Sóng
Tsukishima nhìn ra ngoài cửa sổ xe và cảm thấy kinh ngạc khi xe đi ngang qua một khung cảnh tuyệt đẹp của biển. Tay em liền nhấn nút hạ cửa kính xuống.
Khuôn mặt Tsukishima ngay lập tức cảm nhận được làn gió mặn. Đôi mắt em nhìn ra biển, giống như những mảng màu xanh khác nhau trộn lẫn vào. Biển như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu xuống như có hàng triệu tinh thể hiện lên trên mặt nước.
Thật đẹp. Em lấy điện thoại ra và cố gắng chụp khung cảnh đẹp mê hồn ấy.
Thay vì cảm thấy sợ hãi, trái tim em lại bình tĩnh đến lạ. Tsukishima nghiêng đầu nhìn cảnh vật trước mắt.
Tendou là người đề nghị gia đình để em đến vùng nông thôn một thời gian. Không khí trong lành có thể giúp em giảm bớt căng thẳng đang có.
Tuy nhiên, lúc đầu Akiteru phản đối ý tưởng này. Anh ta nói rằng ở nhà có lẽ sẽ tốt hơn cho Tsukishima.
///
"Nhưng bị nhốt trong dinh thự này có thể khiến cậu ấy ngất xỉu bất cứ lúc nào, nó ảnh hưởng đến não bộ của cậu ấy nhiều hơn." Tendou bình tĩnh giải thích.
Tsukishima nhìn anh trai mình. "Em nghĩ anh ấy nói đúng, Akiteru-nii. Vùng nông thôn có thể là nơi tốt để em hồi phục sức khỏe..."
Và lấy lại ký ức của mình. Tsukishima thở hắt vì suy nghĩ đó. Em thấy may mắn vì mẹ đã giúp em thay đổi suy nghĩ của Akiteru. Anh trai em cuối cùng cũng đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện.
"Được rồi, em có thể đi, nhưng chỉ trong hai tháng và em phải mang theo vệ sĩ mà anh chỉ định," Akiteru nói một hơi.
"Hai tháng? Như vậy không phải là quá ngắn sao?" Tsukishima cố gắng không tỏ ra quá phấn khích.
Akiteru nhìn em với vẻ khó chịu. "Chúng ta không thể để cuộc hôn nhân của em và Osamu bị đình trệ quá lâu."
Tsukishima có thể cảm thấy cơn thịnh nộ đang bùng lên trong lồng ngực, nhưng em vẫn bình tĩnh đáp lại. "Akiteru-nii, em đã nói cho anh biết lý do của em rồi mà? Kết hôn với Osamu trong tình trạng này giống như chỉ một bên yêu đơn phương sâu đậm vậy. Điều đó sẽ không công bằng cho anh ấy."
"Thế nào là không công bằng cho cậu ta nếu cậu ta muốn kết hôn với em?" Akiteru thở dài bực bội, xoa bóp thái dương của mình.
"Nếu anh ấy thật lòng yêu em, anh ấy sẽ đợi." Tsukishima đáp trả.
Ánh mắt Akiteru chợt sắc bén một chút. "Nghe này, Kei. Nếu em đang lo về ký ức của em về Osamu, thì em không cần phải làm thế. Quá khứ không quan trọng. Hiện tại mà chúng ta bây giờ đang có sẽ đảm bảo cho tương lai của chúng ta. Thế nên, hãy tập trung vào việc tạo ra những ký ức mới đi Kei".
///
Tsukishima thở dài. Em nhích người khi nhớ lại cuộc tranh cãi nhỏ của cả hai trong thư viện.
Xe đi ngang qua một thị trấn nhỏ, em nhìn thấy những cánh đồng lúa ở cả hai bên, nó dường như trải dài đến tận chân trời.
Tsukishima sẽ ở trong một ngôi nhà nghỉ nhỏ gần biển. Ngôi nhà thuộc sở hữu của mẹ em, thừa kế từ ông bà tổ tiên. Ngôi nhà được xây dựng lại từ một ngôi nhà truyền thống 100 năm tuổi của Nhật Bản, và nó vẫn giữ được dáng vẻ và cảm giác truyền thống của một ngôi nhà Nhật Bản.
Khi đến nơi, Tsukishima dọn vali ra.
"Cho phép chúng tôi làm điều này, Tsukishima-san." Một trong những người giúp việc nhà mà anh trai em chọn đã nói. Tsukishima gật đầu và di chuyển sang một bên để họ mang đồ vào trong.
Tsukishima liền đi khám phá nơi này. Em cảm thấy nhẹ nhõm khi tìm thấy một khu vườn sau nhà, nhưng có một số chỗ dường như bị bỏ quên. Hồ nước với những đàn cá koi bơi lội như bước ra từ một câu chuyện cổ tích.
Gió thổi nhè nhẹ làm cây cối xào xạc. Em nghe thấy tiếng chim hót nhẹ nhàng liền quay đầu lại.
"Tsukishima-san, phòng của cậu đã được chuẩn bị." Người giúp việc nói.
Tsukishima theo cô vào trong nhà. Mặc dù ngôi nhà đã gần trăm năm tuổi nhưng sàn gỗ cứng như mới. Khi cả hai đi dọc hành lang, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong sự tĩnh lặng.
Hai người dừng lại trước một cánh cửa màu trắng. Em cho rằng đây là phòng của mình, vì cánh cửa khá xa hoa đối với nơi này. Người giúp việc mở cửa và dẫn em vào trong phòng của mình.
Một chiếc giường queensize nằm ở trung tâm. Những chiếc kệ màu xám được xếp ngay ngắn ở phía bên phải của căn phòng, chiếc bàn học với đèn bàn đặt cách giường vài mét. Những tấm thảm tatami mới tinh, như thể nó đã được thay trước khi em đến.
"Cậu có muốn nghỉ ngơi không, Tsukishima-san?" Người giúp việc hỏi em.
"Tôi muốn đi dạo gần bờ biển. Có được không?" Tsukishima hỏi.
Cô chớp mắt, hẳn rất ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của em. "Được chứ. Tôi bảo vệ sĩ đi cùng với cậu nhé?"
Tsukishima chuyển ánh mắt về phía những tảng đá kỳ lạ gần hồ cá. "Tôi có thể đi một mình."
Khuôn mặt của người giúp việc trông có vẻ bối rối. "Nhưng anh trai cậu đã nói rằng không để cho cậu ở một mình dù bất cứ lúc nào..." giọng cô ấy nhỏ dần.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Tsukishima. Tại sao anh trai em lại bảo vệ thái quá như vậy? Tsukishima tự nghĩ mình không yếu đến mức đó.
"Được rồi," em mệt mỏi lẩm bẩm.
Với câu trả lời của em, khuôn mặt của cô gái dịu đi. Người giúp việc thứ lỗi và rời đi nói với vệ sĩ rằng em sẽ đi ra ngoài. Tsukishima đã dành thời gian này để dỡ chiếc vali chứa đầy đồ nghề vẽ.
Em lấy ra một tập phác thảo mới và một cây bút chì nhỏ. Vẽ vời trên bãi biển sẽ là một cảm giác sảng khoái, vì vậy em thu dọn đồ đạc của mình và ôm nó vào ngực.
Khi ra khỏi nhà nghỉ, em được dẫn tới một bậc thang cũ làm bằng đá. Tsukishima yêu cầu các vệ sĩ ở lại phía sau, vì em muốn đến gần bãi biển một mình. Phải mất một lúc lâu, các vệ sĩ mới đồng ý.
Tsukishima cẩn thận bước xuống bậc thang. Những viên đá được sắp xếp hoàn hảo, và những chiếc đèn nhỏ được đặt ở cuối cầu thang. Đôi dép của em ngay lập tức bị lấp đầy bởi cát, nhưng em không quan tâm. Em không biết tại sao lồng ngực của mình bỗng rạo rực khi đi về phía bờ biển.
Tsukishima thả hồn mình ra biển xanh mênh mông. Biển như đang hô hấp, mặt biển lên xuống nhịp nhàng. Sóng trở thành mạch đập của nàng, sinh sôi những bọt bong bóng dạt vào đất liền.
Tsukishima tháo đôi dép của mình và đặt bút vẽ bên cạnh nó. Em xắn gấu quần jean của mình lên đến đầu gối và đi về phía dòng nước, một cảm giác không rõ ràng cuộn trào lấy em.
Em mong đợi sóng nước sẽ làm em sợ hãi. Nhưng nó lại nhẹ nhàng đến bất ngờ. Từng làn nước chào đón khi em lội qua nó, Tsukishima nhận thấy bầu trời đã thay đổi màu sắc, như một lớp sơn màu cam trên nền xanh. Làn nước trong và ôn hòa.
Khi làn sóng chạm đến đầu gối của mình, em quyết định quay trở lại bờ. Em không mang theo khăn tắm và việc bị ướt không nằm trong kế hoạch của em. Tsukishima muốn thử vẽ, đắm mình trong sự yên bình không thể phủ nhận này.
Tsukishima ngồi xuống bãi cát. Em lật tập phác thảo của mình, cầm lấy bút chì lên và bắt đầu vẽ. Khung cảnh đẹp như tranh vẽ trước mắt em không thay đổi, chỉ có những con sóng cuồn cuộn nối tiếp nhau.
Bàn tay di chuyển khi em vẽ. Tsukishima tập trung hoàn thiện bản phác thảo thô về biển. Tâm trí em đang trôi về những miền đất xa xăm, không màng để ý đến cơn gió thoảng nhẹ trên làn da.
Và rồi, Tsukishima nhớ lại giấc mơ khiến em quay sang nhìn bên cạnh mình. Rõ ràng, em có thể thấy bóng dáng của một người đàn ông đang nói chuyện bên cạnh. Em quyết định thêm chi tiết đó vào bản phác thảo của mình.
Đã nhiều ngày rồi kể từ khi em có những giấc mơ như thế. Em luôn tự hỏi, đó là một giấc mơ hay chỉ là một ký ức đã mất? Nhưng từ những gì Tendou nói, rất có thể đó là một trong những ký ức đã mất của em.
Tsukishima ngừng vẽ. Tim em nhói đau khi nghĩ đến việc không lấy lại được kí ức. Thật không công bằng. Tới mọi người. Em cảm thấy như thể em chỉ đang sống dựa trên những gì người khác nói về mình, và không thể nhớ được mình là ai... thực sự rất tệ.
Khi hoàn thành bức vẽ của mình, em xỏ dép lại và cố gắng phủi sạch cát trên quần. Trước khi đi, em nhìn chằm chằm lần cuối vào cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Tsukishima đi về phía cầu thang và nhận ra rằng có ai đó đang đứng ở bậc cao nhất. Người đàn ông đút tay vào túi quần, ánh mắt nhìn ra biển.
Tsukishima giữ tập phác thảo của mình sát bên người, không để ý đến người đàn ông, em tiếp tục bước đi cho đến khi đến chỗ người đàn ông đó đứng.
Trong tích tắc, đôi mắt hổ phách chạm mắt em. Tsukishima là người tránh khỏi cái chằm chằm của người đàn ông vì em nghĩ rằng như thế thật bất lịch sự. Em ngước cằm lên và nhìn thẳng về phía trước. Khi lướt qua anh ta, cây bút chì của em rơi xuống đất.
"Cậu làm rơi cây bút chì này," Người lạ kia nói.
Tsukishima cảm thấy khó chịu vì bây giờ em phải tương tác với anh ta. Em quay lại để nhặt nó lên nhưng cây bút đã nằm trong tay người đàn ông.
"Cảm ơn," Tsukishima lạnh lùng trả lời. Em thậm chí còn không thèm nhìn đường nét khuôn mặt người đàn ông đó.
Các vệ sĩ chạy về phía em khi họ nhận thấy có người đàn ông đằng sau em. Hai cơ thể to lớn chắn tầm nhìn của người đàn ông khi họ đi bộ trở về nhà nghỉ.
Người địa phương à? Tsukishima nghĩ. Nhưng giọng nói có vẻ như anh ta đến từ thành phố, em tự nhủ thầm trong lòng.
Tsukishima cố quay lại để tìm kiếm bóng dáng người đàn ông, nhưng không còn ai ở đó cả.
to be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip