3. ènd
Yongbok chạy khắp nơi để tìm lại anh trai mình. Bỏ quên luôn cả việc phải chuẩn bị kĩ càng cho kì thi sát hạch vào Viện Kiểm sát của chính mình. Em cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao thì em thi vào đó cũng chỉ để Hwang Hyunjin tự hào về mình thôi.
Em yêu cảm giác Hyunjin dành mọi sự chú ý cho mình, thích cái cách anh lắng lo từng li từng tí một. Hwang Hyunjin mang vẻ ngoài của một gã côn đồ, nhưng trái tim ấm áp và tình yêu của anh làm trái tim Yongbok tan chảy.
Không có anh, Lee Yongbok bắt đầu bỏ đói mình. Vì lần gần nhất em đau dạ dày, Hwang Hyunjin đã lo sốt vó, suốt vài ngày liền bám dính lấy em không thôi.
Cơn đau quặn thắt ruột gan khiến Yongbok ngã nhào vào tủ đầu giường. Em cố bám lấy thành gỗ ngang hông, run rẩy uống vội mấy viên thuốc khô khốc. Cảm giác nhờn nhợn chạy qua cổ họng khi nuốt xuống thứ viên uống đắng nhằng ấy.
Không còn cơn đau khủng khiếp, em buông thõng tay mình, để mặc tấm lưng trượt dài sau mặt gỗ. Yongbok cứ thế ngồi bó gối ngẩn ngơ, nhìn bức ảnh Hyunjin cùng mình trên tường mà bất giác nước mắt chực trào.
Em cứ thẫn thờ lúc lâu, qua đâu đó mười phút, cổ họng dâng lên một trận buồn nôn. Yongbok không ăn gì đã uống vội thuốc tiêu hóa, khiến trong người vô cùng khó chịu. Em đưa tay bụm miệng, nước mắt không tự chủ trượt dài trên gò má đầy sao...
Nếu Hyunjin còn ở cạnh , anh sẽ không để em phải đau đớn thế này.
Yongbok nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng Hyunjin yêu em hơn chính bản thân mình, thế nhưng kết cục của cả hai lại là xa cách.
Phải chăng chính em đã ỷ lại quá, tin rằng mình độc chiếm Hyunjin, cũng tin rằng anh sẽ mãi mãi không thể rời khỏi mình .
Em còn nghĩ có lẽ Hyunjin đùa mình thôi, anh sẽ rời xa mình vài ngày, để mình khóc lóc thú nhận tình cảm rồi anh sẽ về ngay. Ấy thế mà khi lệ của Yongbok đã đổ thành sông, thì Hyunjin vẫn chưa một lần ngoảnh lại.
Ngày thứ 7 em ở nhà, một tinh thần suy sụp nhường này thì tới ra ngoài còn khó chứ đừng nói đến làm luật sư. Cấp trên thấy em mệt mỏi quá, cũng rất thông cảm kí cho Yongbok nửa tháng nghỉ phép. Yongbok cứ thế đường đường chính chính nằm ở nhà, cuộn mình sau ổ chăn mà khóc lóc gọi tên Hyunjin .
Như mấy ngày nay em vẫn làm, Yongbok ngồi bó gối bên hiên nhà, đầu gục vào tường ngắm mấy chậu cây Hyunjin trồng. Điện thoại bên cạnh không ngừng rung lên từng cuộc gọi, nhưng Yongbok chẳng mấy quan tâm.
Những hồi chuông cứ thế nối dài không kết thúc, cuối cùng em đành mất kiên nhẫn mà hồi đáp. Đầu dây bên kia nói gì đó, lại khiến cho em như bừng tỉnh sức sống, trước khi ra khỏi cửa còn soi gương xem trông mình có tệ lắm không.
_____
Hyunjin ngồi trong đồn cảnh sát, thái độ thù địch hất cằm nhìn về người ở hướng đối diện - chàng trai "đang yêu đương" với Yongbok trong suy nghĩ lúc trước của anh.
Trên mặt Hyunjin đầy vết xanh tím, người kia trông có vẻ ổn hơn, nhưng thực tế thì ngón đòn mà gã hứng chịu toàn ở ổ bụng, nội tạng của gã chắc đảo lộn lên.
Jisung ngồi bên cạnh không xây xát, hừ lạnh đưa ngón giữa với tên đó. Không khí trong đồn cảnh sát căng thẳng vô cùng. Người qua đường nếu nhìn ngoại hình sẽ lập tức đánh giá rằng đây là một vụ côn đồ trấn lột bởi ngoại hình của Hyunjin và bạn anh.
Cả đám bị tóm, đơn giản vì đánh nhau ở nơi công cộng, cụ thể hơn là quán cà phê. Mà kĩ hơn nữa thì là do Jisung đã đánh gã này.
Hyunjin vốn muốn về gần nhà ngó xem Yongbok, cuối cùng lại vô tình nhìn thấy gã này đang ngồi cùng một cô gái vui vẻ tình tứ. Nóng máu như bắt được kẻ gian, nhưng người bạn chí cốt Jisung can ngăn anh đừng manh động.
Cả hai ngồi xuống một băng ghế bên cạnh, Jisung nhìn ra nét nhẹ nhõm trên mặt Hyunjin hiện rõ khi cả hai nghe thấy ở bàn bên kia , gã đàn ông tiết lộ hắn muốn hẹn hò cùng Yongbok nhưng em đã từ chối.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu gã không cười cợt về Hyunjin và kiện hàng anh gửi tới cho gã. Khi anh ta không ngừng liến thoắng về việc mình đã cho những thứ Hyunjin chuẩn bị vào một góc xó xỉnh.
Hyunjin nhấc cái chai trên bàn lên, chuẩn bị tẩn cho hắn ta một trận ra trò. Nhưng với cương vị là người bạn thân lí trí, Jisung đã ngăn chặn mọi chuyện đi quá xa.
- Anh à, thật ngại quá, lúc đó Hyunjin nghĩ anh là bạn trai của Yongbok nên mới gửi tới, nếu không phải thì anh có thể cho tôi xin lại kiện hàng đó được không ?
Jisung xởi lởi cười nói, với ngoại hình khá thân thiện của mình, anh cố hết sức hòa nhã dù thực ra đã muốn ghim một phát vào đại não tên ba hoa này lắm rồi. Hyunjin đứng phía sau đã tức tới mức tay hiện đầy gân, nếu không phải nghĩ tới Yongbok biết chuyện sẽ lo lắng thì anh đã siết cổ gã ngay tức khắc rồi.
- À, tao đốt rồi, ẻo lả sụt sùi tình cảm cứ như lũ đàn bà.
Bốn phía lặng như tờ sau câu nói xanh rờn của gã, cô gái đi cùng tức giận bỏ về ngay. Gã chẳng biết mình sai ở đâu, liền phát tiết lên Jisung và Hyunjin vẫn còn sốc :
- Thằng em mồ côi của mày cũng nhiều ảnh thật đấy, tao còn tưởng mày là bố nó cơ.
Bốp
Chẳng đợi Hyunjin ra tay, Jisung không nhiều lời tung ngay một đấm vào ổ bụng gã. Hỗn chiến xảy ra tới mức Hyunjin từ tức giận chuyển sang bối rối. Trong lúc khuyên can bọn họ, chẳng biết làm sao chính anh lại bị thương ngay mặt.
Yongbok hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy trên mặt Hyunjin có vết thương liền hoảng hốt mà ôm lấy anh. Người lớn hơn cũng vòng tay khẽ đáp lại, Hwang Hyunjin thầm nghĩ với lòng mình sao dạo này Yongbok gầy quá, mặt em cũng hốc hác cả ra.
Em nhìn thấy trên mặt của Hyunjin chi chít vết thương liền không nghĩ nhiều mà quay sang gã đàn ông đang ôm bụng ở phía đối diện. Nếu đây không phải đồn cảnh sát thì Yongbok đã cho hắn ta một trận rồi.
Ngạc nhiên làm sao, cảnh sát viên nói rằng người đánh hắn ta là Jisung. Yongbok cũng chẳng mang nhiều biểu cảm, qua loa xin lỗi người kia rồi dắt tay Hyunjin chạy mất. Jisung ngoái theo nhìn cũng chỉ lắc đầu hừ lạnh, mong rằng Yongbok và anh sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Em nắm chạy tay Hyunjin, không cho anh tách khỏi mình. Nhìn hai bàn tay đang đan chặt lấy nhau, anh cũng chẳng biết phải làm sao trong tình huống này.
Yongbok cùng Hyunjin vào xe, anh cúi mặt, hai tay đan vào nhau, kiềm chế chính mình không lao tới mà ôm lấy em thật chặt.
Cả hai chen chúc ở hàng ghế sau của chiếc xe hơi bốn chỗ, thấy Yongbok ngày một tiến sát lại gần mình, Hyunjin có chút ngượng ngùng mà cứ lùi về sau.
- Hyunjin
- Đừng tránh né em
- Sao anh lại bỏ rơi em?
Hyunjin lảng tránh câu hỏi của Yongbok, hắn chỉ lo lắng em sẽ vì cuộc ẩu đả của mình mà mất đi cơ hội vào viện kiểm sát.
- Này, Yongbok, hay để anh đi xin lỗi hắn ta nhé ? Lỡ hắn khiến em không thể tham dự kì sát hạch thì sao ?
- Chuyện đó em sẽ giải quyết, cùng lắm thì không tham gia nữa. Dù sao em cũng bỏ ôn rồi. Còn anh, Hwang Hyunjin , nghiêm túc đối mặt với em đi.
Hiếm khi Yongbok nghiêm túc xuống giọng với Hyunjin như thế này. Em đanh mặt lại, bắt lấy cổ tay người kia ép Hyunjin nhìn vào mắt mình.
Nhưng Hyunjin từ trước đến nay luôn nghĩ mình là hòn đá ngáng chân trên bước đường sáng láng công danh của Yongbok. Hắn cắn chặt môi, mặc kệ em đang cố níu lấy cánh tay của mình :
- Hyunjin à, chúng ta về nhà nhé ?
Hắn hất tay em ra , nhìn sâu vào đôi mắt nai kia mà nói ra những lời trái với lòng mình. Mãi sau này, mỗi khi nhớ lại vẻ mặt đấy, hắn vẫn luôn dằn vặt không thôi.
- Cậu và tôi vốn dĩ chẳng phải máu mủ ruột rà, ngoài một cái danh xưng anh em thì chúng ta chẳng khác gì người lạ. Thế nên đừng có xen vào chuyện của tôi nữa. Là tôi và Jisung đã đánh hắn ta, tôi sẽ tự giải quyết. Còn cậu, sau này gặp tôi cũng đừng gọi hai tiếng anh trai nữa.
Yongbok nhìn biểu tình lạnh lùng của hắn, dù có thông minh tới đâu thì em cũng đoán không ra tại sao Hwang Hyunjin lại trở nên xa cách như vậy.
- Hyunjin , anh nói đúng, chúng ta làm sao có thể là anh em.
Lee Yongbok nhanh như cắt lao tới, đôi môi chuẩn xác đè lên môi của Hyunjin mà hôn. Hắn bị tấn công bất ngờ từ em, nhất thời hơi ngả về phía sau, đầu đập vào vách cửa xe, còn tay thì cố trụ eo Yongbok vì sợ em té ngã.
Dù sao cũng là người đem lòng yêu Yongbok hàng chục năm, Hwang Hyunjin sao có thể chịu nổi đả kích này, hắn cùng em môi lưỡi triền miên, hôn tới nỗi đôi môi cả hai cảm nhận được độ phồng rộp nhất định.
Yongbok có chút mất đà, thân thể hơi dựa vào bờ ngực đăng chắc của Hyunjin, từ thế hôn môi thuận lợi tạo một dấu hickey vào cổ hắn.
- Y- Yongbok em làm gì vậy ???!!!
Hyunjin bừng tỉnh, hai tay nắm chặt bả vai Yongbok. Em ngẩng lên, ghé sát mặt mình vào gò má hắn mà mấp máy môi :
- Xác định xem chúng ta có phải anh em không đó ~
Tay Hyunjin bận giữ không cho Yongbok ngã nên chẳng thể làm gì ngoài ngồi yên trừng mắt nhìn em. Bởi vậy nên Yongbok rất tự nhiên mà đặt tay lên đứng quần đã dựng thành lều của anh trai mình :
- Hwang Hyunjin , anh sẽ là kiểu anh trai hôn lén em mình, sẽ là kiểu đối với em trai mình nảy sinh loại phản ứng thế này sao ?
Hyunjin nhất thời cứng họng, đỏ mặt nhìn Yongbok chẳng biết nói gì. Khi em đã an vị ngồi lại bên cạnh mình, hắn mới dùng một tay gác lên trán, che đi hai vành mắt nóng hổi mà thỏ thẻ với Yongbok :
- Bokkie, anh xin lỗi. Nhưng em phải sống một cuộc sống bình thường.
- Cuộc sống bình thường của em là sống cùng anh, Hyunjin à.
Hắn nhìn sự chân thành trong đáy mắt em, có chút giao động. Có lẽ em cũng đem lòng yêu hắn ?
Nhưng dù có vậy thì Hyunjin vẫn luôn mang một nỗi mặc cảm khi để bản thân cạnh bên Yongbok. Hắn luôn muốn em sống dưới ánh nắng chói lọi, không muốn kéo em tới đêm đen cùng mình. Mà Yongbok nhìn ra sự giao động trong hắn, ngay lập tức dùng ngón đòn nghề nghiệp bắt thóp Hwang Hyunjin :
Vậy ý Hyunjin là dù cho em yêu anh đến chết đi sống lại, thì em cũng hãy cứ kết hôn với một ai đó ở trên đỉnh danh vọng ? Hay anh muốn nếu được thì em sẽ vào nhà một đại tiểu thư nào đó, đêm đêm gối đầu nằm cạnh người khác nhưng trong lòng dày xéo vì nhớ anh ?
Và dù cho em có không nguyện ý, Hyunjin vẫn sẽ đẩy em đi ? Dù có thể em sẽ cô đơn mà khóc tới quặn thắt dạ dày ? Dù sự ích kỉ đó sẽ phá hoại hạnh phúc của anh, của em và một người khác nữa ?
Hwang Hyunjin , em đã rất hạnh phúc khi anh hôn trộm vào môi em. Em tưởng rằng chúng ta sẽ đường đường chính chính ở bên nhau sau khi anh mở lời ...
Khi anh rời đi rồi, em đã ở nhà của chúng ta, nức nở khóc lóc vì hối hận. Chẳng ai chăm sóc em được cả, và dạ dày của em như muốn nát ra do đau đớn.
Nhưng Hyunjin ,nếu thứ gọi là " cuộc sống bình thường " kia là thứ anh muốn cho em thì Lee Yongbok này sẽ đón nhận nó. Em sẽ luôn nghe lời anh trai mình.
Lee Yongbok nói một tràng chẳng để Hwang Hyunjin kịp phản ứng, hắn cứ đơ ra, đôi mắt rướm đỏ mà nhìn em. Còn Lee Yongbok thì xoay người làm bộ mở cửa xe rời đi, trong đầu em đếm đến ba, chắc mẩm sau vài giây Hwang Hyunjin sẽ thông suốt mà ôm chặt lấy mình.
Đúng như em nghĩ , khi Yongbok vừa định chạm chân xuống nền đất thì vòng tay to lớn kia đã ghì chặt lấy em. Nở một nụ cười chiến thắng, Lee Yongbok quay mặt vào, ngay tức khắc đổi thành đôi mắt ngấn lệ nhìn Hyunjin .
- Lee Yongbok, trả lời anh, em lại đau dạ dày sao ?
Yongbok mềm yếu ngã vào lòng anh, khẽ dùng tay xoa nhẹ bờ ngực rắn chắc. Mông còn không ngừng cố ý khẽ cọ vào vùng nam tính trên người Hwang Hyunjin :
- Là vì anh trai muốn rời xa em đó, không có Hyunjin em không ổn chút nào.
Hwang Hyunjin khôi phục dáng vẻ của một tên côn đồ, cánh tay đầy hình xăm vòng qua hông Yongbok, lén bóp lấy hai khỏa đào của em :
- Vậy sao ? Vậy để anh trai khám cho em nhé ?
Lee Yongbok nhếch mép vươn tay lấy chìa khóa đóng chốt. Bắt đầu cảm thấy vui mừng vì đã chọn mua chiếc xe hơi chống nhìn trộm và chịu lực tốt.
Giữa bãi đỗ xe vắng người qua lại, anh trai họ Hwang đang cùng em trai mình tâm sự giữa trời trưa rực nắng. Có vẻ đó là một cuộc trò chuyện hăng say, cuộc trò chuyện mạnh bạo đưa mối quan hệ anh em hàng năm trời của họ tiến sang một trang mới.
END
Khuc cuoi dam kham qua nen toi viet thanh mot chap o ben fic DKNK nha, tai toi thich car play = )))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip