Chap 5: Phạt

   Hôm sau là ngày nghỉ của hai anh em, dù mọi chuyện đã qua nhưng anh ngẫm lại cũng nên nhắc nhở cậu một vài chuyện nhỏ. Hôm nay, cậu không nhõng nhẽo như thường ngày, ăn sáng cũng rất ngoan. Không biết có phải từ sau chuyện hôm qua, cậu nhóc hai tuổi này nhận ra được điều gì không mà thay đổi một cách chóng mặt. Anh cũng chưa trách móc cậu một câu gì về chuyện này cả.

   Anh đang đút cậu ăn sáng, cậu dừng lại nhìn anh mà nói: "Anh hai ơi, hôm qua Quân làm anh buồn lòng hở?!"

   Anh cũng khựng người lại, nhìn cậu đầy suy tư, nhóc con quả là rất giỏi quan sát sắc mặt. Trời đánh tránh bữa ăn, anh cũng không nói nhiều về chuyện hôm qua nữa, anh gắp miếng thịt bỏ vào miệng cậu.

   " Quân biết lo cho anh rồi đấy à, hằng ngày không phải cứ luôn muốn kiếm chuyện để anh lo sao!"

   " Để em tự ăn được, anh hai không cần phải đút cho em nữa đâu"

   Cậu thừa biết hôm qua anh lo lắng hớt ha hớt hải đi tìm cậu, cậu thừa biết chuyện mình té làm anh lo như thế nào. Đâu thể nào đang học mà anh đến tìm cậu được.

   Sáng nay ngủ dậy, anh như không có chuyện gì xảy ra, còn cậu luôn áy náy trong lòng, cũng không cười với anh một chút nào như hằng ngày. Anh đã thấy lạ. Giờ lại thấy cậu nói muốn tự ăn, anh thật sự rất ngạc nhiên. Anh đã tập thói quen này cho cậu, nhưng lúc đó, cậu còn nhỏ, không biết cầm thìa, dùng tay mà bốc, đồ ăn còn vương vãi khắp nơi. Suốt cả bữa, ăn cũng chỉ được vài miếng. Anh sót quá, nên dặn lòng, thôi để sau này tập sau cũng được, chứ người ngợm như thế này, đã ốm rồi mà ăn còn không bao nhiêu, sao anh chịu nổi.

   Cậu vừa nói xong, đã cầm thìa tự xúc ăn phần đồ ăn sáng của mình. Anh thực sự không biết nên vui hay nên buồn.

   " Haizzz, tiểu thiếu gia nhà tôi lớn thật rồi, không cần người anh này chăm sóc nữa..."

   Vừa nói anh vừa xoa đầu cậu, cười hì hì. Cậu lí nhí: "Em không làm anh lo nữa đâu!"

   Ăn xong, anh dắt cậu vào phòng làm việc của mình tính sổ chuyện hôm qua. Anh ngồi xuống ghế sofa, còn cậu đứng trước mặt anh, mặt cúi xuống thấy thương.

   Anh nhẹ giọng hỏi: "Quân nhìn anh, chân em còn đau không?"

   Anh phải xác nhận một chút xem cậu còn đau không để lát biết mà ra tay nặng hay nhẹ. Anh cũng đâu nỡ lòng nào phạt cậu nặng được chứ.

   Cậu như không nghe thấy lời anh, vẫn cuối mặt xuống mấp máy môi mà trả lời: "Em... em còn đau một chút".

   Trước giờ anh chưa bao giờ nghiêm túc với cậu như vậy, cậu bắt đầu lo lắng nên cũng không dám nhìn anh.

   "Anh nói không đủ to hay em nghe không hiểu, hửm?!"

   Anh thật sự đâu có muốn mặt nặng mặt nhẹ với tiểu tử này, chỉ là anh muốn một lần nghiêm túc với cậu, một lần dặn dò cậu cầu cẩn thận chuyện hôm qua hơn nữa.

   Cậu nghe anh nói như vậy, mới từ từ ngước mắt lên nhìn anh, mắt bắt đầu nhoè đi, anh mà nói thêm một câu nữa là cậu khóc mất.

   "Uhmm... em... anh..." Cậu nghe giọng anh không còn trìu mến, tình cảm nữa, cậu sợ lắm huhu, phải làm sao đây. Theo bản năng, cậu đi tới vươn hai tay ôm lấy cổ anh. Nhưng chưa kịp ôm đã bị anh chặn lại, bế cậu đứng về chỗ cũ. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu.

   Anh biết thể nào cậu cũng dở bài tủ ra nhõng nhẽo với anh, anh biết sức chịu đau của cậu hơn các bạn đồng lứa. Anh đoán vậy là từ những lần anh đánh yêu cậu, anh đánh không mạnh nhưng cậu khóc rất to, kêu đau các kiểu. Giả vờ các thứ với anh, lần té hôm qua cũng không khóc. Cho nên lần này, anh sẽ dạy dỗ cậu một trận nên thân.

   "Dạ thưa đâu hết rồi, anh có cho em bước ra khỏi chỗ đó chưa Quân?!"

   Anh trừng mắt nhìn cậu, cậu khóc thật rồi. Nước mắt lăn dài trên đôi má phúng phính búng ra sữa. Mặt cũng đỏ dần lên như trái cà chua chín.

"Huhuhu... em... huhuhu... xin lỗi anh... hức"

   Cậu mếu máo thấy thương, chưa làm gì mà khóc thế này rồi, diễn cũng giỏi quá đi chứ, không hổ danh là em trai anh.

   Anh cũng không thấy cậu như vậy mà yếu lòng. Cũng do anh nuông chiều hư hỏng, nên nhiều lúc anh thật lòng nghiêm túc nói chuyện với cậu, cậu thì cứ tưởng anh nói đùa.

   "Anh có đánh em phát nào chưa, Quân, nín ngay, không anh để em đứng đây đến tối."

   "Huhuhu... em nín... em nín...hức... anh... huhu... đừng... hức... hức... bỏ em mà... huhuhu... hức"

   Cậu đã cố gắng kìm nén nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn rơi, cậu sợ anh bỏ cậu đi, để cậu một mình ở đây cậu sợ lắm. Lần này anh giận cậu thật rồi sao?

   Anh kiên nhẫn đợi cậu ngừng khóc, cả quá trình anh luôn nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu khóc đến lạc cả giọng, anh thật sự xót lắm, mới có mấy câu mà như thế này rồi. Anh chỉ sợ bản thân mình không đủ cứng rắn mà nhào đến ôm cậu vào lòng.

  "Quân, nhìn anh, anh dặn em những gì em có nhớ không, anh dặn em khi không có anh ở bên cạnh, phải biết bảo vệ bản thân mình. Không tự bảo vệ được thì phải biết nhờ bạn bè, thầy cô bảo vệ, sao em cứ im lặng chịu đau ngồi đó, không nói một tiếng nào. Đau cũng không gọi người đến giúp đỡ. Nếu như hôm qua anh không đến, chắc em cũng định giấu thầy cô, giấu luôn cả anh chuyện bị thương đúng không, hở?!"

   Nói xong, anh vung tay lên xoay người cậu lại định tét cho một cái ngay chân, nhưng anh kịp dặn nỗi bực tức trong lòng lại, nghĩ chân cậu còn đang đau, anh sợ anh đánh mạnh cậu không chịu nổi thì sao?

   "Em... Huhu... Em xin lỗi... huhu... em  không có... em không có mà"

   Thấy anh xoay người mình định đánh, cậu cũng không né tránh, chỉ biết khóc nấc lên một tiếng, nắm chặt lấy tay áo anh.

  Anh thả cậu ra đứng về chỗ cũ, cậu loạng choạng ngã khuỵa xuống sàn nhà, mông đập xuống sàn kêu "bịch" rõ to. Chân đau đã đành, giờ mông cũng đau nốt, hèn gì sáng nay anh cố ý không mặc tã cho cậu. Là cố tình mà. Cậu càng uỷ khuất, khóc càng to.

   "Lập tức đứng dậy cho anh, nhanh lên, Quân"

   Giọng anh vẫn chưa hết tức giận, bình thường anh sẽ đỡ cậu dậy mà sao lần này anh không thèm đỡ luôn, cậu mới té một cái đau lắm. Anh có biết không? Cậu thấy vậy nhìn anh dơ tay ra đòi đỡ để xin anh rủ lòng thương xót.

   "Em...huhu... đau... anh... huhu ... đỡ em.... Huhu..."

   Cậu vươn đôi tay bé nhỏ ra cầu sự giúp đỡ từ anh, nhưng anh vẫn nghiêm quyết lạnh nhạt. Còn hất một gáo nước lạnh đau lòng.

   "Em tự mình đứng dậy, nhanh lên, hay muốn anh đánh cho em nằm luôn"

   Cậu nghe anh nói mà khóc không thành tiếng, nấc lên nghẹn ngào, giờ nước mắt với nước mũi tèm nhem trên mặt, mắt cũng bắt đầu xưng đỏ do khóc quá nhiều. Sợ anh đánh, cậu vội vàng chống tay đứng dậy, chân cậu nhỏ bé, đứng lên không vững như muốn té xuống lại. Anh đưa tay xốc cậu đứng thẳng.

   " Lần này cũng là lần cuối cùng anh bỏ qua cho em, nếu như sau này chuyện này còn lặp lại, anh sẽ... anh sẽ...không thương em nữa"

   Cậu nghe anh nói không thương mình nữa, lập tức chạy lại ôm chân, khóc càng to: "Huhuhu.... em xin lỗi, em... không... dám ... huhu... làm... như... thế... nữa... huhuhu... anh...ơi..."

   Anh bế cậu ngồi lên đùi, mặt đối mặt, ôm cậu vào lòng, cậu cứ thế ôm anh, mặt úp vào ngực anh mà khóc. Anh vuốt lưng cậu nhè nhẹ. Anh la làm cậu sợ rồi.

   " Quân nín anh thương, từ nay về sau phải biết bảo vệ mình nghe chưa, không được giấu anh chuyện gì nữa biết không!"

   "Dạ.. hức... huhuhu..."

   Thấy anh ôn nhu, cậu cũng ngừng khóc hẳn, cậu sợ anh không thương cậu. Từ lúc sinh ra, cậu chỉ có một mình anh thôi, thấy mấy bạn có bố mẹ, cậu cũng hỏi anh bố mẹ đâu rồi, anh chỉ nói bố mẹ đi xa lắm, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Sau này anh sẽ thay bố mẹ chăm sóc và yêu thương cậu. Anh là tất cả, là duy nhất của cậu, anh mà không thương cậu nữa, chắc cậu thành cô nhi mất.

   Đợi cậu nín hẳn, anh bế cậu vào nhà tắm, để cậu lên thành, lấy khăn ấm chườm mắt cho cậu, khóc xưng hết cả mắt rồi, giờ nhìn chỉ thấy hai con mắt xưng húp, mặt vẫn còn ửng đỏ nữa. Nhìn cậu, anh vừa giận lại vừa mắc cười. Như con heo béo ú vậy.

   Thấy anh cười, cậu càng ôm anh chặt hơn. Anh bế cậu ra khỏi phòng tắm, một tay bế, một tay pha sữa cho cậu uống. Rồi đặt cậu ngồi xuống giường, anh ngồi bên cạnh ngắm cậu uống hết bình sữa. Cậu cũng ngoan ngoãn ti hết bình sữa.

   "Quân mệt rồi, nằm xuống ngủ một chút nhé, hay muốn anh đọc truyện cho Quân nghe"

   Giọng anh dịu dàng lại như xưa, cậu nhảy vào lòng anh, cười cười: " Anh đọc truyện cho em nghe nha!"

   "Nhóc con láu cá". Anh ôm cậu, hôn lên má cậu, ân cần xoa đầu cậu.

   Sau đó, anh đọc cho cậu nghe nhưng cậu chuyện cổ tích rất đáng yêu. Nhưng anh thừa biết, em trai anh không thích truyện, cũng không đam mê xem hoạt hình hay gì cả. Cậu mê nhất là xe ô tô, máy bay, vũ khí các kiểu,... Vì thế mà mấy quyển truyện tranh anh mua về, trừ những lúc trước khi đi ngủ, anh đọc cho cậu nghe, còn lại cậu chẳng bao giờ mở ra nhìn. Chỉ một lúc sau, cậu ngủ thiếp đi từ khi nào. Anh đặt cậu xuống nệm, đắp chăn cho cậu. Sau nó hôn lên trán cậu rồi bước ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip