9.
"đi đứng kiểu gì đấy?"
"em...em xin lỗi ạ, anh có sao không ạ?"
Phuwin ngước mặt lên, trưng ra bộ mặt lo sợ hệt như chú mèo con, ác mộng của sinh viên năm nhất chính là va chạm với đàn anh khoá trên, giọng điệu của người này lại còn không mấy thân thiện.
"P'Pond?"
Joong lên tiếng khi thấy người kia cứ đứng trơ người ra nhìn chú mèo nhỏ kế bên cậu, Pond thì không lạ gì cậu nữa, nhưng Phuwin thì là lần đầu tiên gặp mặt.
"à...anh không sao, em có sao không vậy?"
"em không, vậy thì anh có thể né ra một chút được không ạ? bọn em đang gấp"
Pond ngượng ngùng né sang một bên, mắt vẫn cứ dõi theo bóng lưng đó đến khi đã khuất hẳn.
"khụ..khụ"
Dunk ho lên vài tiếng làm thức tỉnh người đang đứng như trời trồng kia, cảnh tượng lúc nãy anh đã thu vào mắt hết rồi, cuối cùng cũng có thứ để trêu tên bạn thân này rồi.
"này Dunk, nhóc mèo con lúc nãy là ai vậy? bạn của Joong hả?"
Pond đưa hai mắt sáng rỡ đến hỏi anh, mục đích vào đây thăm bệnh của cậu ta đã bị bay mất sau khi gặp được định mệnh đời mình rồi.
"ừ, bạn của Chen, tên là Phuwin"
"học khoa nào vậy? mày có Instagram của ẻm không? có số điện thoại không? có line của ẻm luôn không? nhà ở đường nào? số nhà là bao nhiêu? gia đình mấy người? có người yêu chưa-"
"THÔI! sao mày không hỏi đầu em ấy có bao nhiêu sợi tóc luôn đi?"
"hì hì..."
Pond đưa tay gãi đầu, làm vẻ thẹn thùng cứ như lần đầu biết yêu vậy đó, khiến Dunk ngồi đối diện nổi hết cả da gà.
"Phuwin học khoa mĩ thuật, tao chỉ trả lời nhiêu đó thôi, còn lại mày tự đi mà hỏi em ấy"
"ơ kìa bạn, giúp đỡ nhau xíu đi mà"
"thông tin cá nhân của người khác, sao mà tao nói ra được chứ"
người kia xụ mặt, có chút hụt hẫng nhưng rồi cũng nhanh chóng quay trở lại trạng thái thường ngày.
"là bạn của Joong nên sẽ gặp nhau nhiều mà, còn nhiều cơ hội. còn mày, chân mày sao rồi?"
"bây giờ mới nhớ đến tao hả?"
"ô hổ, xin lỗi nhé, thông cảm cho người ta xíu đi mà"
"ờ ờ, tao không sao rồi, chỉ trật chân xíu thôi"
đúng như anh nghĩ, Pond đã giáo huấn anh một trận, trách anh tại sao biết chân bị thương rồi mà còn cố chấp vào sân đá bóng. nhìn dáng vẻ bực bội, vừa chống hông vừa la mắng của thằng bạn mình, anh lại thấy vui hơn là buồn, ít nhất thì Pond vẫn luôn ở bên cạnh và giúp đỡ anh.
-----
"đâu rồi?..."
Archen sau khi vừa kết thúc trận đấu liền chạy đến phòng y tế để tìm anh, nhưng trước mặt cậu giờ đây chỉ là không gian yên tĩnh, chiếc giường anh vừa nằm lúc nãy, giờ lại chẳng còn ai.
"em vào đây làm gì vậy? bị thương gì sao?"
cô y tá bước đến bên cạnh cậu, cất lời hỏi thăm.
"à không, em không có bị thương"
"vậy em đến làm gì?"
"P'Dunk...cái người bị trật chân lúc nãy đâu rồi ạ?"
"à...cậu sinh viên đó được bạn đưa về rồi, đi cũng hơn 15 phút rồi"
Joong có chút hụt hẫng, lần đầu biết cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào. cậu cúi chào cô y tá rồi rời đi, lê từng bước ra bãi giữ xe, đến tận lúc đã yên vị trong chiếc maybach sang trọng, nhưng tâm trạng vẫn cứ trầm lặng đến khó chịu.
*ting ting ting* tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, nhìn vào ba chữ 'kẻ phản diện' hiện lên trên màn hình, cậu ngay lập tức bắt máy.
"alo?"
"mày đâu rồi? không ở lại xem các khoa khác đấu sao?"
giọng Phuwin vang lên trong điện thoại, xen lẫn vào đó là tiếng cổ vũ của khán giả trong khán đài, nghe thì có vẻ rất sôi động, Joong thích những nơi sôi động như thế nhất mà, nhưng tâm trạng hiện giờ lại cứ như đang kiềm hãm cậu.
"không, tao về trước đây"
"ơ...gì vậy-" *tút*
cậu tắt máy khi đầu dây bên kia vẫn chưa kịp nói hết câu. vứt điện thoại qua bên ghế phụ lái, cậu nhìn vào chiếc huy chương vàng trên tay, thắng cuộc chơi nhưng lại chẳng có cảm giác chiến thắng gì cả.
"thì ra đây là cảm giác mà Dunk thường xuyên phải chịu sao? khó chịu thật đấy"
khởi động xe, cậu xoay vô lăng, đạp ga chạy thẳng về nhà, giữa cậu và anh, có nhiều thứ cần nói lắm đây.
-----
chiếc xe được đỗ ngay ngắn ở gara, Archen hít một hơi thật sâu, sẵn sàng để nghe bố mẹ la mắng. cậu bước vào nhà, phía sofa có bố đang ngồi đọc báo, mẹ đang tất bật trong bếp nấu ăn, sau một hồi do dự, rồi cậu cũng lên tiếng chào bố mẹ.
"thưa bố, thưa mẹ, con mới về"
"au, Joong về rồi đấy à? thi đấu thế nào rồi con? thắng không?"
bố cậu cất tờ báo đang đọc dở sang một bên, đưa tay đẩy chiếc kính trên mặt về lại vị trí của nó, nở nụ cười hiền từ chờ đợi câu trả lời của cậu.
"con thắng..."
"Joong về rồi hả con? lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm, hôm nay mẹ nấu nhiều món lắm, con của mẹ đã thi đấu vất vả rồi"
Joong đứng đờ người ra, cố hiểu xem tình huống này là thế nào. tất cả đều khác với suy nghĩ của cậu, cậu cứ nghĩ về nhà sẽ ngay lập tức nhận một trận lôi đình từ bố vì đã bỏ Dunk ở lại mà chạy đi trước, khiến anh bị thương. nhưng giờ đây, biểu hiện của bố và mẹ cứ như chẳng có chút tức giận gì.
"P'Dunk..."
"à, Dunk ở trên phòng rồi, tội nghiệp thằng bé, đá bóng mà ngã đến mức trật chân"
"bố...bố không mắng con hả?"
"mắng con? sao lại mắng con? Dunk đá bóng vô tình bị thương, chứ có phải con làm thằng bé bị thương đâu, chơi thể thao xảy ra va chạm là bình thường mà"
bây giờ cậu mới nhận ra, anh không hề nói sự thật với bố mẹ. lại một lần nữa, một lần nữa anh bao che cho cậu, một lần nữa anh bỏ qua sai lầm của cậu, một lần nữa vì cậu mà chịu uất ức một mình.
"con mau lên phòng tắm rửa đi, khi nào xuống thì dìu Dunk xuống cùng nhé, để thằng bé đi một mình nguy hiểm lắm"
-----
đứng trước cánh cửa im lìm, Joong đã soạn ra trong đầu vô số những câu có thể nói với anh, trước giờ đều nghĩ gì nói đấy, lần đầu phải phát ngôn cẩn trọng khiến cậu có chút áp lực.
*cốc cốc* tiếng gõ cửa vang lên, một hồi sau vẫn không có người đáp lại, cậu vẫn kiên nhẫn gõ thêm vài tiếng nữa, nhưng kết quả vẫn như lần đầu.
"Dunk? mẹ bảo tôi kêu anh xuống ăn cơm"
"Dunk? anh có trong đó không?"
"tôi mở cửa nhé?"
Archen từ từ mở cửa ra, nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, gọi thêm vài tiếng nữa vẫn không có người trả lời, anh không có ở trong phòng.
cậu quyết định đóng cửa phòng lại và đi xuống nhà, vừa đến cầu thang đã nhìn thấy Dunk đang chật vật bước từng bước xuống. anh cắn răng nhịn đau, dù tay đã bám lấy tay vịn của cầu thang nhưng vẫn rất khó giữ thăng bằng, anh loạng choạng xuýt thì ngã. Joong đi đến cạnh anh, một tay luồn qua eo, một tay nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng dìu anh bước xuống.
"Chen, không cần đâu-"
"cần!"
cậu chỉ cần nói một chữ thôi cũng khiến anh ngay lập tức im lặng, đúng là anh thật sự rất cần giúp đỡ. Natachai dựa hẳn vào người cậu, nhờ có cậu mà anh không cần phải dùng sức, anh giơ chân bị thương của mình lên cao, chân còn lại cứ nhảy từng bậc cầu thang xuống, không cần sợ ngã vì đã có một chỗ dựa to lớn bên cạnh rồi.
"cảm ơn em"
vừa đến cửa nhà bếp, Dunk đã thẳng thừng gạt tay cậu ra khỏi người mình, cũng không kịp nghe người kia hỏi han câu nào, nhanh chóng lê cái chân bị thương đi mất. Archen có thể cảm nhận được trái tim cậu vừa hẫng đi một nhịp, cảm giác lạ lẫm này là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm, thì ra là đau lòng đến thế.
"nhưng mà...eo của anh ấy vừa tay mình thật"
________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip