Chương 1
Trên tường khảm đá rất đẹp, sáng loáng và tinh tế, thoạt nhìn qua liền biết vật liệu rất đắt đỏ. Đỉnh đầu, trần nhà cao cao cũng là được những phiến đá quý tạo thành. Đến nỗi dưới chân, gạch dát vàng kín kẽ không một khe hở. Hai bên cửa sổ, những ô kính dán đầy đủ tác phẩm nghệ thuật mỹ diệu.
Nơi này xa hoa lộng lẫy, từ kiến trúc đến chạm khắt đều cố ý làm toát lên vẻ đẹp thánh khiết lung linh. Bề ngoài, nó rực rỡ tới nỗi như một thần điện dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà... Rõ ràng tuyệt mỹ đến vậy, lại không che lấp nổi mùi máu tanh tưởi bốc lên, có cái gì đó dơ bẩn đến mức làm người ta thấy buồn nôn. Càng không thể giấu diếm sự đen tối trầm trọng, tựa như hàng vạn ma quỷ giáng thế xuống địa ngục trần gian.
Thánh địa sao? Không, là lồng giam, một lồng giam to lớn nhất trên thế giới này. Giam giữ tất thảy oán niệm, đau đớn, phẫn uất. Khoá chặt những linh hồn khát vọng tự do nhất, bịt kín những tiếng gào thét. Để không thứ gì, không cách nào có thể thoát ra.
Qua cửa sổ, ánh mặt trời đã tràn vào. Vậy mà, trong mắt lại tăm tối đến vậy.
_____
- Ngươi có biết không? Ngày hôm nay lại đến yến tiệc ám vũ đó.
- Thật sao, nhưng mà tháng trước đã một lần?
- Ừ, nhưng tháng này Ngũ Lão Tinh lại bị Thiên Long Nhân càng quấy, nên họ lại đẩy thánh nữ ra.
- Há? Như vậy thì đúng là đáng thương thay cho thánh nữ. Rõ ràng gần như là thần linh vậy mà cũng phải....
- Suỵt, im lặng. Muốn bị giết chết sao? Ngoan ngoãn nghe theo lời chủ nhân mà làm việc đi.
Thần linh sao? Ngươi từng nghe qua thần linh phải quy phục người khác ư? Từng nghe qua thần linh lại thấp hèn tới mức nhảy múa mua vui cho tín đồ như vậy ư? Căn bản mà nói, chỉ là một món đồ chơi đắt giá không hơn không kém.
Đắt giá cỡ nào thì cũng chỉ là đồ chơi.
Nàng cười cợt, phủ lên mặt mình một lớp phấn mỏng.
Phản chiếu trong gương là một dung mạo không thể chỉ dùng mấy từ "khuynh quốc, khuynh thành" là có thể hình dung. Đường nét tú lệ, mũi cao môi mỏng, một hàng mi dài mà cong cong như cánh bướm, mày ngài, mắt phượng. Dưới hàng mi hơi run rẩy, che lấp đôi mắt lam bạc lóng lánh như bầu trời đầy cực quang. Chỉ có điều đôi con ngươi lại không có lòng đen, mà thuần tịch một sắc lam bạc. Nó vẫn đẹp lắm, nét đẹp vô hồn giống như đã bị đào rỗng đi tất cả sự sống. Tinh xảo lại thê lương.
- Chủ nhân, mời thay lễ phục.
Sau lưng nàng, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một bóng dáng. Nửa gương mặt người đó bị phủ trong bóng tối, chỉ thoáng nhìn thấy một vết xẹo lòi ghê rợn. Vóc người cũng rất cao lớn, đặc biệt có vẻ vạm vỡ. Nàng quay đầu, hạ mắt nhìn đến lễ phục gấp gọn trên tay người nọ, rồi lại ngoan ngoãn cầm lấy đi thay.
Bước chân đều đều trên nền gạch cho đến khi thân hình mảnh mai bị bóng tối bao phủ hết.
____
Tiếng nhạc, tiếng ly thủy tinh va chạm, tất cả đều có nhịp điệu và đều đặn. Trên khán đài, bước nhảy uyển chuyển như hút hồn tất cả mọi người. Theo tà váy lấp lửng là một đôi chân thuôn dài nuột nà, nửa phần gương mặt được phủ mạn sa, những chiếc lắc tay, lắc chân gắng chuông nhỏ liên tục phát ra âm thanh êm tai.
Xinh đẹp và đắt giá.
Mỹ nhân hoàn thành điệu nhảy của mình thoáng một chút hạ mi mắt, nàng biết đây chính là đánh giá chuẩn xác nhất về mình. Ngoài ra không còn giá trị nào khác.
Nàng nhìn xuống bên dưới, nơi những nô lệ hoặc là quỳ rạp, hoặc là bò dưới đất, hoặc là lăn lê tạo thành động tác kì quái chỉ để lấy lòng những kẻ đang đội một cái vòm kính như là nón phi hành gia trên đầu.
Thật buồn nôn làm sao...
Nhưng kẻ nào mới buồn nôn?
Nực cười, nàng cũng giống như họ mà thôi. Chỉ khác là họ quỳ nơi đó, nàng đứng nơi này. Tư thế không giống nhau, nhưng vị trí thì cùng một chỗ.
Thấp hèn đến đáng thương.
- Ngăn chúng lại!!!
Một tiếng hét phá tan suy nghĩ của nàng. Ngay lập tức, gần như không ai kịp phản ứng. Một cánh tay tóm lấy vai nàng, vòng về phía trước. Trong giây phút chớp nhoáng, nàng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo và sắt bén ghê rợn tại cổ của mình. Một con dao, nàng đoán thế.
- Trả Sabo lại cho chúng ta!!!!
Âm thanh này phát ra từ phía sau nàng, rất gần, đủ gần để nàng nghe ra chủ nhân của nó hãy còn non nớt. Mặc dù nó đã bị khàn đi và trở nên trầm đặc, nàng vẫn đủ căn cớ suy xét để biết được âm thanh đến từ một đứa trẻ. Tiếng hét của nó hàm chứa đầy đủ phẫn nộ và tan nát cõi lòng. Như một ấu thú bị cướp đoạt đi chỗ dựa cuối cùng.
- Luffy! Cẩn thận đó! Mau nhảy xuống!!!!
Hí kịch chưa kết thúc, ngoại trừ một đứa nhỏ đang ở phía sau bám trên lưng nàng, dùng dao uy hiếp nàng. Còn có một đứa nhỏ khác đang vật vã đánh đấm với lũ nô lệ dưới ánh mắt tức giận của Thiên Long Nhân.
Cảnh tượng này nàng muốn khắt ghi cả đời. Quá hưng phấn.
Đứa nhỏ đang đánh nhau có một mái tóc đen, dày và rối như tổ quạ. Thằng bé thoạt nhìn 10,11 tuổi không hơn, ốm tong, thiếu sức sống, nhưng đôi mắt cực kì sắt bén. Trên gương mặt vì thiếu dinh dưỡng mà gầy gò vẫn có thể nhìn ra những đường nét tuấn tú và lấm tấm tàn nhang. Ánh dương từ bên ngoài chiếu vào, phát hoạ rõ ràng ánh mắt sát khí và vẻ mặt cuồng loạn của thằng bé. Như một con thiêu thân không biết mệt mỏi, bé trai liên tục tung quyền cước đấm đá với bất kì kẻ nào trong căn phòng này. Cứ việc nó rất dễ bị áp chế, nhưng nó không bỏ cuộc. Cho dù bị roi quất hay bị đá lăn đi. Nó vẫn điên cuồng mà phản kháng, hơn hết nó luôn chú ý tới đứa bé bám sau cổ nàng.
- Mau trả Sabo lại đây! Trả Sabo lại đây!
Tiếng kêu này còn bi thương hơn lúc nãy. Con dao đã gây lên thương tổn cho làn da của nàng. Nhưng đồng thời với đó... Hơi ấm của da thịt tiếp xúc làm nàng rùng mình. Bàn tay của thằng nhỏ có rất nhiều vết thương, nàng chắc chắn, nhưng đồng thời nó vẫn cứ rất mềm mại, mát mẻ và mang theo âm ấm dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc da thịt với con người sau từng ấy năm.
- Nó dám động vào người thánh nữ! Giết nó! Một nô lệ phạm vào đại kị không đáng được sống!
Một nô lệ, quả nhiên.
- Không! Không cho phép làm hại Luffy!!!! Dừng tay!!!
Tại thời điểm con dao và thân nhiệt tách khỏi nàng. Nàng biết được cận vệ của nàng đã gọn gàng đem đứa trẻ nô lệ gỡ xuống hành quyết. Nhưng cũng ngay tại lúc đó, một cơn sóng lượng đỏ thẩm tuông ra bao phủ cả căn phòng rộng lớn, nó khiến cho những nô lệ ở đây đều nằm rạp, một số quý tộc và Thiên Long Nhân trở nên chao đảo tê liệt.
Haki bá vương, kẻ được lựa chọn?
Nơi nguồn năng lượng phát ra - đứa trẻ nô lệ tóc đen, mặt lấm chấm tàn nhan. Trông nó đã đuối sức, nhưng cặp mắt vẫn thanh minh, nó gầm gừ đứt quãng, cố chống đỡ cơ thể không ngã xuống.
- Ace!
Không biết bằng cách nào đứa bé còn lại thể thoát khỏi tay cận vệ của nàng. Nhưng không nghi ngờ, tình hình càng bết bát.
- Giết chúng đi!
Không một nô lệ nào được phép tự ý làm chủ dưới mắt Thiên Long Nhân. Không có, không nên có.
- Ta nghĩ ta đã bị doạ sợ.
Dường như không ai ngờ đến nàng sẽ nói chuyện. Đây là câu đầu tiên mà nàng nói từ lúc bước chân vào thánh địa. Chúng vẫn cho rằng nàng không thể phát ra âm thanh, hoặc là khinh thường việc đó. Bởi vì thân phận của nàng vốn rất tôn quý. Nhưng nàng đã lên tiếng, vì hai kẻ nô lệ. Điều đó làm Thiên Long Nhân càng thêm phẫn nộ.
- Ta không cần các ngươi giết chúng. Đem thứ chúng muốn tới đây, và giao tất cả chúng cho ta giải quyết.
Nàng nói ngắn gọn, giọng thật dễ nghe. Bất quá ánh mắt vẫn như cũ không phân ra một chút độ ấm. Nàng cho rằng đây là lần đầu cũng là lần hiếm hoi nàng xử dụng mệnh lệnh cho nên hẳn là sẽ không bị từ chối. Nhưng nàng đã đánh giá thấp sự tự cao của Thiên Long Nhân.
- Không, không. Nào nào, sao có thể chứ. Thánh nữ thân ái. Nếu như cô muốn trừng phạt chúng, cô có thể. Nhưng nếu cô muốn chúng, cô phải trả một cái giá. Không ai được phép từ chỗ chúng ta lấy đi bất luận món đồ gì, cho dù là nô lệ bị vứt bỏ.
Kẻ vừa nói chuyện là một Thiên Long Nhân khá có tiếng. Bởi vì ngoài những tính cách khốn nạn của lũ người thượng đẳng này, gã còn như rất thông minh. Gã biết cách đạt tới tất cả những gì gã muốn mà không chỉ dựa vào quyền lực của một Thiên Long Nhân. Chí ít, so với nhóm ngu đần còn lại, gã biết dùng cái đầu trên tấm thân béo ục ịch đó.
Gã muốn nàng trở thành đồ chơi của một mình gã. Nhưng gã vẫn mãi không có cơ hội.
- Như ngươi nói, có thể ta chỉ cần trừng phạt chúng cũng đã đầy đủ giúp ta hồi phục tâm tình. Ta vẫn muốn nhắc lại, ta cần tất cả. Nguyên nhân khiến chúng nổi điên đang ở nơi nào?
Thánh nữ đương nhiên không dễ rơi vào bẫy. Nàng xác thực hứng thú với mấy đứa trẻ nô lệ này, nhưng không đồng nghĩa với việc nàng sẽ vì chúng làm tất cả. Nàng bài xích chuyện giữ nô lệ bên người.
- Ồ, tất nhiên. Trong phạm vi này ta có thể cho phép, Thánh nữ thân ái, nhưng hãy nhớ trả lại chúng cho ta sớm. Bằng không, ta muốn đích thân tới chỗ cô đòi lại.
Không đạt được thứ mình muốn, Thiên Long Nhân bực bội rời đi. Gã không thể quá tay lúc này, gã đủ khôn ngoan để biết tới điều đó. Như đã nói, gã có não hơn đồng loại của gã. Vì thế lúc này gã lựa chọn rời đi một cách kiêu ngạo nhất. Một tên nô lệ to con theo lệnh mang ra một đứa trẻ tóc vàng đang bất tỉnh.
- Sabo!!! Sabo!!!
Hai nô lệ nhỏ bé bị đè sát mặt đất, chúng thống khổ kêu gào, cố gắng giãy dụa...tất cả đều vô ích.
Nàng thoáng nhìn qua bé trai tóc vàng vừa bị ném vào. Thằng nhỏ thoạt nhìn cùng tuổi với nô lệ tóc đen và mặt có tàn nhan. Như các bạn của nó, nó rất gầy cũng như rất thê thảm, toàn thân bết bát vết thương, một bên mắt còn có vết phỏng lớn lan gần nửa mặt, cả người bẩn thỉu rách bươm.
Có điều, so ra vẫn dễ nhìn hơn bất kì kẻ nào tại nơi này.
Thánh nữ gật gật đầu, ra hiệu cho cận vệ của nàng mang ba đứa trẻ nô lệ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip