Chương 12
Cậu há hốc mồm khi thấy gã cười.Cuối cùng gã cũng cười khiến cậu bất ngờ.Nhưng quả nhiên gã cười trông đẹp trai hơn hẳn,và cậu có thể tuyên bố rằng nụ cười này của gã không phải giả tạo.
"Có cần sửa xe không 2 cậu bé?"
Đột nhiên một ông chú nào đó tới rồi ngỏ ý sửa xe với gã.Cậu đỡ gã dậy rồi gã trả lời.
"Được.Xe chúng tôi bị hư động cơ do ngập nước"-Gã nhanh chóng quay lại như bình thường mà trả lời
"Thế thì hơi lâu đấy"
"Không sao.Chỉ cần sửa là được"-Manjiro
"Thế thì được"
Sau khi thỏa thuận thì cậu và gã phải ngồi đợi để sửa xe.Phải ngồi đợi trong tình cảnh quần áo ướt nhẹp,hôi hám bám vào cơ thể cậu khiến cậu lập tức muốn đi tắm ngay bây giờ.Nhưng chắc là gã cũng chẳng khá hơn cậu đâu.
"Điều mà Takemichi nói..."-Gã bỗng dưng trò chuyện
"Hửm?"-Cậu nhìn gã
"Điều mà Takemichi nói thật chứ?Cậu sẽ đánh tôi mỗi khi tôi lạc lối ấy?"-Manjiro
"Tôi không có nói chơi đâu"-Takemichi
"Cậu gan nhỉ?Đánh được ai chưa mà đòi đánh tôi?Cậu là người đầu tiên đấy"-Manjiro
"Thật vinh dự cho tôi quá"-Takemichi
Nói rồi gã nhìn chỗ khác mà chẳng thèm trò chuyện với cậu nữa.Điều cậu nói là thật,bộ gã không tin sao?
"Gia đình Takemichi đâu?"-Manjiro
"Ba mẹ mất rồi.Chỉ còn họ hàng hai bên,nhưng tôi lại không thân nên dẫn đến việc ở một mình.Tôi cũng chẳng có anh chị em ruột thịt nên đôi khi cảm thấy hơi tủi thân chút"-Takemichi
"Ừm..."-Manjiro
Cậu thấy thật khó hiểu.Gã cứ trò chuyện rồi lại dừng,dừng một lúc rồi lại nói tiếp.Bộ gã dừng để nghĩ ra câu hỏi để trò chuyện à?Cậu đã là một người không phải dùng não để suy nghĩ thế mà gã bắt cậu phải suy nghĩ việc gã như vậy.Thật khiến cậu phát điên lên đi được!
Thật ra gã có hứng thì trò chuyện với cậu,còn hết hứng thì thôi.Chứ gã không phải dừng lại để suy nghĩ câu hỏi để trò chuyện với cậu.Gã có hàng tá câu hỏi cho cậu luôn í chứ,nhưng mà gã phải lựa thật cẩn thận để gã không bị mất mặt.Gã có lén nhìn sang cậu thì mặt cậu hiện rõ ràng đang giận.Thật khiến gã tức cười chết mất.Quả nhiên cậu không phải là loại người suy nghĩ.Vậy tại sao cậu đoán về gã hay vậy?Cậu đọc được tâm trí người khác à?Cậu đúng là người nhưng thực chất không phải là người.Nghĩ cho bớt chán vậy thôi chứ gã chẳng thể vui nổi ngay bây giờ.Gã muốn đi tắm.Muốn ngâm mình trong làn nước mát lạnh.A~!Thật mệt mỏi quá!Khi nào mới sửa xong xe vậy!?Nếu không vướng cậu ở đây thì gã đã gọi cho Sanzu mang xe khác lên đây đón gã về rồi.Sau khi về gã sẽ đi tắm,tắm mát mẻ xong thì gã mới đi tính sổ tên bán xe cho gã.Gã thề gã mà đi tính sổ thì gã sẽ lấy hết xe của tiệm đó thay cho việc giết tên chủ tiệm xe.Bực bội chết mất!Đang bực thế này mà gã lại mở lời trò chuyện thì gã sợ vì bực quá mà gã hét lên mất.Cậu mà hoảng sợ khiến gã sợ theo.Nên gã vừa phải tự kiềm chế mà vừa phải lựa thời cơ để mở miệng với cậu tiếp.Còn việc bang ra sao thì gã chẳng biết,chẳng biết có ổn khi không có gã không nữa.
Cứ thể cả hai chàng thanh niên ngồi đợi trong sự im lặng không một tiếng nói...
---
"Xong rồi.Của cậu bé hết 1.000 yên"
Gã không nói gì chỉ móc tiền ra và đưa cho người sửa xe.
"Sao mắc thế chú?"-Takemichi
"Tại ít khách quá,mà giờ cái gì cũng lên giá nên chú cũng tăng theo.Không thì lỗ chết"
"Thế thì tại sao chú mì ramen lại vẫn giữ giá cũ nhỉ?"-Cậu thầm hỏi
"Đi thôi Takemichi.Không có thời gian ngồi nghĩ linh tinh đâu"-Gã kêu
"À ừ!"-Takemichi
Nghe lời gã mà cậu chạy tới bên gã rồi leo lên xe để gã chở về.Đến khi xe lên máy và gã bắt đầu lên đường thì cậu mới thấy yên tâm.Và bây giờ cậu có thể ngồi than về lúc ngồi đợi sửa xe rồi.Thật sự thì phải ngồi đợi đến tận 2 tiếng!Bây giờ đã là 8 giờ đúng rồi.Ngồi mà chẳng ai nói câu nào khiến không khí nó ngượng hết chỗ để ngượng!Thế nên cậu mới phải lấy điện thoại ra ngồi bấm.Cũng may sửa xe xong sớm, đúng lúc điện thoại cậu hết pin nên thoát được lần vậy.
---
Sau khi gã chở cậu tới căn trọ của cậu thì cậu xuống xe gã.Cũng phải nói vài lời tạm biệt trước khi gã đi chứ nhỉ?
"Vậy tôi vào nhà nhé.Mikey-kun về cẩn thận"-Cậu nhìn gã rồi cười sau lời nói
"À...Khoan-À...Không..."-Gã lấp luyến
"Có chuyện gì sao?Nếu muốn nói thì cứ nói"-Cậu xoay người lại nhìn gã
"À không...Chỉ qua là...cậu biết đấy...À thì..."-Manjiro
"Nếu Mikey-kun muốn nói gì thì lẹ lên.Tôi còn vào nhà tắm nữa?Đứng giữa bóng râm như vậy dễ bị bệnh khi quần áo còn ướt lắm đấy?"-Cậu khó chịu nhắc nhở
"À thì...Tôi biết rồi"-Manjiro
"Thế có chuyện gì?"-Cậu giãn cơ mặt ra hỏi
Gió đung đưa như đang nhảy nhót giữa cái nắng gắt.Nắng nóng giữa trưa bao phủ lấy Nhật như một lớp áo của người khổng lồ.Nếu nắng nóng là lớp áo khổng lồ thì chỉ cần trong lớp áo ấy sản sinh ra cơn gió là được.Cũng như cậu và gã bây giờ...
Nếu có điều gì khó nói giữa cả hai thì cứ nói hết ra.Nếu cứ giữ trong lòng chỉ khiến cơn nóng ấy càng thêm bức bối mà thôi.Có lẽ cậu đã không nhận ra nhưng bây giờ chỗ cậu và gã đứng mát hơn hẳn chỗ nào ở Nhật.Dẫu chỗ cậu đứng có nắng gắt thế nào thì nó vẫn sẽ mát...bằng một cách thần kì nào đó.
Cậu và gã đối diện nhìn nhau.Chỉ trong một thoáng cậu đã thấy gã mỉm cười rồi lại thôi.Nụ cười ấy rất nhanh biến mất nhưng để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cậu.Đây là lần thứ 2 cậu thấy gã cười,nhưng lần này hoàn toàn khác.Lần thứ nhất gã cười là lúc cậu thuyết giáo gã,khi cậu thuyết giáo xong thì gã đã cười.Một nụ cười mãn nguyện.Còn nụ cười thứ 2 là bây giờ.Gã cười như thể...nụ cười này là dành cho cậu,là dành cho lời nói gã sắp nói với cậu.Và cậu tin điều đó.Khi đã tin thì cậu sẽ lắng nghe điều gã sắp nói,cậu sẽ không bỏ lỡ dù chỉ một chữ.
"Tôi không thích cậu chút nào"-Gã cười nhạt qua môi
"Vậy à?Thế Mikey-kun không thích tôi ở điểm nào?"-Takemichi
"Tôi không thích cái tính ngốc nghếch của cậu,không thích gu ăn mặc của cậu,không thích lời nói tùy tiện của cậu,không thích cậu thuyết giáo tôi"-Manjiro
"Tôi sẽ ghi nhớ"-Takemichi
"Còn nữa!Tôi không thích con người!"-Manjiro
"Nhưng tôi và Mikey-kun vẫn là con người mà?"-Takemichi
"Tôi không thích nhân loại"-Gã nhanh chóng sửa lại
"Thế tôi là con người chứ không phải nhân loại à?"-Cậu cười nói
"Ờ"-Gã đáp
"Rồi sao nữa?"-Takemichi
"Tôi không thích đạo lý mong manh dễ vỡ,nhất là nói từ miệng của người chẳng làm được"-Manjiro
"Tôi sẽ ghi nhớ"-Takemichi
"Tôi thích ăn đồ ngọt,nhưng đừng quá ngọt.Tôi khá là kén ăn"-Manjiro
"Mikey-kun rất kén ăn đằng khác ấy nhỉ?"-Takemichi
"Rồi sao?"-Manjiro
"Không sao hết.Mời ngài nói tiếp!"-Takemichi
"Tôi không thích bị gọi là ngài!Kể cả từ Boss hay Sếp!Nhưng nếu là chữ ngài từ miệng Takemichi thì sẽ ổn.Nhưng vẫn ghét từ Boss và Sếp"-Manjiro
"Rồi rồi,thư quý ngài kiêu căng"-Takemichi
"Tôi là thủ lĩnh của băng Phạm Thiên.Là một người vô cùn-"
"Điều đó không cần nói.Tôi không cần nghe.Tôi biết con người của Mikey-kun hơn ai hết.Nếu có ai nói con người của Mikey-kun trong tâm trí tôi là sai thì tôi sẽ đấm hắn một trận.Tôi chỉ tin vào con mắt của tôi,khi mắt tôi thấy tôi sẽ tin"-Cậu cắt lời gã mà tiếp lời
"Nếu Takemichi thấy tôi hoàn toàn là một người khác thì sao?"-Gã hỏi
"Thì đó chẳng phải là Mikey-kun chứ sao?Mikey-kun tôi quen biết thế nào vào lần đầu thì tôi sẽ mãi chỉ biết như vậy.Ai cần thêm một Mikey-kun khác chứ?"-Takemichi
"Nhưng đó là tôi!Vào lúc đó mọi lý lẽ của cậu sẽ không có tác dụng!"-Gã cãi
"Thế thì tôi sẽ dừng cậu lại!Tôi phải nói nữa sao!?Tôi không thích nói hai lần đâu!"-Cậu quát gã
"Nó khác hoàn toàn lời nói trước của cậu!Nếu đó đã là không phải tôi thì cậu can ngăn làm gì?"-Gã vẫn không chịu thua
"Vì tôi biết đó là cậu được chưa!Chắc chắn vào lúc đó tôi sẽ biết đó là một Mikey-kun khác hoàn toàn!Nếu lúc đó tôi bỏ đi tìm Mikey-kun mà tôi biết thì khi nào tôi mới tìm được cậu!Cho nên dẫu có 2 Mikey-kun hay là 3!4!5!6 đi chăng nữa!Tôi sẽ biết chỉ có một Mikey-kun!Nếu có 2 Mikey-kun thì chỉ cần đấm cả 2 xem đứa nào là giả mạo!TÔI PHẢI NÓI BAO NHIÊU LẦN NỮA!PHẢI GIẢI THÍCH BAO NHIÊU LẦN NỮA!"-Cậu không chịu được mà khúc cuối hét lên sau đó thở như không được thở
"Để làm gì cơ chứ!?Nếu cậu bỏ đi thì tôi sẽ tự mò tới mà thôi"-Manjiro
"Tôi không thích.Dù sao cũng nhân cơ hội đánh được cậu nên cũng coi như lời.Vì chắc chắn bản mặt cậu lúc đó rất đáng ghét"-Cậu mỉa mai
"Vì sao?Cậu trả lời cho tôi đi?"-Gã hạ giọng
"Còn phải hỏi nữa sao?Tôi ghét phải nói hai lần lắm.Nhưng thôi cũng được.Để tôi nói cho cậu nhớ suốt đời"-Takemichi
"Đừng có mà dài dòng như thế chứ?"-Manjiro
"Vì chúng ta là bạn"-Takemichi
...
...
...
"Tôi biết điều đó rồi cơ"-Manjiro
"Thế thôi hỏi làm gì?Làm phí công trả lời.Vậy sau cuộc hội thoại này Mikey-kun muốn nói điều gì với tôi?"-Cậu hỏi
"À thì...À..."-Manjiro
"Lại lấp ba lấp bấp"-Cậu thở dài nói
"Chỉ qua vì chúng ta là bạn nên tôi muốn cậu hiểu tôi hơn...Ừ là thế đó!"-Gã nói rồi chạy lên xe
Trước khi gã có thể chạy đi để tránh mặt cậu thì cậu vội hét lên để hắn có thể nghe được.
"Mikey-kun!Tôi đã ghi nhớ hết rồi!"-Takemichi
Sau khi nghe cậu hét vậy gã cười thầm trong lòng.Nhưng gã biết bây giờ không phải lúc để gã cười thầm trong lòng nữa.Để thể hiện cuộc trò chuyện này là đáng giá thì gã ngước mặt lên nhìn cậu.Không phải nụ cười nhẹ nhàng trên môi nữa.Lần này gã đã cười rất rạng rỡ để chào tạm biệt cậu,gã còn dơ ngón cái lên trước mặt cậu,thể hiện mọi thứ đều ổn.Gã còn nói một câu trước khi hạ nụ cười xuống.
"Phải nhỉ?Tôi cũng muốn hiểu hơn về Takemichi nên lần sau đến chỗ tôi chơi nhé!Nhất định phải nói nhiều thứ về cậu cho tôi đấy!Tôi rất vui về hôm nay mặc dù chẳng tốt đẹp mấy!"-Manjiro
Khi thấy gã cười rạng rỡ như vậy với cậu,cậu vui còn hơn pháo hoa nổ trên trời.Cậu biết gã làm vậy để chứng minh cuộc trò chuyện rất đáng giá.Đương nhiên nụ cười không phải là giả.Để đáp lại nụ cười thì lấy nụ cười đáp nụ cười.Cậu nhìn gã,cậu cũng cười thật tươi và nói.
"Ờ!Tôi nhất định sẽ kể thật nhiều!thật nhiều!Thật nhiều về tôi cho cậu luôn đấy!Hứa đấy!"-Cậu mừng rỡ nói
Người ta thường bảo, ánh sáng mặt trời là thứ chói lóa và ấm áp nhất.Gã đã liên tưởng ngay đến cậu,cậu chính là ánh sáng mặt trời của gã,là thứ chói lóa và ấm áp nhất dành cho gã.Gã chỉ nghĩ cậu như mặt trời,chắc chắn chẳng còn mặt trời nào khác.Nhưng ai ngờ rằng gã đã phát hiện ra một mặt trời mới,nó không phải con người,cũng không là một người khác,nó là bộ phận của cậu,nó gắn trên cơ thể cậu mới là tuyệt nhất!Gã đã tìm ra một mặt trời mới của cậu cho gã,mặt trời thứ nhất là cậu và mặt trời thứ hai là nụ cười của cậu,chỉ toàn là về cậu. Thứ luôn tỏa sáng ấm áp, đem đến cảm giác hạnh phúc, tươi vui, đối với gã chính là nụ cười của cậu.Nó sinh ra là dành cho gã.
Nụ cười của cậu vô cùng rực rỡ và chói lóa, không phải vì cậu là một người vô cùng xinh đẹp hay rực rỡ,chói lóa. Vì thực ra, cậu chỉ có ngoại hình bình thường như bao người khác. Vẫn mái tóc đen, đôi mắt màu xanh của biển cả và bầu trời, đôi mắt ấy nó sáng lấp lánh khi nhìn gã,nhất định phải là gã!.Làn da rám nắng với bộ trang phục đơn giản. Thế nhưng, đối với gã, nụ cười của cậu đẹp như viên kim cương quý giá. Và có lẽ, trên thế giới này, bất kì con người nào cũng cảm thấy như vậy hay chỉ có mình gã cảm thấy như vậy?Càng tốt,nếu chỉ gã thấy vậy thì sẽ chẳng ai tranh dành cậu với gã. Bởi cậu thật sự giống như là một thiên thần, từ trời cao giáng xuống chở che, lấp đầy khoảng trống bên trong gã. Vậy nên, thật hiển nhiên khi gã cảm thấy cậu đẹp nhất là khi mỉm cười. Lúc ấy, khuôn mặt cậu dãn ra, đôi mắt cong lên như vầng trăng. Đong đầy trong đôi mắt ấy là niềm vui, sự dịu dàng. Khiến gã như chìm đắm vào chốn thiên đường ấy.
Vì thế nên gã sẽ bảo vệ nụ cười ấy,gã sẽ bảo vệ cậu cho dù cậu không đáp lại tình cảm của gã đi chăng nữa.Gã là một người sẽ bảo vệ ánh sáng của gã chứ không phải kiểu mù quáng bám vào ánh sáng ấy đến hết cuộc đời.Nếu là tốt cho cậu thì gã sẽ làm tất.Và có lẽ...gã đã hiểu cậu đôi chút rồi.Cậu là một người cứng đầu!
---
*Liệu chàng trai sẽ không bị thiêu đốt khi tiến quá gần mặt trời không chứ?*
*Có ai chắc chắn rằng chàng trai được mặt trời chiếu sáng ấy sẽ không bị mặt trời thiêu đốt không?*
*Rốt cuộc là do mặt trời tìm thấy chàng trai và soi rọi cho chàng trai ấy hay là do chàng trai ấy liều mạng tiến sâu vào mặt trời?*
*Nếu mặt trời là cậu thì gã là gì?Liệu ai có thể nói rõ không?*
*Cuối cùng là cuộc đời cậu sẽ tối đen do bên cạnh gã hay là cuộc đời gã sẽ bị thiêu đốt đến đen thui do gã bên cạnh cậu?Sẽ là bên nào đây?*
*Chỉ biết rằng từ ngày cậu và gã gặp nhau là đã có sợi dây tơ hồng định đoạt được nối liền với cả hai.Nếu có sợi dây tơ hồng định đoạt thì liệu sẽ có sợi dây tơ hồng tương lai cho cậu và gã?*
*Nếu một trong hai nhẫn tâm cắt đi sợi tơ ấy thì sao?*
*Vậy là các điều trên đã chứng minh gã và cậu không thể bên cạnh nhau.Nếu còn bên nhau,nhất định sẽ có một bên phải ra đi*
*Liệu ai có thể khẳng định rằng họ có thể bên nhau không?*
*Nên cách tốt nhất là nhẫn tâm cắt sợi dây tơ hồng ấy đi*
*Từ đó sẽ có một sợi tơ mới được liên kết giữa cậu và gã...một sợi tơ màu đen...của bi thương*
'Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy cho dù cái giá phải trả có ra sao đi nữa'-Gã nghĩ thầm với một ánh mắt quyết tâm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip