10.

tiết trời đêm tại Bangkok có chút lạnh, từng đợt gió thổi qua, cuốn đi chút muộn phiền còn sót lại trong tâm trí.

trên sân thượng, Dunk ngồi ở xích đu, im lặng hưởng thụ không gian yên tĩnh này. anh rất thích khoảng thời gian cuối ngày, khi đã trải qua một ngày quá mệt mỏi, trở về nhà và hít thở không khí trong lành trên sân thượng, nơi mà không một tiếng ồn nào vọng đến, không có khói bụi của xe cộ, không có những bài giảng trên lớp, không có điều gì phải bận tâm.

Joong đã ngồi xuống cạnh anh, có lẽ anh vẫn chưa nhận ra điều đó, cậu chăm chú quan sát khi anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi. nhìn vào chân đang bó bột của người kia, sự ân hận chưa kịp nguôi ngoai lại tiếp tục dâng trào. mãi đến một lúc sau, sau khi trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng, cậu cũng đã lên tiếng.

"anh"

Natachai giật mình, mở mắt vội né ra xa, hai tay anh đưa lên trước ngực, giữ trái tim của mình lại, nếu không nó sẽ đập nhanh đến mức nhảy ra ngoài mất. dù chưa tới tuổi già, sức yếu nhưng trái tim này của anh vẫn mong manh, dễ vỡ lắm.

"anh phản ứng dữ vậy? tôi có phải ma quỷ gì đâu!"

"em lên đây lúc nào thế? đi mà chẳng có tiếng bước chân, làm anh giật cả mình"

anh lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại tư thế ngồi. không gian yên tĩnh lại bao trùm cả sân thượng, yên tĩnh đến nổi cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, chắc là do hồi hộp quá nhỉ? nếu không thì cớ sao tim cậu lại đập nhanh đến mức này?

"chuyện anh nói ở phòng y tế, là thế nào-"

"trời lạnh quá, anh về phòng trước nhé!"

chưa kịp để cậu nói hết câu, Dunk đã vội kiếm cớ rời đi, mấy trò trốn tránh như này anh làm rất giỏi. cậu nhận ra rồi, rằng anh đã nản lòng, chẳng còn muốn ra dáng một người anh trai nữa, có lẽ sự ghét bỏ của cậu đối với anh, thật sự có hiệu quả. nhưng sao bây giờ Joong lại khó chịu quá, cậu không chấp nhận việc mình bị anh cự tuyệt thế này.

"anh, nghe tôi nói"

cậu đưa tay nắm lấy tay anh trước khi anh kịp rời đi, Natachai cũng vì thế mà dừng bước.

"xin lỗi anh, vì trước giờ đã đối xử không tốt với anh, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng mà...có lẽ giờ tôi không còn ghét anh nữa rồi..."

"hả?"

Dunk quay người lại, vẻ mặt bất ngờ như không tin những lời mình vừa mới nghe. cậu không còn ghét anh nữa sao? là thật lòng, hay chỉ vì cảm thấy tội lỗi?

"gì vậy? nghe hơi sến sẩm đúng không? nhưng mà tôi thật sự không chán ghét anh như trước nữa. nên là mong anh...mong anh đừng tránh mặt tôi nữa nhé?"

Joong nắm chặt lấy bàn tay anh, cúi mặt xuống đất chẳng dám đối diện với người kia. để nói ra được mấy lời thế này, cậu đã phải chuẩn bị tinh thần rất lâu, cũng phải rất dũng cảm.

"cái này...của anh!"

cậu giơ ra trước mặt anh một chiếc huy chương vàng, là kết quả mà cậu đã dốc hết sức mình chạy trên sân bóng mới có thể giành lấy. anh vẫn chưa hết bất ngờ này, rồi lại đến bất ngờ khác, đẩy chiếc huy chương về lại phía người kia.

"sao lại đưa cho anh? đây là huy chương của em mà"

"anh xứng đáng có nó hơn tôi"

"không, em giữ đi, đừng đưa cho anh"

Archen hết kiên nhẫn rồi, trực tiếp đeo chiếc huy chương lên cổ của anh, còn giữ lấy hai tay anh, không cho anh tháo nó ra.

"này Chen!"

"anh đừng có bướng nữa, tôi lấy nó cho anh nên anh im lặng mà nhận lấy đi!"

Natachai không thể đôi co được với cậu, đành chấp nhận chiếc huy chương này. Joong mỉn cười mãn nguyện khi thấy anh mân mê chiếc huy chương trên tay.

cậu đưa tay lên ngực trái, cảm nhận trái tim đang loạn nhịp. lạ thật, rõ là cả hai đã làm lành rồi, cậu cũng không còn cảm thấy hồi hộp hay tội lỗi nữa, cớ sao trái tim vẫn đập nhanh thế này?

-----
"ơ? anh Dunk không xuống ăn cơm à mẹ?"

Archen vội lên tiếng khi vừa bước đến bàn ăn. vị trí quen thuộc bên cạnh cậu, hôm nay lại chẳng có ai ngồi.

"Dunk nói thằng bé bận làm bài tập nên không xuống ăn cơm, với cả chân vẫn còn đau nên hạn chế đi lại, khi nào con ăn xong thì mang cơm lên cho anh nhé"

bà Aydin đưa tay chỉ về hướng mép bàn, nơi có khay đồ ăn của anh.

phải hơn 10 năm rồi, gia đình Aydin mới có một bữa cơm ba người, vẫn là vài mẫu chuyện trên trường của cậu, một vài cái tên được gọi là 'đối tác quan trọng' mà cậu phải ghi nhớ theo lời bố, những chuyện vặt vãnh về giá đồ ăn trong siêu thị của mẹ, mọi thứ đều quen thuộc, như chẳng có gì khác biệt.

thế nhưng bản thân họ đều nhận ra, rằng sự vắng mặt của Dunk lại mang đến cảm giác trống vắng đến khó tả. dù mang họ Boonprasert, nhưng từ lâu, anh đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình Aydin.

-----
*cốc cốc cốc*

"Dunk, tôi mang cơm lên cho anh"

Joong đứng trước cửa một lúc lâu vẫn không thấy hồi âm từ người bên trong, tiếng gõ cửa lại vang lên, nhịp điệu dần trở nên hối thúc.

"anh có sao không đấy?"

lại một lần nữa sự im lặng trả lời cậu. Archen lo lắng rằng anh có thể bị ngã vì chân vẫn đang bị thương.

"tôi vào nhé?"

nhận thấy cửa không khoá, cậu vặn tay nắm mở cửa bước vào. tiếng xả nước vọng ra từ phía phòng tắm, thì ra là do anh đang tắm nên không nghe thấy tiếng cậu gọi.

cậu đặt khay thức ăn lên bàn, máy tính của anh vẫn còn đang bật. do không thể đến trường, anh không thể nghe giảng chỉ có thể nhận file bài giảng từ giảng viên rồi tự học, nên rất khó tiếp thu được kiến thức. bình thường Dunk đã là một người ham học, giờ đây chỉ có thể ở nhà, khiến thời gian học của anh dường như tăng lên gấp ba lần. cậu lo cho anh là thế, nhưng cũng chẳng giúp được gì ngoài việc bưng cơm lên cho anh.

*cạch* - cánh cửa phòng tắm mở ra, Natachai bước ra ngoài khi trên người chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, hai tay lại cầm cái khăn khác, bận rộn lau mái tóc ướt của mình, anh đi thẳng đến tủ quần áo, dường như chẳng nhận ra trong phòng đang có sự xuất hiện của một người khác.

"AHHH! em vào phòng anh từ lúc nào vậy? ai cho em vào?"

bây giờ Dunk mới nhìn thấy cậu, vội với lấy cái khăn trên đầu xuống, che đi cơ thể đang lộ ra trước mặt người kia.

"mẹ kêu tôi mang cơm lên cho a-"

"ra ngoài!"

"nhưng mà...cơ thể anh..."

"MAU RA NGOÀI!"

Archen bị quát đến giật mình, vội mở cửa chạy ra khỏi phòng anh. Dunk ngồi thụp xuống nền nhà lạnh lẽo, hai tay bấu chặt vào nhau, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

"Chen...em ấy thấy rồi..."

phía bên này, khi đã trở về phòng của mình, Joong vẫn chưa thể hoàn hồn. hình ảnh cơ thể trắng hồng nhưng lại chi chít những vết bầm tím, những vết xước đến rỉ máu, còn có vài vết sẹo chẳng thể nào lành, tất cả những dấu vết đó, cậu đều nhìn thấy rất rõ.

xâu chuỗi lại tất cả, cậu cũng đã nhận ra rồi. đó chính là lí do anh luôn mặc trang phục thu đông dù trời nóng đến 40°, luôn là quần dài đến mắt cá chân, áo tay dài đến phủ cả ngón tay. đó cũng là lí do anh hét lên đầy đau đớn mỗi khi cậu vô tình nắm vào cánh tay anh, luôn phản ứng trước mọi va chạm dù là nhẹ nhất. còn cả việc anh không đến trường một mình, sẽ là Pond đến đón đi và đưa về. và cả những hôm anh cùng cậu đi học, sẽ có những 'người bạn' của anh đột nhiên đi đến chào hỏi và nói những câu khó hiểu. tất cả đều xuất phát từ một nguyên nhân duy nhất.

"Dunk bị bắt nạt?"

________________

dạo này tui bận quá, hong có thời gian để viết truyện luôn nên tui có đăng truyện trễ một chút thì mng thông cảm cho tui nhe (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip