Vỡ vụn
Sau bài đăng của Herin, công ty vẫn im lặng. Không một lời giải thích, không một tuyên bố chính thức. Dư luận thì không ngừng chỉ trích Minyoung, họ gán cho cô đủ mọi mác: kẻ phá hoại, người lừa dối, và người thế chỗ. Những bình luận ác ý tràn ngập các trang mạng xã hội, khiến cô như bị nhấn chìm trong sự cô độc và áp lực.
Cả ngày hôm đó, Minyoung cố gắng không để sự căng thẳng lộ ra ngoài. Cô vẫn là người phụ trách các công việc, nhưng trong lòng cô như có một khối nặng đè lên.
Đến buổi diễn cuối cùng của tour, Minyoung cảm thấy như mọi thứ đang đổ sập xung quanh mình. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng một khoảnh khắc sơ suất đã khiến mọi thứ tuột khỏi tầm kiểm soát.
Khi chuẩn bị cho buổi diễn, trong lúc mang nước lên sân khấu cho các thành viên, Minyoung vô tình làm đổ ly nước lên đồ đạc của nhóm. Chưa kịp nhận ra thì chị quản lý trưởng đã đứng trước mặt cô, gương mặt lạnh lùng đầy bực tức.
"Minyoung!" – Chị quát. "Cô không thể làm nổi chuyện đơn giản này sao? Đây là buổi diễn cuối cùng, mà cô lại để mọi thứ rối tung lên như thế?"
Minyoung cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô không dám phản bác, không dám biện minh, chỉ im lặng đứng đó, lòng nặng trĩu.
"Cô làm hỏng hết cả mọi thứ rồi đấy, Minyoung. Cô không xứng đáng với công việc này!" – Chị quản lý trưởng tiếp tục mắng, giọng ngày càng gay gắt.
Lúc này, Woozi và The8 đi tới. Họ đã chứng kiến toàn bộ sự việc và nhìn thấy cảnh Minyoung bị chỉ trích thậm tệ. Woozi bước lên, ánh mắt kiên quyết và đầy bảo vệ.
"Chị, dừng lại." – Woozi nói, giọng lạnh lùng nhưng vững vàng. "Minyoung không làm gì sai cả. Cô ấy đang rất cố gắng, còn chị chỉ biết quát mắng vô lý. Đây là tour cuối, không phải lúc để tạo thêm căng thẳng."
Minyoung đứng đó, nước mắt bắt đầu lưng tròng. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai người .Lời nói của họ như một chiếc ô che chở, nhưng trái tim cô lại càng thêm nặng nề.
Khi buổi diễn kết thúc, Minyoung quay về phòng nghỉ, nơi cô có thể yên tĩnh một chút trước khi rời khỏi. Mọi thứ xung quanh cô bây giờ trở thành một cơn ác mộng. Công ty vẫn không lên tiếng, dư luận càng ngày càng ác ý, và những lời chỉ trích của chị quản lý trưởng khiến cô cảm thấy như mình không có giá trị gì nữa.
Cô nhìn vào chiếc vali nhỏ bên cạnh, tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục cuộc hành trình này hay không. Một tháng nữa thôi, cô sẽ về Hàn Quốc, kết thúc một giai đoạn trong cuộc đời mình mà không thể quay lại. Mọi thứ sẽ kết thúc sau ngày hôm nay.
Minyoung tự nhủ: "Hết hôm nay về Hàn là mọi thứ chấm hết. Em không muốn trở thành kẻ phải chịu đựng thêm nữa. Em không muốn là người bị người khác lợi dụng, hay là một con rối trong tay ai đó."
Cô lấy chiếc điện thoại trong tay, mở tin nhắn từ Hoshi mà chưa bao giờ có thể trả lời. Cô lặng lẽ xóa đi mà không chút tiếc nuối.
Cô biết, mọi chuyện đã quá muộn màng. Và có lẽ, đây chính là kết thúc.
Chuyến bay từ Seoul về Hàn Quốc, Minyoung ngồi một mình trong khoang hạng phổ thông, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn trên máy bay không thể xua tan được cái cảm giác lạnh lẽo và tĩnh lặng trong lòng cô. Cả thế giới ngoài kia đều đang tiếp tục quay, nhưng cô như đang đứng im, không thể cử động.
Từ lúc lên máy bay, cô đã cảm thấy cơ thể mệt mỏi. Sức khỏe cô xuống dốc sau những ngày căng thẳng, nhưng cô vẫn gắng gượng chịu đựng. Đôi mắt mệt mỏi nhìn vào khung cửa sổ, hình bóng của thành phố Seoul xa dần, cô không hề biết rằng những cơn sốt đang dần bùng phát trong cơ thể mình.
Cô cắn răng, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Mỗi lần cơ thể co rút, từng cơn đau ập đến, cô lại tự nhủ rằng mình không thể gục ngã. Dù có bao nhiêu tổn thương, dù có bao nhiêu gánh nặng, cô phải trở về Hàn Quốc, hoàn thành việc học và chấm dứt tất cả.
Tay cô siết chặt chiếc khăn ấm trên đùi, cố gắng không để ai nhận ra sự mệt mỏi. Những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán, nhưng cô vẫn không dám để lộ ra ngoài. Cảm giác choáng váng và buồn nôn khiến cô cảm thấy như mình sắp ngã quỵ.
Sau một lúc im lặng, một tiếp viên hàng không đi qua và nhận thấy sự khác thường của Minyoung. "Cô có cảm thấy ổn không? Tôi thấy cô có vẻ không khỏe."
Minyoung lắc đầu, cố gắng mỉm cười để trấn an người tiếp viên, nhưng chỉ một nụ cười gượng gạo. Cô cảm thấy hoa mắt, cơ thể như không còn sức sống. Cô không muốn làm phiền ai, đặc biệt là Hoshi, nhưng không thể kiềm chế được cảm giác bất lực này.
Hoshi đứng dậy, đi đến bên Minyoung với vẻ mặt đầy lo lắng. Anh ngồi xuống cạnh cô, đôi tay vẫn run run khi anh đưa tay chạm vào trán cô. Cảm giác nóng ran khiến anh không khỏi lo lắng.
"Minyoung, em bị sốt sao? Tại sao không nói với anh? Em cần nghỉ ngơi, để anh giúp em." – Hoshi nhìn cô, giọng khẩn thiết.
Herin ngồi nhìn chằm chằm, nhưng lại không thể che giấu cảm giác bực bội trong lòng. Cô liếc nhìn Hoshi, rồi lại nhìn Minyoung đang nằm dựa vào ghế, tựa như một bức tranh buồn bã. Cô thấy cơ hội của mình đang đến gần.
"Anh ấy lo lắng cho cô ta như vậy à?" – Herin thì thầm, ánh mắt đầy ác ý. "Sao anh không quan tâm đến tôi, Hoshi? Tôi là người anh đã từng yêu, là người anh phải bảo vệ. Cô ấy chỉ là người thay thế thôi."
Hoshi không nhìn Herin, nhưng anh cảm nhận được cái lạnh trong lời nói của cô. Anh quay sang Minyoung, đặt tay lên tay cô như để thể hiện sự chăm sóc, nhưng lại thấy lòng mình không thể yên.
Minyoung cảm nhận được ánh mắt của Hoshi, nhưng cô không muốn làm anh lo lắng thêm. "Em chỉ mệt thôi, không sao đâu. Anh đừng quá lo," – cô nói, giọng yếu ớt, nhưng không thể che giấu sự mệt mỏi.
Nhưng khi cô định quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt. Cô không muốn Hoshi thấy cô yếu đuối, nhưng không thể kìm lại cảm xúc của mình. Những nỗi đau trong quá khứ và sự cô đơn trong hiện tại như những cơn sóng ập đến, khiến cô không thể đứng vững.
Hoshi nhìn thấy nước mắt ấy, trái tim anh như vỡ vụn. Anh biết, dù có bất kỳ lý do nào, thì điều quan trọng nhất bây giờ là ở bên cô, bảo vệ cô, cho cô cảm giác an toàn.
Minyoung khẽ nhắm mắt lại, cảm thấy như mọi thứ trong cuộc sống này đang vỡ nát. Cô mệt mỏi, không chỉ vì cơ thể, mà vì những cuộc chiến vô hình mà cô phải chiến đấu mỗi ngày. Mối quan hệ này, giữa cô, Hoshi và Herin, đã quá phức tạp để có thể tiếp tục.
Và khi cô nghe thấy giọng nói của Hoshi bên tai mình, "Anh sẽ ở đây, Minyoung. Đừng để mình một mình.", cô chỉ biết im lặng. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng cô cảm nhận được sự ấm áp ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip