7.
"cuối cùng là kết luận lại, xong rồi đó"
"ok hiểu rồi"
"câu này dễ nhỉ?"
"um...cũng không dễ lắm"
Archen cặm cụi viết lại kết quả từ máy tính vào tập, từ ngày có anh kèm cậu học, thành tích học tập của cậu đã tiến bộ đáng kể.
chỉ còn vỏn vẹn 7 ngày cuối cùng trước khi bước vào kì thi đại học, để nhận được phần thưởng của bố thì cậu phải đậu đại học với kết quả tốt nhất có thể, và bên cạnh đó, lí do khác khiến cậu dốc sức học thế này là vì muốn điểm thi của mình sẽ cao hơn điểm của Dunk.
"những câu còn lại cũng giải tương tự luôn"
"ừ"
"vậy nhiệm vụ của anh xong rồi nhỉ? anh về phòng nhé, khuya rồi em cũng nên ngủ sớm đi"
Natachai đứng dậy, xoay người bước về phía cửa phòng. Joong vẫn còn điều chưa nói, liền nắm lấy cánh tay anh giữ lại.
"AHH!!"
Dunk hét lên, gương mặt nhăn lại bộc lộ rõ sự đau đớn, anh vội rút tay mình ra khỏi tay cậu.
"tôi...tôi mạnh tay lắm hả?"
"kh-không, chỉ là...chỉ là anh giật mình nên mới lỡ miệng hét thôi, xin lỗi em nhé"
nói dối! tay anh đưa lên xoa xoa cánh tay vừa bị cậu nắm, gương mặt có giãn ra đôi chút nhưng nét đau đớn vẫn còn. tất cả hành động của anh đã thể hiện rõ rằng anh nói dối. Joong nhận ra điều đó, vì vốn dĩ cậu không hề dùng lực mạnh, chỉ đơn giản là nắm lấy cánh tay anh, không thể nào đau đến mức phải hét lên như thế.
"tay anh bị đau à? anh ngã ở đâu sao?"
"không có, chỉ là giật mình thôi, không sao đâu..."
đối diện với gương mặt nghi ngờ đó của cậu, anh thật sự cảm giác bản thân mình bị nhìn thấu, ánh mắt đó của cậu như đang ép buộc anh phải nói sự thật.
"em còn thắc mắc gì nữa sao?"
"à...tôi định hỏi anh sáng mai anh có tiết hay không? tôi định mai sẽ học bài buổi sáng, cần anh giảng"
"sáng mai anh không có tiết, anh sẽ giảng bài cho em, còn bây giờ anh về phòng nhé"
Dunk vội chạy về phòng mình, tim anh đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, thì ra việc nói dối lại khó khăn đến như thế.
"đau quá, chắc phải bôi thêm thuốc rồi"
------
"HẢ? mai mày tự chạy xe đi học à?"
tiếng nói của Pond vọng ra từ điện thoại, anh không vội trả lời, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hoàn thành phần cuối cùng của powerpoint cho bài thuyết trình ngày mai.
"ừ, Chen bắt đầu nghi ngờ tao rồi, tao sợ em ấy sẽ phát hiện ra"
"phát hiện ra thì có sao chứ? đáng lẽ mày nên nói chuyện này với bố mẹ luôn, họ sẽ giải quyết giúp mày"
Natachai ngửa đầu ra sau ghế, ánh mắt dán lên trần nhà, tiếng thở dài mệt mỏi của anh đã khiến người bên kia đầu dây lo lắng.
"mày định sẽ chịu đựng hết 4 năm đại học hả?"
"có lẽ vậy..."
"không ổn đâu Dunk à"
"không sao đâu mà, từ từ rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi"
Pond lắc đầu ngao ngán trước sự bướng bỉnh của thằng bạn mình, vì cái tính hiền lành, vì cái tính sợ phiền người khác mà không bao giờ chịu để người khác giúp đỡ mình.
"vậy mai tao chờ mày ở cổng trường nhé? không thể để mày đi một mình được"
"ừm, cảm ơn mày nhé"
anh dập máy, đưa tay xoa hai bên thái dương. cuộc sống đại học trong mơ của anh cuối cùng lại không khác gì địa ngục, Natachai biết chuyện bản thân đang giấu giếm sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng giải quyết mọi chuyện trước khi bị bố mẹ phát hiện ra, ông bà Aydin đã có ơn với anh đến nhường nào, anh không muốn khiến hai người phiền lòng thêm nữa.
------
"CHÚC MỪNG JOONG ARCHEN ĐẬU ĐẠI HỌC"
màn ăn mừng quen thuộc này lại lặp lại, pháo giấy rơi xuống bám đầy vào người cậu.
"được rồi, Archen muốn quà gì nào?"
ông Aydin vừa đưa tay phủi pháo giấy trên người cậu xuống vừa lên tiếng hỏi. ông biết, Joong chắc chắn sẽ không muốn những món quà giản dị như Dunk, chắc chắn sẽ là những món đắt tiền và xa xỉ khác, nhưng vì là con trai cưng, nên ông sẽ không màng đến tiền bạc, tuyệt nhiên sẽ đáp ứng mọi mong muốn của cậu.
"con muốn chiếc maybach của anh ấy"
Joong đưa tay chỉ về phía anh khi vừa dứt lời, khiến cả bố mẹ và anh cũng đều ngỡ ngàng.
"nếu con thích thì bố mua cho con chiếc mới, sao lại muốn xe của anh?"
"con chỉ thích chiếc đó thôi, dù gì Dunk cũng không thường xuyên chạy xe, một chiếc xe đẹp như thế mà lại cứ bị bỏ xó trong gara không phải là quá uổng phí hay sao?"
ông Aydin nhìn sang phía Dunk. chiếc maybach đó là ông đã mua tặng anh, đồ đã tặng rồi, bây giờ lại đòi lại thì thật sự không hay chút nào.
"vậy thì em cứ lấy đi"
"HẢ? sao mà được chứ? chiếc xe đó là bố tặng cho con mà, lấy rồi con lấy gì mà chạy chứ?"
"con cũng không thường đi xe mà bố, con có thể đặt taxi, hoặc đi chung với Pond cũng được, không sao đâu ạ"
bà Aydin đi đến ngồi cạnh anh, đưa tay vuốt lưng an ủi đứa trẻ hiểu chuyện này.
"bố mẹ tặng con chiếc xe khác nhé?"
"không sao đâu ạ, con không cần xe thật mà"
Natachai biết, ông bà Aydin không muốn anh cảm thấy tủi thân, cũng không muốn anh thua thiệt Joong, nên luôn quan tâm cả hai người bằng nhau, nhưng anh thật lòng không cần chiếc xe sang trọng đó, cũng không muốn gia đình Aydin phải vì anh mà hao tiền tốn của.
"Chen cứ lấy chiếc xe đó đi nhé, anh không cần đâu"
Archen vui vẻ khi đạt được mục đích. thật ra cậu không đam mê chiếc maybach đó đến thế, cậu cũng chỉ là muốn cướp thứ gì đó từ anh, và chứng minh cho anh thấy rằng, bố mẹ vẫn yêu thương cậu hơn anh.
"được rồi, nếu vậy thì từ nay Joong sẽ chở Dunk đến trường nhé"
"hả? sao con phải chở chứ?"
"sao lại không? hai đứa cùng trường đại học, cùng khoa kiến trúc, còn là anh em một nhà, không phải quá thuận tiện hay sao?"
Joong vừa vui mừng chưa được bao lâu thì giờ lại như rơi xuống địa ngục. cứ tưởng lên đại học sẽ thoát khỏi những ngày tháng đi học cùng xe với anh, vậy mà bây giờ lại trở thành tài xế riêng của anh luôn rồi.
"vậy là do mình tự hại mình hả ta?"
------
kì nghỉ đã kết thúc hơn một tháng rồi, Joong bây giờ đã là sinh viên đại học, tự tin lái những con xe trước giờ bố luôn cấm cản, không còn nằm trong sự bảo bọc của bố mẹ nữa, cậu bây giờ rất vui vẻ với cuộc sống đại học của mình.
Archen chỉ vừa lên đại học được hơn một tháng, nhưng số nữ sinh đổ gục trước cậu không còn đếm trên đầu ngón tay được nữa. mỗi khi cùng cậu đến trường, Dunk cũng đều phải xin xuống xe trước khi vào cổng trường, vì 'fan' của cậu tập hợp ở cổng trường quá đông, anh không thích sự ồn ào đó.
"cái áo đấy đâu ra thế?"
bà Aydin lên tiếng hỏi khi cậu vừa ngồi vào bàn ăn. cả nhà đều thắc mắc về chiếc áo phông trắng có hoạ tiết hình trái tim ở ngực trái mà cậu đang mặc.
"là của một chị năm hai tặng con"
"cứ thế này chắc bố có con dâu sớm quá"
"bố cứ nói quá thôi, con nhận quà nhưng con từ chối tình cảm"
"tồi vậy, nhưng như thế mới là con của bố. hai đứa biết gì không, lúc trẻ bố bảnh trai lắm, mẹ bây phải tán mãi bố mới đổ đấy"
vừa dứt lời, ông Aydin liền nhận ngay một cái gõ vào đầu từ vợ mình.
"lo ăn đi, cứ luyên tha luyên thuyên"
Dunk bật cười trước vẻ đáng yêu của ông bà Aydin. bỗng một dòng suy nghĩ vụt qua tâm trí anh, nếu bố mẹ anh còn sống, chắc họ cũng hạnh phúc thế này nhỉ?
"à mà ngày mai trường hai đứa tổ chức hội thao à?"
"vâng"
"hai đứa tham gia bộ môn nào vậy?"
"hai đứa con đều thi đá bóng ạ"
"cố lên nhé, mẹ chờ giải thưởng từ hai đứa đó"
anh mỉm cười gật đầu, như bảo mẹ cứ yên tâm. nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có chút bất an khó tả.
------
"Chen, chờ anh xíu nhé, anh quên điện thoại trên phòng mất rồi"
Natachai vội mở cửa xe chạy lên phòng lấy điện thoại, cậu ngồi ở ghế lái, nhìn theo bóng lưng của anh mà cau mày.
"sao mà phiền thế không biết?"
Joong ngồi yên lặng chờ đợi, bỗng trong đầu cậu nảy lên một suy nghĩ xấu xa, mép miệng nhếch lên, nở một nụ cười đầy đắc ý.
"xin lỗi nhé Dunk, là do anh phiền quá nên tôi mới phải làm thế này"
______________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip