không cho anh tiếp tục tự trách mình.

"Điên hả Phượng???"

"Mày buông tao ra!!"

"Vào trong ngay, có gì vào trong rồi nói, tay mày chảy máu hết rồi, ở đây mưa không tốt, mày không bệnh nhưng tao bệnh đấy!!"

Công Phượng bất lực thả lỏng người, Văn Toàn mới bắt đầu nhấc anh lên, bản thân cậu ôm chặt lấy bờ vai anh và ung dung đi trong mưa. Từng hạt mưa trắng xoá làm vơi đi giọt nước mắt của một người, hay của hai người, không ai biết.

"Toàn..."

"Sao?"

"Tao tệ lắm, phải không?"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

'Xin lỗi mày, giá như ngày đó tao không bắt mày xem những bài báo kia, để bây giờ mày sẽ không cảm thấy bản thân bị áp lực như vậy. Là lỗi của tao...'

'Không phải là lỗi của mày, vì đây vốn là điều tao phải trải qua. Chỉ có thất bại và gục ngã cận kề, con người mới tốt lên được, tao chắc chắn sẽ mạnh mẽ vượt qua'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip