TRỌNG SINH

Ở Tổng đường gặp được Phạm Triết Duệ chậm trễ chút thời gian, dẫn đến đi đón Eddie đúng lúc vào giờ cao điểm tan tầm, tình hình giao thông ở Đài Loan luôn luôn là dịch một bước dừng ba bước chậm chạp, ngón tay Trần Nghị nhẹ nhàng gõ trên vô lăng, nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Bởi vì bốn năm trước Eddie vào tù, Phạm Triết Duệ thiếu chút nữa thì chết ở trong tay anh, mặc dù nhiều năm như vậy anh nổi điên và mất kiểm soát chỉ có một lần, nhưng hai người quan hệ sụp đổ trình độ ngược lại là cực kỳ triệt để.

Trần Nghị vĩnh viễn nhớ rõ sự điên cuồng ngày đó của anh, là loại cuồng loạn đứng ở bên vách núi hoàn toàn sụp đổ.

Thời điểm anh bóp cổ Phạm Triết Duệ, là ôm tâm tình hôm nay tất cả mọi người đừng sống, cái này" tất cả mọi người" là bao gồm anh và tất cả mọi người anh quen biết.

Nếu từ góc độ này mà nói,anh nên cảm tạ lúc trước anh bóp được chính là một con hồ ly vô cùng thông minh, có thể thoát chết từ tay anh đang ở trong tình trạng sụp đổ, cũng không trách hôm nay có thể làm cho Phạm gia đau đầu như thế.

"Gọi điện thoại cái gì,Trần Nghị, tôi nói cho cậu biết,trong chuyện này, người không có tư cách nổi điên nhất chính là cậu !!"

Dưới tình huống mạng treo lơ lửng, Phạm Triết Duệ dốc hết toàn lực hét lên với anh những lời này.

Là thương tổn tinh thần giao phong với thương tổn thực thể.

Anh bóp mệnh môn của anh ta có thể làm cho anh ta nháy mắt mất mạng, mà anh ta lấy ngôn ngữ hóa đao hung hăng đánh vào trong lòng của anh.

"Người mỗi ngày vây quanh cậu ,cậu không quý trọng, hiện tại người không ở bên cậu, cậu con mẹ nó giả vờ thâm tình gì! Trần Nghị! Eddie vì cái gì lựa chọn làm như vậy! Bản thân cậu không rõ ràng sao? Cậu ấy báo cho mọi người biết, điều kiện là không cho cậu biết, làm người bị thương đến trình độ này cậu có tư cách gì ở chỗ này nổi điên!!"

Phạm Triết Duệ kích động cổ họng đều đang run rẩy, bởi vì dây thanh quản bị áp bách, lời nói phía sau của anh ta  đều là phá âm nói, nghe đặc biệt thê lương.

Tại một khắc kia, Trần Nghị cảm giác bị người dùng vũ khí sắc bén cắt cổ họng.

Anh nhớ lại lần cuối cùng anh và Eddie gặp nhau.

Người thiếu niên tâm khí luôn luôn cao ngạo như núi, anh ta là Nghĩa Vân Minh trẻ tuổi nhất đường chủ, là con trai Trần Đông Dương coi trọng nhất.Trần Nghị đã từng cố gắng vì những thứ này, cho nên sự tán thành của lão đại đối với anh khi đó mà nói chính là tất cả.

Năm đó một câu thất vọng của Trần Đông Dương có thể lấy mạng anh, kỳ thật loại khổ sở này không liên quan đến tình cảm, là nỗ lực bỏ ra hoàn toàn không được tán thành, thậm chí còn gây ra đại họa.

Đó là hai lần thất bại giữa lòng tự trọng và trách nhiệm,cộng thêm nhận thức sai lầm giữa tình cảm cùng sự sùng bái, lúc đó Trần Nghị đau khổ đến sống không bằng chết.

Khi đó ,cái loại cảm xúc quá mức phức tạp này ở trong mắt Eddie có thể đã biến thành một phần tình cảm không cách nào lay động, đủ để cho mọi hy vọng chờ đợi của Eddie đều tan biến.

"Trần Nghị, lần này em lựa chọn giúp anh kỳ thật cũng là đang giúp chính mình."

Ngày đó anh uống say mèm, thanh âm Eddie nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai anh, cẩn thận hồi tưởng, là mang theo tiếng khóc nức nở.

"Nếu thật sự yêu như vậy, hãy mạnh dạn theo đuổi như một người đàn ông, cho dù thành công hay không, anh cũng không thể để ông ấy coi anh là một đứa trẻ nữa."

Nghe được những lời này, Trần Nghị hoảng hốt mở to mắt, trong ấn tượng của anh thật lâu thật lâu không có thấy Eddie khóc.

Anh muốn giơ tay lên, nhưng cả người thật sự là quá say, thân thể một chút cũng không nhúc nhích được, ý thức không hồi phục bao lâu, liền lần nữa tản đi, nhưng anh nhớ rõ ràng, đêm đó Eddie nói với anh một câu cuối cùng.

"Trần Nghị, em lấy thân phận anh em thật lòng chúc phúc anh có thể đạt được mong muốn, nhưng em hi vọng anh  coi như người anh em thật lòng với anh này đã chết, lấy giao tình của chúng ta khẳng định sẽ đau lòng một hồi, sau đó xin anh hoàn toàn quên đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt em nữa."

Đúng vậy, những lời nói này của Phạm Triết Duệ là thật sự nói đúng.

Trong tất cả mọi người,anh là người không có tư cách nhất.

Trần Nghị tay kiềm chế người cuối cùng vẫn buông lỏng ra, theo Phạm Triết Duệ ho khan kịch liệt thở dốc, tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.

"A Duệ nói đúng, chuyện Eddie tất cả mọi người trong  Minh đều biết đi~cậu ấy chính là không nói cho cậu biết a! A Nghị cậu hẳn là trước tiên tự kiểm điểm lại chính mình a! Đưa thiệp chúc mừng cho toàn thế giới, vì sao không đưa cho cậu? Toàn công ty đều có bánh ngọt, vì sao chỉ có cậu không có? Cốc cà phê đầu tiên của mùa đông vì sao cậu lại là nước khoáng? bộ phận liên lạc trong nhóm vì sao chỉ có cậu không nhìn thấy động thái?"

Sống sót sau tai nạn A Hiền đột nhiên cảm thấy ngứa miệng, chủ yếu anh cũng muốn vãn hồi chuyện lỡ miệng mà thiếu chút nữa dẫn phát tai nạn vũ trụ nổ tung.!

Một tay A Thạc nhanh chóng che miệng anh ta lại, ngăn cản chấp niệm muốn nói chuyện của A Hiền.

"Làm ơn đi !! Muốn ba hoa cũng nhìn tình huống chứ, mau câm miệng cho tôi,cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ hy vọng cậu là người câm như lúc này !"

Phạm Triết Duệ ôm cổ họng giương mắt nhìn Trần Nghị.

"Chuyện của Eddie tôi biết trong thời gian ngắn cậu rất khó chấp nhận, nhưng xin cậu hãy tin tôi! không ai hiểu tâm trạng của cậu hơn tôi !bởi vì đồng dạng ngày hôm nay tôi cũng mất đi Bạch Tông Dịch. "

Trần Nghị không để ý tới anh ta đang nói cái gì, chỉ là ngơ ngác sững sờ nhìn cánh cửa sắt kia.

"Phải vào tù chứ không phải xuống địa ngục, cho nên hai người không thể vào thăm tù sao?"

Tay A Thạc vừa buông xuống, miệng tiện bị hạn chế một giây sau lại mở ra, kèm theo một tiếng bốp, A Hiền ôm đầu thống khổ ngồi xổm xuống đất.

" hôm nay cậu còn dám nói thêm một câu, tôi liền đem đầu của cậu đánh bay!"

Phạm Triết Duệ theo ánh mắt Trần Nghị cũng nhìn qua, sau đó chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.

"Xét đến cùng vẫn là chúng ta quá yếu, không có biện pháp bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ! Trần Nghị, trước kia tôi chỉ biết trốn, Phạm gia không muốn ở xã hội đen cũng không muốn lăn lộn, nhưng hiện thực sẽ dạy cậu, trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề gì."

Anh ta hít một hơi thật mạnh, như là hạ quyết tâm.

"Cho nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng, cố gắng khi gặp lại bọn họ, sẽ không rơi vào tình trạng bất lực như thế này nữa!"

"Phạm Triết Duệ, tôi thừa nhận anh quả thật rất thông minh... Trước kia bởi vì là bạn bè, là quân sư cho nên cảm thấy không có chỗ nào không tốt, nhưng hôm nay lại làm cho tôi vô cùng phản cảm!"

Trần Nghị từ đầu đến cuối cũng không có liếc Phạm Triết Duệ một cái.

"Là tôi làm thất vọng Eddie  không giả, Eddy bởi vì trốn tôi mới đi cùng Bạch Tông Dịch cũng không giả, nhưng anh lại lợi dụng điểm này, thuận nước đẩy thuyền đạt thành mục đích, đồng dạng cũng không có tư cách lại làm bạn bè,tôi là Nghĩa Vân Minh đường chủ, anh là Phạm gia thiếu gia, về sau cũng không đi chung đường,không cần thiết phải có quan hệ khác... "

Trần Nghị xoay người có chút xấu hổ nhìn về phía Trần Đông Dương vẫn bị vây quanh, nhất thời lại không biết nên mở miệng như thế nào.

"Con ngay lập tức trở lại Bắc Đường đóng cửa tự suy nghĩ, không có lệnh của ta thì ai cũng không được thả nó ra!"

Những lời này Trần Đông Dương cơ hồ là hét lên, A Hiền ngồi xổm bên cạnh ông nhe răng trợn mắt.

Trần Nghị biết, đây là lão đại của anh đang cho anh bậc thang đi xuống.

Anh gật đầu, liền định đi ra ngoài.

Nhưng chuyện vừa rồi vẫn làm cho một số người trong Minh có bóng ma, anh vừa nhúc nhích, rất nhiều người bắt đầu không tự chủ lui về phía sau.

"Phạm Triết Duệ, người cha anh phái tới nhìn chằm chằm  anh bị tôi giết chết,trong khoảng thời gian ngắn anh chỉ sợ cũng không có biện pháp thăm tù, mà tôi chính mình đi thăm hỏi, Eddie chỉ sợ cũng sẽ không gặp tôi, cho nên anh có biện pháp gặp Bạch Tông Dịch thì báo cho tôi biết, tôi muốn gặp cậu ta một lần."

Trần Nghị nói chuyện không phải là ngữ khí thương lượng, mà càng giống như đang ra một mệnh lệnh.

"Trần Nghị, cậu có điểm mấu chốt của cậu, tôi cũng có điểm mấu chốt của tôi, cậu có cái gì cũng có thể hướng về phía tôi, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng đụng vào Bạch Tông Dịch!"

Phạm Triết Duệ ở sau lưng  anh thái độ quyết tuyệt đáp lời.

"Anh có biết tại sao hồ ly thông minh như vậy nhưng lại không đứng đầu chuỗi thức ăn không? là vì đầu óc có tốt hơn nữa cũng không thể tự mình tồn tại, vòng vo nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không chịu nổi vết cắn đó!"

Tay Trần Nghị vững vàng lấy chìa khóa xe ra ấn mở.

"Phạm Triết Duệ, anh tốt nhất nên hiểu rõ tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của anh mà là đang thông báo cho anh. Nếu anh muốn Bạch Tông Dịch ở bên trong dễ chịu hơn một chút, anh tốt nhất nên nghe lời tôi."

Bên cạnh xe Trần Nghị đậu chính là một chiếc Mercedes - Benz rêu rao, dưới tình thế hỗn loạn như vậy, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi dựa vào đầu xe ,toàn bộ quá trình không có tham dự.

Trần Nghị liếc mắt nhìn người, là trước đó vài ngày mới bái xong long đầu Tây Đường tân đường chủ, anh ta  xem như không vận binh, cho nên ngoại trừ lần đó, hôm nay coi như là hai người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt,Anh không định để ý đến người khác, trực tiếp mở cửa xe.

"Trần đường chủ, hạnh ngộ~anh so với tôi nghe nói còn thú vị hơn nhiều."

Trần Nghị vừa rồi quả thật dọa được rất nhiều người, cho dù là hiện tại lệ khí của anh vẫn rất nặng, mà người đàn ông trước xe lại giống như không cảm giác được, cười híp mắt cùng anh đáp lời.

"Tôi rất thích câu nói kia của anh a~hồ ly có thông minh hơn nữa cũng sẽ không là đỉnh cao của chuỗi thức ăn~đỉnh cao~đại khái sẽ chỉ là người như anh và tôi."

Rốt cục lái qua con đường chính tắc nghẽn trong nội thành, Trần Nghị rẽ trái đậu xe bên cạnh cửa hàng tiện lợi.
Anh trực tiếp đi tới bên cạnh  quầy rượu, cầm mấy lon bia Eddie thích uống, lúc tính tiền nhìn thấy có socola,anh kiên nhẫn chọn mấy cái khẩu vị Eddie thích, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ cùng nhau đóng gói.

Chuông điện thoại di động vào lúc này vang lên, Trần Nghị nhìn dãy số, vừa nhấn nghe, vừa tiếp nhận túi xách đi ra ngoài.

"Oa ~ cậu cư nhiên nghe điện thoại nha ~ tôi còn cho rằng tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay Diêm Vương không vào triều ~ "

Đầu bên kia điện thoại là ngữ khí trêu chọc quen thuộc, Trần Nghị ngồi trở về trong xe, liên kết với tai nghe,đem di động ném qua một bên.

"Cậu biết tôi không thích nghe nói nhảm, Cậu có việc liền nói, không có việc liền cúp."

"thật đúng là có chuyện , nhưng muốn ngày mai đi tổng đường nói, trước tiên cùng cậu nhắc nhở một chút , lần này nhất định sẽ liên quan đến Chu Minh Lỗi, mặt mũi của lão đại tình nhân, cậu có muốn hay không cho?"

Người đối diện ở tiệm bánh ngọt, Trần Nghị nghe thấy  đối phương nhỏ giọng bảo người ta cầm bánh ngọt.

" Tây Đường Tưởng đường chủ, cậu cảm thấy thế nào?"

Xe đã chạy dọc theo bờ sông, Trần Nghị giảm tốc độ xe cẩn thận tìm người.

" Thế nên A Nhược thích vị chocolate hay vị rum?"

"Mua cả hai."

"Nhưng là có một chút đắt nha ~ "

"Cho cô ấy ăn một cái, vị chocolate mang về Bắc Đường, tôi muốn đưa cho Eddie."

"Chết tiệt! Sao không chết đi!"

Bên kia phát sóng trực tiếp quá trình tính tiền đóng gói  bánh ngọt, mà sau đó đối phương hẳn là cũng về tới trong xe.

" ngày mai Tổng đường đại hội, cậu sẽ dẫn Eddie đến chứ? Bốn năm thật sự thay đổi rất lớn, cậu cảm thấy cậu ta có thể thích ứng sự thay đổi của bắc đường do cậu chưởng quản sao?

Trần Nghị đem xe thong thả chạy dừng lại, sau đó hạ xuống cửa sổ xe, xe nghiêng đối diện, là Eddie đang lôi kéo Bạch Tông vui cười đùa giỡn.

"Em ấy không cần thích ứng cái gì, bởi vì em ấy là Eddie."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip