Chương 18
Sau khi thấy cậu đã ngủ lại thì hắn ngồi chờ thêm một lúc nữa để chắc chắn.Khi đã qua vài giờ đồng hồ thì hắn mới rời khỏi căn trọ của cậu mà leo lên xe phóng đi.Đói quá rồi đấy!Từ sáng tới giờ chưa ăn gì mà còn phải canh cậu ngủ.Thôi thì sẵn đi ăn mua đồ bổ về cho cậu luôn cũng được.
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ khi hắn ăn xong và trên đường đi mua đồ tẩm bổ cho cậu hắn cũng chẳng biết mua cái gì.Nói đúng ra thì hắn hoàn toàn mù mịt về đồ bổ.Trước giờ có đói bản thân cũng tự đặt mạng hoặc đi mua chứ có bao giờ tự mua đồ bổ cho bản thân đâu.Hắn đứng trước quầy hỏi người bán hàng rằng đâu là đồ bổ.Bà bán hàng cũng chẳng ngần ngại đưa hết những gì có trong quán bả ra giới thiệu.Nào là bánh,kẹo,một bịch gạo sống,nước uống...vv...Nhìn là biết xạo.Hắn đây có ngu về đồ bổ chứ không hề ngu đến mức không phân biệt được đâu đấy nhé.Quyết định cuối cùng vẫn là hắn lên mạng tìm.Và hắn đã rất nhanh bỏ cuộc.Cuối cùng vẫn là tự bản thân vắt óc suy nghĩ.Ủa?Mà việc gì phải vắt óc ra khi đã có thiên tài Koko chứ?Nghĩ là hắn liền gọi cho Koko.Nhưng mấy cuộc rồi không bắt máy khiến hắn bực mình,bây giờ hắn gọi lần cuối!Nếu không bắt máy tự thân hắn xách người lên bắt tên Koko đó nói lý do!
...
Tiếng cuộc gọi cứ chạy mà vẫn chưa tắt cũng khiến hắn bực mình.Vào giây phút định tắt thì người bên đầu dây đã bắt máy.Thấy vậy hắn liền đưa điện thoại áp sát tai,vốn định chửi cái tên Koko không chịu bắt máy nhưng nào ngờ bản thân lại bị ngược lại.
[CÁI GÌ!]-Bên đầu dây Koko hét vào tai hắn.Bản thân hắn cứ tưởng màng nhĩ thủng rồi cơ?
[Gọi sao không bắt máy?]-Hắn rút gọn câu hỏi
[Bản thân mày có thấy phiền không hả?Mày có biết tao bao nhiêu việc cần làm không?]-Koko
[Tao gọi chỉ hỏi chút việc cỏn con thôi?]-Kakuchou
[Hỏi?]-Koko
[Cái nào gọi là đồ bổ?]-Kakuchou
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được]-Koko
[Nếu mày giả dọng tổng đài thì hãy nghe hết đã.Mua đồ bổ là cho Hanagaki đấy?Mày thử tắt máy rồi đập điện thoại xem?Mỗi lần đập là mày mua điện thoại mới rồi đổi số.Tao khó khăn lắm mới có được số mày,vậy mà mày đã...]-Kakuchou
[Biết rồi.Chỉ có đồ bổ thôi mà cũng không biết!]-Koko
[Nói?]-Kakuchou
[Mày mua những thứ này cho tao. Món Tofu , Natto , súp Miso.Mày mua súp xong tự về nấu thêm cơm bỏ vào.Khi nào vào mùa Đông thì cho Hanagaki ăn mì Ramen.Mì Soba cũng đâu tệ?Tẩm bổ đối với Hanagaki chỉ cần những món trên hoặc sơn hào hải vị là được.Không cần suy nghĩ nhiều quá]-Koko
[Đơn giản vậy ư?]-Kakuchou
[Chứ sao?]-Koko
[Vậy thôi tao tắt máy trước.Tao còn đi mua nữa]-Kakuchou
Hắn chẳng được nghe câu 'Ừ hay Ờ' từ đối phương thế mà bên kia đã vội tắt máy.Hắn chỉ đành nhét điện thoại vào túi quần lại rồi xách xe đi mua những thứ Koko vừa mới nói.Thật ra mấy món đó dễ tìm thôi nhưng hắn không thể chọn bừa!Hắn đi quanh quanh tìm mấy cái hàng bán mấy món đó nhưng giá đắt cắt cổ hắn mới chịu mua.Chẳng mấy chốc trên xe hắn đã chật kín vì mấy túi đồ ăn và vài cái túi trong đó có đựng đồ tặng cậu nên rất nhanh đã chật.Thấy vậy hắn chỉ đành đi về mặc dù rất muốn mua tiếp.Nhưng số hắn hôm nay hơn sao tự dưng xe mô-tô của hắn lại hết sạch xăng vào lúc này.Mà cái con đường này nó vắng tanh!Ở đây cũng chẳng có quầy bán xăng hay đổ xăng...Đừng nói là phải dắt bộ đấy nhá?Chán nản!Hắn chỉ đành thở dài rồi xuống xe dắt bộ đi.Mong sao đang kiếm quầy đổ xăng thì trời đừng mưa,đừng hư xe,đừng gặp mấy kẻ tào lao.Hắn sẽ làm việc lương thiện hơn,sẽ bớt giết người lại nên mong trời độ.Trong lúc cầu trời cầu Phật thì cuối cùng hắn cũng thấy có chỗ bán xăng.Hắn liền vội vả đẩy xe vào rồi cố định xe,sau đó mới dám nói với người bán xăng.
"Đổ đầy xăng cho tôi"-Kakuchou
"Được"-N/V
Người bán xăng đáp xong thì nhanh chóng đổ đẩy xăng vào xe hắn.Khi thấy đổ xong rồi hắn mới móc ví ra để trả tiền.
"Bao nhiêu?"-Kakuchou
"Một triệu yên"-N/V
Khi nghe cái giá ấy hắn như giật mình.
"Một triệu!?"-Kakuchou
"Có vấn đề gì à?"-N/V
"Anh định lợi dụng đường vắng vẻ,những người mà họ đi tới đây đổ xăng rồi nêu giá này sao!?"-Kakuchou
"Liên quan?Tôi bán thì tôi có quyền nêu giá.Mà tôi nêu giá rồi thì phải trả!"-N/V
"Tôi không trả!Anh nói giá thật cho tôi!"-Kakuchou
"Á à!Thì ra mày không có tiền chứ gì!"-N/V
"Này anh!Nãy giờ tôi vẫn tôn trọng anh nên vẫn nói anh.Thế mà anh lại nói mày?!"-Hắn bức xúc nói
"Trả được tiền thì mày nói gì cũng được"-N/V
"Một tỷ yên tôi vẫn có thể trả chứ nói gì đến một triệu.Nhưng những người dân họ tới đây đổ xăng mà bị nêu giá này thì khác gì dao đang kề cận cổ họ?"-Kakuchou
"Thôi được rồi.Đành dùng bạo lực vậy"-N/V
Hắn còn chẳng hiểu tên này nói gì thì từ sau lưng hắn xuất hiện hơn ngàn người,người nào cũng cầm trên tay một con dao.Thì ra bọn họ luôn sử dụng cách này để uy hiếp những người không chịu trả.Tiếc rằng cách này đủ dọa người dân chứ không hề si nhê gì tới hắn.Nhưng trước khi hành động thì hắn cần gọi cuộc điện thoại đã.
"Từ từ.Cho tôi gọi cuộc điện thoại"-Kakuchou
"Mày lừa ai vậy?"-N/V
"Tôi đảm bảo cuộc gọi này không gọi cảnh sát.Mà cuộc gọi này có thể trả đủ cho các người"-Kakuchou
"Thời gian là 10 phút.Liệu hồn đừng giở trò"-N/V
"Năm phút còn được ý chứ"-Kakuchou
"Lắm lời"-N/V
Hắn cười nhạt qua môi rồi liền lấy điện thoại ra gọi cho một người.Lần này người này rất nhanh bắt máy chứ không như tên Koko kia.
[Chuyện gì?]-Manjiro
[Sếp cho tôi giết người nhé?]-Kakuchou
[Không được.Đừng giết người lung tung.Chỉ được phép giết những người cần thiết]-Manjiro
[Nhưng tôi đang trên đường đi mua đồ cho Hanagaki.Cái hết xăng,vào đổ xăng,giá đắt,tôi không trả,họ kêu hơn ngàn người ra.Giết nhé?]-Hắn rút gọn câu hỏi
[Không được.Hạ gục xong thì phải hành hạ.Nếu hơn ngàn người để tao kêu Sanzu qua.Trước khi tên Sanzu qua cho bọn họ uống loại thuốc đó đi]-Manjiro
[Được]-Kakuchou
[Mà bọn nó chưa nhìn thấy hình xăm của Phạm Thiên ngay cổ họng mày à?]-Manjiro
[Chắc bọn họ mù.Có cần tôi chọt cho mù luôn không?]-Kakuchou
[Khỏi.Làm cho miệng tụi nó không nói được suốt quãng đời còn lại]-Manjiro
[Được]-Kakuchou
Nói xong câu hắn tắt máy,nhét điện thoại vào túi quần lại.Bỏ hết các bịch đồ xuống đất.Hắn mở cốp xe lấy ra một cái hộp màu đen.
"Đây này.Dao?Kéo?Súng?Đũa?Thuốc độc?Dây thừng?Tụi mày muốn tao ra tay hay là tự bản thân làm?Hơn là tao có mang theo đồ nghề này!"-Hắn vui vẻ nói
...
"Mày...Mày...Làm thật?"-N/V
"Các người dám lấy giá đó thì sợ cái gì?"-Kakuchou
"Tưởng tụi tao sợ?Cứ lên đi"-N/V
"Khoan...Khoan...Nhìn cổ hắn đi!"-???
Lời nói của tên nào đó thu hút tất cả nhìn hắn.Sau khi nhìn sắc mặt ai cũng tái mét.Nhưng hắn cũng chẳng thèm đợi tất cả bọn họ thu nạp thông tin thì liền lao đến hạ gục tất cả.Vừa hạ gục tên cuối cùng cũng là lúc tên Sanzu tới với một chiếc xe tải...Khá là kì nhưng hắn cũng chẳng quan tâm.Tên Sanzu ném từng người một lên xe với vẻ mặt cau có.Khi ném hết lên thì mới quay sang hỏi hắn.
"Cho bọn họ uống loại thuốc đó chưa?"-Sanzu
"Chưa.Quên rồi"-Kakuchou
"Thế thì giờ làm đi"-Sanzu
"Nhưng uống rồi họ làm thế nào.Bên bang mình chỉ toàn trai thôi.Mà bọn họ cũng là trai đấy"-Kakuchou
"Chuyện này Sếp nói để Sếp"-Sanzu
"Cứ tùy ý làm.Mà nãy giờ mày đi đâu vậy?Thu thập thông tin của Hanagaki xong rồi mày định làm gì?"-Kakuchou
"Nhiệm vụ của tao chỉ có một,không có hai.Cũng không cần nói cho mày biết,không liên quan gì đến mày cả.Liệu mà làm việc của mày đi"-Sanzu
"Được rồi"-Kakuchou
Hắn không thèm nói với tên bệnh hoạn đó nữa mà lấy từ cái hộp đen một lượng lớn thuốc sau đó ném qua cho tên Sanzu rồi bản thân tự cất cái hộp đen vào cốp xe lại.
"Đưa làm gì?"-Sanzu
"Thì Xuân Dược đấy"-Kakuchou
"Cái này là việc của mày!"-Sanzu
"Làm giùm tao mày cũng không chết đâu"-Kakuchou
"Ờ mà Sếp nói Sếp sẽ gửi mày video về lúc hành hạ bọn này đấy"-Sanzu
"Thôi khỏi đi.Nếu là Sếp thì có cho tiền tao cũng không xem.Mày có biết video 1 năm trước Sếp gửi cho tao đúng chứ?Tao mới xem chút xíu mà ói hết đồ ăn tao ăn trong 3 ngày đấy.Cái lúc đó chưa cấp cứu đã may lắm rồi"-Kakuchou
"Khoan đ-"-Sanzu
Hắn chẳng thèm nghe tên bệnh hoạn đó nói thêm câu gì nữa thì đã nhanh chóng vọt lẹ.Đến lúc hắn trở về căn trọ cậu thì cũng đã trưa mất rồi.Chắc hẳn cậu đợi lâu lắm nhỉ.Để vào giải thích cho cậu sau.Mà bản thân xách nhiều bị đồ nặng ghê,thật khó mở cửa.Cuối cùng thì quyết định lấy chân khều khều để mở được cái cửa.Cầu mong đừng ai đi ngang qua....Được một lúc thì cái cửa nó cũng chịu mở.Khi cánh cửa mở toang ra thì hắn chẳng thấy cậu nằm trong nệm nữa,mền đã bị hất tung ra.Điều này làm hắn hoảng hốt,mấy bịch đồ cũng rớt xuống đất.Hắn liền chạy vào nhà.Quả nhiên cậu đã biến mất.
"Chết tiệt!Mình chỉ mới đi có một chút thôi mà đã!Mày ở đâu cơ chứ Takemichi...Tao...Không muốn bi kịch lại xảy ra nữa đâu...Tại tao Izana mới chết...Giờ cũng tại tao mà mày biến mất...Takemichi!"-Kakuchou
Hắn hối hận nắm chặt lấy mền cậu mà gục đầu xuống.Sau bao nhiêu năm không khóc...liệu lần này hắn đã khóc chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip