Lời Tỏ Tình Trong Đêm
Thời gian trôi qua, giữa những buổi học Độc dược, những lần chạm mặt trong hành lang vắng, và những khoảnh khắc tĩnh lặng bên nhau trong thư viện, Harry và Snape dần bước qua ranh giới mong manh giữa thầy trò, giữa hận thù và thấu hiểu, giữa xa cách và một thứ tình cảm mà cả hai đều sợ phải đặt tên.
Snape không phải người dễ dàng thừa nhận cảm xúc. Ông đã dành cả đời để che giấu những gì yếu đuối nhất trong lòng, khóa chặt trái tim mình sau lớp áo choàng đen u ám. Nhưng với Harry, mọi thứ dần trở nên khó kiểm soát.
Mỗi lần nhìn cậu, Snape đều cảm thấy một thứ gì đó ấm áp len lỏi qua những vết thương cũ kỹ trong tim.
Và đêm nay, lần đầu tiên, ông quyết định không chạy trốn khỏi nó nữa.
Harry đang ngồi một mình bên Hồ Đen, ngắm nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Màn đêm tĩnh lặng, nhưng trong lòng cậu lại có một cơn bão đang dâng trào. Những ngày qua, cậu không thể ngừng nghĩ về Snape—về ánh mắt sâu thẳm mỗi khi ông nhìn cậu, về những cử chỉ quan tâm mà ông luôn cố tình phủ nhận, về những khoảnh khắc hai người lặng lẽ ngồi cùng nhau mà không cần nói một lời.
Cậu biết mình cảm thấy gì. Và cậu cũng đang cố gắng hiểu Snape có đang cảm thấy điều tương tự hay không:
- Potter
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng, kéo Harry khỏi dòng suy nghĩ. Cậu quay lại, tim đập nhanh hơn một nhịp khi thấy Snape đứng đó, chiếc áo choàng đen nhẹ bay trong gió:
- Giáo sư?
Snape khoanh tay, ánh mắt dò xét. Nhưng Harry đã quá quen với cách ông che giấu cảm xúc thật của mình:
- Muộn thế này rồi, trò còn ngồi đây làm gì?
Cậu nhún vai.
- Con chỉ đang suy nghĩ một chút
Snape im lặng trong một khoảnh khắc, rồi bước đến, đứng cạnh cậu.
Hai người không nói gì lúc lâu. Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua mặt hồ và ánh trăng lặng lẽ soi sáng bóng hai người.
Và, Snape lên tiếng, giọng ông thấp hơn bình thường, như thể đang cố gắng cân nhắc từng từ ngữ một
- Harry
Harry giật mình. Lần đầu tiên, Snape gọi tên cậu mà không có sự mỉa mai hay giận dữ nào. Đôi mắt ông nhìn ra mặt hồ, tránh giao tiếp với cậu
- Ta đã suy nghĩ vô số lần về mối quan hệ của ta và trò
Snape tiếp tục, ánh mắt ông vẫn nhìn thẳng ra mặt hồ, tránh giao tiếp bằng mắt với cậu.
- Và "Cậu hỏi khẽ, cảm thấy tay mình siết chặt lại trong lòng"
Snape thở ra một hơi dài, như thể đang đấu tranh với chính bản thân mình. Rồi, thật chậm rãi, ông quay sang nhìn Harry.
- Ta không giỏi trong những chuyện này. " Giọng ông trầm xuống, có chút do dự hiếm thấy. "
- Ta chưa từng nghĩ rằng... ta có thể cảm thấy như thế này một lần nữa. Nhưng trò—"
Ông dừng lại, và lần đầu tiên, Harry thấy một tia mềm mại trong ánh mắt người đàn ông luôn che giấu tất cả mọi cảm xúc. Snape nói khẽ.
- Trò đã làm ta thay đổi, Harry. Trò khiến ta cảm thấy những thứ mà ta tưởng rằng mình đã đánh mất mãi mãi. Và dù ta đã cố gắng phủ nhận nó, ta không thể nữa."
Harry nín thở. Cậu chưa bao giờ thấy Snape như thế này—mong manh, chân thành, và đầy cảm xúc.
Snape cúi đầu, khẽ lắc đầu như thể tự trách bản thân, rồi nhìn thẳng vào mắt Harry.
- Ta yêu em.
Ba từ ấy thoát ra khỏi môi Snape như một lời nguyền được hóa giải. Một thứ gì đó vỡ tan trong không khí—bức tường vô hình giữa họ, sự dè chừng, những cảm xúc chưa nói.
Harry nhìn Snape, hơi thở cậu nghẹn lại. Nhưng không có sự bối rối hay hoài nghi nào trong mắt cậu.
Chỉ có sự thấu hiểu.
Và tình yêu.
Không chần chừ nữa, Harry vươn tay nắm lấy bàn tay Snape.
- Em cũng vậy. "Cậu đáp, giọng khẽ nhưng đầy chắc chắn."
Snape siết nhẹ tay Harry, như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi.
Dưới ánh trăng tĩnh lặng, giữa những cơn gió đêm dịu dàng, một tình yêu từng bị che giấu nay đã được thừa nhận—không còn là những ánh nhìn lén lút, những cái chạm thoáng qua, hay những lời nói ẩn ý.
Chỉ còn hai con người, hai trái tim, và một tình yêu vừa mới đơm hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip