Chương 57: Vậy bọn họ không nhớ JiYeon sao?

Cho tới bây giờ đã ngồi trên bàn cơm,trên khuôn mặt nhỏ nhắn của JiYeon ửng hồng còn chưa rụt khỏi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cô hiện ra ửng hồng,Myungsoo cười vui vẻ. Trong đầu còn tràn đầy vẻ mặt  thẹn thùng mê người và thân thể tinh xảo của JiYeon,hắn cho tới bây giờ còn chưa có cẩn thận thưởng thức qua thân thể này, bây giờ nghĩ lại hắn thật lãng phí,bất quá bây giờ ngẫm lại nhiệt huyết sôi trào đây.

” Tiểu thư Yeonnie ăn nhiều một chút.” Một thân quần áo hồng phấn ở nhà làm cho JiYeon thân vốn mảnh mai giờ nhìn qua càng thêm nhỏ nhắn,cho nên dì Park đau lòng nhắc nhở cô ăn nhiều một chút.

“Cảm ơn dì Park.” JiYeon đầu cũng không dám nâng cao cảm ơn.

“Cũng không biết tiểu thư Yeonnie thích ăn cái gì,cho nên chỉ đơn giản làm mấy món Myungsoo thiếu gia thích ăn,nếu như cô ăn không quen dì  có thể một lần nữa làm.” Dì Park hiền lành nhìn Jiyeon.

“Không sao,cháu không kén ăn. Dì Park gọi cháu là Yeonnie là được, không cần khách khí như vậy.” JiYeon như cũ không dám ngẩng đầu lên.

“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Dì Park cố ý đem món ăn đẩy đến trước mặt JiYeon.

“Đúng vậy,quá gầy.” Myungsoo nhìn dáng vẻ JiYeon bộ cũng nhịn không được muốn trêu chọc. Hắn bây giờ là càng ngày càng thích trêu chọc cô nha.

Nói như vậy làm cho đầu JiYeon càng thêm rủ xuống thấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống tôm chín.

“Đừng chỉ thẹn thùng, ăn nhanh lên.” Cũng không quảnYeonnie có thích ăn hay không,Myungsoo liền ý vị gắp món ăn vào trong bát cô.

JiYeon không ngẩng đầu lên chỉ lo lấy cơm nhét vào trong miệng, thẳng đến trong miệng rốt cuộc nhét không lọt mới dừng tay, bất quá mặt lại đỏ bừng.

“Đến đây uống nước.” Nhìn dáng vẻ Jiyeon tự  làm khổ mình,Dì Park đưa ly nước đến trước mặt cô.

JiYeonvừa ho khan vừa tiếp nhận nước nhưng trong miệng đã không có chổ, cho nên chỉ có thể trừng đôi mắt to đáng thương.

“Trước tiên đem cơm trong miệng phun ra.” Nhìn xem mặt Jiyeon đỏ lên,Myungsoo nhắc nhở. Bây giờ đang mất mùa sao?

” Tiểu thư Yeonnie thật sự  là đáng yêu.” Nhìn JiYeon ôm thùng rác ói cơm ra,vẻ mặt Dì Park hiện lên yêu thương. Nếu bà cũng có một đứa con như vậy thì tốt biết mấy.

Myungsoo không có trả lời nhưng trên mặt đã nói rất rõ ràng .

“Dì Park để cháu giúp dì.” Nhìn dì Park thu dọn bàn ăn từ mẹ, Jiyeon cũng đi đến giúp đỡ.

“Không cần, không cần, Dì tự mình có thể, tiểu thư Yeonnie nhất định là mệt mỏi cho nên cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi.” Dì Park càng ngày càng thích JiYeon .

“Dì Park ,gọi cháu Yeonnie là được.Cháu không mệt,sớm như vậy cũng không ngủ được.” Vấn đề là cô không muốn trở về gian phòng Myungsoo,như vậy quả thật so với gặp được ma quỷ còn đáng sợ hơn.

“Thật sự không mệt sao?” Dì Park không xác định hỏi.

“Không mệt.” JiYeon cố ý đem biểu hiện tinh thần mình sảng khoái.

“Sau này có Yeonnie ở đây dì Park sẽ không nhàm chán như trước.” Bất quá dì Park thật sự thật tò mò, nhà ai lại có thể để cho con gái mình nhỏ như vậy đi cùng một người đàn ông đến nơi xa.” Cha mẹ Yeonnie biết rõ cô đến ‘ Iceland ’ sao?” Dì Park như thuận miệng hỏi.

Nói như vậy làm cho JiYeon sững sờ sau đó gật đầu.”Biết rõ.” Ở trong lòng của nàng, vợ chồng Kim SeungHo chính là cha mẹ của hắn.

“Vậy bọn họ không nhớ Yeonnie sao?” Dì Park tiếp nêu câu hỏi vô ý của mình.

Nghe nói thế JiYeon chỉ cúi đầu chứ không trả lời. Bất quá câu hỏi đó cũng làm cho tâm sự trong lòng cô xuất hiện. Cha mẹ nuôi có lẽ bận đến không có thời gian nghĩ đến cô, nhưng Junhyung nhất định sẽ rất nhớ cô,từ nhỏ đến lớn cô chưa có rời bên người anh cả,có thể đây là lần đầu tiên cách xa như vậy.

Nhìn  thấy vẻ mặt JiYeon ưu thương,dì Park biết mình hỏi sai câu cho nên cũng trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip