Chap 20: Đại ca trách phạt
Mấy ngày nay mang tiếng dưỡng thương nhưng thực chất anh và cậu đều phải làm việc không ngơi nghỉ. Chuyện của King Dom anh vẫn chưa nói cho cậu biết, chỉ âm thầm liên lạc với Châu Thành, lo chu toàn mọi chuyện.
"Con xin lỗi vì đã giấu ông chuyện thành lập King Dom. Con biết ông và ba phản đối nhưng King Dom là tâm huyết của con, con thật sự sẽ bảo vệ nó đến cùng!"
Anh gọi điện cho ông nội. Trước là nhận lỗi, sau là tỏ rõ quan điểm của mình. Ông nghe tiếng cậu qua điện thoại mà không cầm được nước mắt.
"Không sao cả, không sao cả, chỉ cần con bình an. Ta trước đây vốn không muốn Thiệu Phong đi vào những vết xe đổ của các tập đoàn khác, nên mới đặt ra quy tắc như vậy. Ta không đồng ý nhưng cũng sẽ không phản đối con. Chỉ cần con bình an là được!"
Ông chầm chậm nói. Thiệu Phong Kỳ đã lên tiếng như vậy cho thấy rằng tình yêu ông dành cho đứa cháu này lớn như thế nào. Ông sẵn sàng phá bỏ những giới hạn của bản thân để đổi lấy sự bình yên cho anh. Dĩ nhiên, ông cũng sẽ giúp Phong Lãm nói với bố vài câu. Đợi qua vài ngày cho mọi chuyện hạ hoả. Anh sẽ gặp bố mà nói chuyện cho đàng hoàng
Chân anh cũng dần bình phục, đi lại cũng không còn khó khăn nữa, nhưng Quang Luân vẫn rất lo lắng, ngày nào cũng cằn nhằn không cho anh đi lại quá nhiều. Nhưng biết làm sao được, anh sinh ra có số bay nhảy, không lúc nào chịu nằm yên. Nên chỉ chưa đầy một tuần, anh và Châu Thành lại tất bật đi giải quyết công chuyện. Anh phải năn nỉ lắm cậu mới cho đi, nhưng nhất định không được để xảy ra thương tích gì nữa, nếu không cậu mặc xác anh.
"Cậu sao rồi, vẫn ổn chứ?"
Ngồi sau xe, anh cất giọng hỏi Châu Thành đang cầm lái phía trước.
"Cũng may lão gia không ra tay quá nặng, anh yên tâm, em có mười trận đòn cũng không chết được!"
Châu Thành vừa cười vừa nói, cậu đâu dám nói với Phong Lãm chuyện mình bị lão gia dùng gia pháp trách phạt. Từ nhỏ đến giờ, Phong Lãm thấy cậu bị đánh mắng đều rất đau lòng, hầu hết đều vì Phong Lãm bày trò mà liên luỵ đến cậu.
Nếu lần này anh mà biết thể nào cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng cái tên vệ sĩ chết tiệt bên cạnh lại không biết giữ mồm giữ miệng đã nhanh miệng nói bô bô ra, sợ thiên hạ không nghe thấy hay gì.
"Anh Thành chỉ biết nói đùa, Chủ tịch dùng gia pháp đập anh ấy thừa sống thiếu chết, lại còn..."
Vệ sĩ chưa kịp nói hết câu đã bị Châu Thành nhăn mặt nhíu mày trừng lại. Miệng còn chửi thề:
"Thằng điên này, câm mồm lại chưa!!!"
Vệ sĩ thấy cậu tức giận liền nín ngay, cả người chợt cứng đờ ra, không dám ngọ nguậy.
Anh ngồi sau dù có điếc cũng nghe không sót chữ nào. Đặc biệt hai tiếng "gia pháp" còn vang lên cực kỳ chói toi. Anh chau mày, nhìn vào gương chiếu hậu trên ô tô, giương mắt nhìn thẳng vào người Châu Thành như muốn xuyên thủng cậu.
"Anh không cần phải lo, em cũng đã lành lặn ngồi đây rồi còn gì!"
Trán anh bắt đầu lấm tấm ra mồ hôi, cả người run run nói.
"Cậu được lắm, người ngợm cứng cáp hơn tôi nghĩ!"
Anh chua chát nói. Ba anh ra tay thật tàn nhẫn, gia pháp chỉ dùng lên người anh, vậy mà giờ đây còn lên cả Châu Thành.
Năm xưa, anh từng bị chính cây roi đó đánh một lần, cái đau khủng khiếp
khi ấy có chết anh cũng không muốn nhớ lại. Cả tháng trời chưa chắc xuống giường được.
Châu Thành bị đánh bằng gia pháp mới mấy ngày trước, nay đã đi lại được, ắt hẳn phải gồng mình chịu đau rất nhiều.
Vừa đến King Dom, anh đã tức giận mà lên phong VIP. Châu Thành cũng vội theo sau.
"Cởi ra!!!" Anh lạnh lùng nói.
Trong phòng giờ có ba người, anh , Châu Thành và cậu vệ sĩ lúc nãy. Anh nói cũng không nhìn ai nhưng ai cũng biết anh đang nói người nào.
Châu Thành giả điếc, làm bộ nhìn sang cậu vệ sĩ quát.
"Không nghe lão đại nói sao, còn không mau cởi!!!"
Cậu vệ sĩ đột nhiên bị mắng, mặt mày liền xa xầm. Ủa, có phải nói mình đâu. Trong lòng thầm mắng.
"Tôi nói cậu cởi đồ ra cho tôi!!!" Anh hung hăng trừng mắt nhìn Châu Thành.
Cậu đơ người ra. Cởi làm gì chứ, vết thương còn chưa lành, anh mà biết cậu nói láo thể nào cũng nổi trận lôi đình.
"Anh à, cởi đồ làm gì chứ, em chỉ bị đánh có vài cái thôi, không nặng như anh nghĩ đâu!" Cậu tha thiết nói.
"Được. Nếu vậy cậu lập tức chống đẩy, tội cậu giấu tôi chuyện bị đánh bằng gia pháp xem tôi xử cậu thế nào!"
Anh hung hăng nói. Sau đó liền đi đến lấy cây gậy đánh golf trong tủ ra.
Cậu nghe anh nói vậy thì cả người bất giác cứng đờ lại. Vết thương đằng sau còn đang rỉ máu, nếu bị đánh nữa chắc chết quá. Cậu giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Cậu chậm rãi mà chống tay xuống sàn nhà.
Anh đi đến bên cạnh, không nói gì cũng không đợi cậu sẵn sàng đã hạ một gậy xuống mông.
"Chát...aaa"
Cậu không kìm được mà hét lớn. Cả người cũng đổ rạp xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cái đau ập đến bất ngờ lại còn chạm đến vết thương chưa kịp liền da làm cậu đau đến tắt thở.
Vệ sĩ thấy anh ra tay mạnh bạo liền quỳ xuống, khẩn thiết nói:
"Xin lão đại, xin lão đại dừng tay, Châu Thành anh ấy, anh ấy chết mất..."
"Đến lượt cậu lên tiếng hay sao!" Anh trừng mắt quát lớn.
Anh thấy Châu Thành nằm rạp trên sàn nhà, liền dùng cây gậy nhịp lên vai cậu.
"Mau chống tay lên, cậu mà còn té xuống một lần nữa, đừng trách tôi không nể tình"
Châu Thành nén chặt cơn đau, hai tay một lần nữa run rẩy chống lên.
"Chát... aaa!!!"
Một lần nữa, cơ thể anh lại đổ xuống. Anh đau quá, không thể tiếp tục được nữa.
"Xin anh...xin anh cho em nợ lần này, qua mấy hôm nữa anh trách phạt cũng không muộn. Em thực sự đau quá!"
Cậu ngẩn đầu lên nói như van xin anh.
"Không phải cậu nói vết thương đã lành rồi sao, mới có hai gậy cũng không chịu được thì lấy tư cách gì để được tôi tin tưởng, cậu nói xem!!!"
Anh quăng cây gậy ra một bên, hậm hực ngồi xuống ghế.
"Em xin lỗi, em chỉ không muốn làm anh lo lắng!"
Cậu biết anh chỉ giận cậu chuyện cậu giấu anh bị lão gia dùng gia pháp chứ không có ý gì hơn. Hai roi vừa rồi anh cũng không dùng hết sức, nếu dùng hết cậu đã ngất xỉu tại nơi này rồi.
"Giờ nói xin lỗi thì có ít gì, gan cậu càng ngày càng lớn. Từ nay về sau cậu mà còn nói dối tôi thêm một lần nào nữa coi tôi có đập chết cậu không!"
Anh không thèm nhìn cậu lấy một cái, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Thấy anh không còn giận dữ nữa, cậu mới loạng choạng đứng dậy. Cả hạ thân đau nhức không nói nên lời. Vệ sĩ thấy cậu sắp té đến nơi liền chạy lại đỡ. Mắt cậu ấy dường như sắp khóc, nhưng thấy mặt cậu hung hăng nhìn mình thì im lặng, nuốt nước mắt vào lòng.
"Cởi ra tôi xem!" Anh muốn xem thương thế của cậu. Đụng tới gia pháp không gãy xương thì cũng trầy da tróc vẩy, thịt máu lẫn lộn.
Cậu cũng không dám chống đối nữa. Không nhanh không chậm thoát áo sơ mi.
Cả mảng lưng phía sau bị băng bó kín mắt, máu vẫn còn rỉ ra đau rát. Anh nhìn mà không khỏi đau lòng. Cậu cũng là vì anh mà bị đánh ra nông nỗi này.
"Tôi xin lỗi, cậu chịu khổ rồi!" Anh nhìn nhưng vết thương trên lưng cậu mà đau xót nói.
"Anh đừng như vậy, em không sao, là lỗi của em không quản người tốt, để có nội gián!"
Cậu vội mặc áo lại ngay, tránh để anh nhìn lâu.
"Tìm ra chưa, nội gián với cả người bán thuốc phiện?!" Anh nhíu mày hỏi.
"Nội gián thì em vẫn đang theo dõi, còn kẻ bán thuốc phiện em đã bắt được rồi. Nhưng mấy ngày nay có đánh thế nào cũng không khai ra người đứng sau bọn nó! Lần này, anh định giải quyết như thế nào?"
Cậu vừa nói vừa đưa tài liệu đến trước mặt anh. Anh cầm tấm hình tên đầu sỏ lên nhìn, mắt thoáng bất động, khuôn mặt này rất quen, anh dường như đã gặp đâu đó rồi. Nhưng không tài nào nhớ nổi. Trên mặt hắn có một vết sẹo sài từ trán kéo xuống thái dương phải.
"Hắn đang ở đâu?" Anh quăng tấm hình xuống hỏi.
"Em đang nhốt dưới tầng hầm, anh muốn đích thân tra hỏi?" Cậu ngạc nhiên, trước giờ anh vẫn không thích đụng tay vào mấy chuyện máu me như thế này, hầu hết đều do một tay cậu làm.
"Uhm, đi thôi, tôi muốn nhổ cỏ tận gốc, xem gan hắn lớn như thế nào mà giương oai tác oái ở địa bàn của tôi!"
Nói rồi anh đứng dậy đi xuống tầng hầm, Châu Thành và vệ sĩ theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip