Chương 47: Tắm chung đi! ( H )
Nghĩa nhìn anh chăm chú, rồi đột nhiên nói, giọng trầm khàn:
"Tắm chung đi."
Hùng ngỡ ngàng. "Hả?"
"Tôi muốn tắm chung với ông." Nghĩa lặp lại, ánh mắt kiên định, giọng điệu không mang theo chút do dự nào.
Hùng định từ chối theo phản xạ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của Nghĩa, anh lại do dự. Có cái gì đó trong mắt cậu khiến anh không nỡ nói "không."
Cuối cùng, anh thở dài, lùi một bước, nhường chỗ cho Nghĩa. Hùng bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay lạnh buốt bỗng siết chặt lấy cổ tay anh.
"Để tôi." Nghĩa thì thầm.
Hùng nhìn xuống, thấy tay Nghĩa đang run rẩy. Anh có thể từ chối, có thể đẩy tay Nghĩa ra, nhưng không hiểu sao lại không làm vậy. Hùng im lặng, để Nghĩa từ từ tháo từng cúc áo của mình. Khi chiếc áo trượt xuống, để lộ phần thân trên rắn chắc, anh chợt thấy Nghĩa hít một hơi thật sâu.
Rồi, bất ngờ, Nghĩa đặt hai bàn tay mình lên ngực Hùng. Nghĩa nhắm nghiền mắt, hô hấp hỗn loạn, bàn tay trên da thịt Hùng run lên từng hồi. Hùng thoáng cứng người, cảm nhận được từng cơn run rẩy của Nghĩa. Một cảm giác lạ lẫm tràn vào tâm trí anh. Không phải ngại ngùng, cũng không phải khó chịu, mà là một sự hoang mang, anh không biết mình phải phản ứng thế nào. Hùng siết tay lại, nhẹ nhàng gỡ tay Nghĩa ra khỏi người mình. Nghĩa mở mắt, nhìn anh chăm chăm.
"Để tôi cởi quần cho ông." Giọng cậu khàn đặc, như thể đang đè nén thứ gì đó.
Hùng lắc đầu. "Không cần, tôi tự làm được."
Nhưng Nghĩa nghiến răng, nói gằn từng chữ: "Tôi muốn giúp ông."
Cậu nhìn thẳng vào Hùng, ánh mắt sắc bén như dao. Hùng chợt nhận ra, đây không phải là một lời đề nghị. Đây là một sự khẳng định, một điều gì đó mà chính Nghĩa cũng không thể kiểm soát được. Anh thở dài, buông tay, để mặc Nghĩa làm theo ý mình. Nghĩa ngồi thụp xuống chậm rãi tháo nút quần, rồi kéo khóa quần Hùng xuống. Khi chiếc quần dài trượt xuống, Nghĩa đột ngột khựng lại. Cậu bất động trong vài giây, đưa tay, kéo nốt chiếc quần nhỏ của Hùng xuống. Ngay khoảnh khắc đó, Nghĩa cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại.
Mặt cậu đối diện trực tiếp với vật ấy của Hùng. Bàn tay Nghĩa bấu chặt vào đùi Hùng, những ngón tay siết chặt đến mức gần như cấm sâu vào da. Hơi thở của Nghĩa ngày càng gấp gáp.
Cảm giác gì đây?
Nóng. Ngực cậu nóng ran như bị thiêu đốt. Một dòng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Tay chân, không cả cơ thể Nghĩa run lên dữ dội như người động kinh. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, một phản ứng không thể kiểm soát, không thể che giấu. Cậu cảm thấy phần dưới của mình đã cứng lên. Một cơn hoảng loạn tràn đến.
Không. Không thể nào.
Không đúng.
Không thể như thế này được.
Thình lình, Nghĩa bật dậy.
Cậu bước nhanh ra khỏi phòng tắm, nhưng chỉ đi được vài bước thì toàn thân như bị ai đó rút hết sức lực. Nghĩa ngồi thụp xuống sàn, ôm đầu, hai vai run rẩy. Và rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, cậu bật khóc. Những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
"Chuyện gì đang xảy ra với tôi?" Nghĩa thổn thức, giọng nói lẫn trong tiếng khóc.
Cậu siết chặt tóc mình, đau khổ gục đầu xuống.
"Tại sao tôi lại thành ra thế này?"
"Tại sao tôi lại đau khổ như thế này?"
Hùng lặng người. Anh kéo quần lên một cách vội vã, rồi bước tới ngồi xuống cạnh Nghĩa. Anh không biết phải nói gì. Không biết phải làm gì. Chỉ biết vòng tay ôm lấy vai Nghĩa, vỗ nhẹ lên lưng, như muốn an ủi một tâm hồn đang vỡ vụn.
Hùng cảm nhận được hơi thở nghẹn ngào của Nghĩa, cảm nhận được sự run rẩy của cậu trong vòng tay mình. Và chính Hùng cũng không hiểu được cảm xúc của mình lúc này. Hoang mang, bối rối hay là lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip