Chương 30:[ Armin Arlert ]: Kết cục của một câu chuyện cổ tích (4)
*Bối cảnh không phải trong nguyên tác.
*Sẽ OOC, cân nhắc trước khi đọc.
* Sau khi suy nghĩ tôi quyết định tách riêng phần này thành phần riêng biệt. Không liên quan đến [CharxReader] nữa. Nhân vật trong đây không phải Reader, là nhân vật hoàn toàn được tôi thêm vào câu chuyện. Nhắc lại, nhân vật nữ chính này không phải là Y/N nhé.
_______________
Trong làn sương mù mờ ảo, xung quanh nàng hiện lên hàng ngàn các mảnh vỡ kí ức của Eren.
Nàng đứng giữa những kí ức vẫn đang vận hành và xoanh chuyển. Giơ tay chạm nhẹ lên mảnh xuất hiện ba đứa nhóc đang nối đuôi nhau chạy vào khu rừng sương mù phía Đông.
Khóe môi khẽ cong lên, nàng chẳng ngẩn ngại bước thẳng vào kí ức ấy.
Tìm thấy rồi, nơi mà sự việc bắt đầu.
[ Năm năm trước ]
- Eren! Chúng ta có thể đừng vào không?
Một cậu nhóc mười tuổi với mái tóc vàng cùng đôi mắt màu nâu hạt dẻ rụt rè hết nhìn vào khu rừng lạnh lẽo lại nhìn cậu bạn của mình.
Eren vỗ vai Armin cười cười:
- Cậu sợ gì chứ! Có tớ ở đây bảo vệ hai cậu!
Mikasa chẳng nói chẳng rằng nhấc chân bước lên phía trước. Nàng vén những dây lèo chằng chịt chắn ngang cả tầm nhìn đi thẳng vào trong rừng.
- Vào thôi.
- Ê ê Mikasa! Đừng có mà bỏ đi trước vậy chứ!
Nói rồi Eren cũng chạy đuổi theo Mikasa khiến Armin giật thót.
- C-Các cậu! Đợi tớ với!
Nàng phù thủy nhìn cảnh này chợt phì cười. Thật tình cái đám nít ranh. Tính đến giờ nàng sống cũng được một trăm lẻ ba tuổi rồi. Gọi là đám nhóc cũng không có gì là quá.
Có vẻ như tên kị sĩ đấy hồi nhỏ còn nhát hơn hiện tại. Khẽ tằng hắng một cái. Nàng lấy lại cái dáng vẻ nghiêm túc lúc đầu, chầm chậm đi theo ba đứa nhóc.
Càng đi theo nàng càng nhướn mày thích thú.
Hay thật chứ, mấy đứa này đúng là ăn phải gan hùm, gan mật rồi. Ít ai có thể vào sâu như ba đứa nhóc này. Đến cả kị sĩ hoàng gia còn phải chuẩn bị kĩ càng mới dám xông vào lãnh địa của nàng đấy.
Nàng bỗng thấy may cho chúng vì chưa gặp phải linh vật trú ngụ của khu rừng phía Đông. Chúng rất dữ tợn đó.
Đâu đó lại đột nhiên vang lên tiếng kêu nhỏ. Là của một con vật.
Armin chợt khựng lại, nghe theo tiếng kêu mà tìm đến nơi phát ra. Hắn mon men đi theo, cho đến khi tiếng kêu càng ngày càng rõ ràng hơn, hắn liền vén bụi cây ra.
Lấp ló sau đó là một con cáo nhỏ với bộ lông màu đỏ nhạt. Vật nhỏ bị mắc vào bẫy của thợ săn khiến đôi chân nó bị thương nặng, chạy cũng không được.
Armin chậm rãi bế nó lên, hắn có thể nhận thấy hơi thở của nó đang yếu dần.
- Này cáo nhỏ, tao giúp mày nhé?
Nàng phù thủy thầm lặng đứng cạnh hắn, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt nước.
Con cáo này là nàng. Hôm đó nàng lấy bản thân thử thuốc mới chế ra. Không ngờ thuốc biến nàng thành một con cáo. Nàng liền chạy ra khỏi khu rừng, nhưng xui xẻo sập bẫy của bọn thợ săn, cận kề cái chết.
- Armin! Cậu làm gì ở đó thế?
Eren do không thấy Armin theo sau liền quay lại tìm. Thấy hắn đang ngồi ở một bụi cây liền tiến lại.
Armin rũ mắt nhìn cáo nhỏ:
- Nó bị thương rồi.
Eren chuyển mắt sang cáo nhỏ đang nằm trong vòng tay của Armin, lắc đầu:
- Chắc sập bẫy của thợ săn. Đúng là con vật xấu số.
Armin liền đưa nó về phía Eren, nói:
- Tớ có mang sẵn thuốc rồi. Không mấy cậu canh nó trước đi. Tớ chạy đi tìm hoa Cửu Thảo về đắp vết thương cho nó.
Eren gãi đầu, đón lấy cáo nhỏ, chép miệng:
- Cậu thật là...! Nhanh lên đấy! Chúng ta phải về trước trời tối.
Armin gật đầu. Hắn khẽ xoa xoa đầu cáo nhỏ, lời nói nhỏ nhẹ an ủi:
- Không sao đâu. Tao sẽ quay về! Hứa đấy.
Rồi hắn chạy đi vào khu rừng.
Nàng vươn tay theo bóng nhỏ của hắn, bàn tay bơ vơ giữa khung trung.
Chẳng ai thấy nàng. Vì đây vốn chỉ là kí ức của Eren, nàng không thể xen vào.
Tâm trạng nàng ngày càng rối bời. Nàng sai rồi, sai thật rồi! Người phát hiện ra nàng, cứu nàng năm đó là Armin hắn chứ không phải Eren.
Nàng không chỉ hại người khác mà còn vô tình quên đi ân nhân của nàng! Cũng như đặt tình yêu sai chỗ...
Đúng lúc ấy khung cảnh dần mờ nhạt đi, hóa thành làn khói trắng tan biến.
Nàng phù thủy trở về thực tại, nàng nhìn Eren có phần tội lỗi.
Phải, dưới lời đồn đại của mọi người, nàng là mụ phù thủy ác độc và tàn nhẫn. Nhưng nàng chưa bao giờ làm hại dân làng.
Nàng càng không dám bước ra khỏi khu rừng. Vì nàng biết, chẳng có chỗ nào chào đón nàng.
Nhưng bây giờ nàng lại trở thành kẻ ác thật sự, trở thành người hại chết hoàng tử Eren.
Armin hắn có nhớ ra nàng không? Liệu nàng có thể sửa sai không?
Khẽ phất tà áo đen, nàng liền hóa vào hư vô như chưa từng xuất hiện ở đó.
***
Nhìn vào dòng thác lũ với nước chảy siết. Một đóa hoa lấp lánh giữa đêm đen. Nó tỏa sáng đến mức, ánh trăng cũng phải ghen tị.
Mộc Linh Linh loài hoa chỉ nở 1000 ngàn năm một lần, được canh giữ bởi Thủy Long. Với đặc tính có thể chữa bách bệnh, thần kỳ đến khó tin.
Nó là nguyên liệu chủ yếu để giải loại thuốc độc nàng đã làm. Nhưng muốn lấy nó, phải bước qua Thủy Long. Mà Thủy Long - linh vật canh giữ Mộc Linh Chi rất hung tợn.
Tiếng nước ào ào bắt đầu như thủy triều. Một xoáy nước cuộn tròn mạnh mẽ tựa như con quái vật khổng lồ. Từ dưới nước bay lên một con rồng lớn với những chiếc vẩy vàng óng.
Khẽ nhìn nó, nàng mím môi:
- Thủy Long, hôm nay ta nhất định phải lấy Mộc Linh Chi!
Đêm đó, ở khu rừng phía Đông vang lên tiếng gầm lớn, đầy hung tợn.
***
[ Sáng hôm sau...]
Armin hắn đã đợi từ đêm qua đến nay nhưng nàng ta vẫn chưa về.
Bỗng dưng hắn sợ...sợ nàng lại trở về với toàn thân nhuốm máu như lần trước.
Dòng suy nghĩ vừa thoáng qua, thân ảnh của nàng đã xuất hiện tại hang động.
Hắn bỗng thở phào nhẹ nhõm. Lần này không tàn tạ như trước nữa. Nhưng bù lại toàn thân nàng lại dính đầy bụi bẩn.
Nàng chậm rãi bước vào, nhìn thấy hắn liền cười nhẹ:
- Hóa ra ngươi vẫn ở đây.
Armin bước lại phía nàng, hỏi:
- Cô đi đâu từ qua đến giờ thế?
Nàng ngẩng đầu, mấp máy môi trả lời:
- Ta...-phụt!
Nàng chợt nôn ra ngụm máu tươi, nhiều đến mức thấm cả vạt áo. Armin hoảng hốt đỡ lấy nàng, khẽ vén mái tóc lòa xòa trước mặt nàng. Sao không gặp có một đêm mà nàng lại tàn tạ đến mức này!?
- Rốt cuộc cô làm gì thế?! Sao lại bị thương đến mức này?
Toàn thân nàng đau nhức không thôi, bên trong lục phủ ngũ tạng cũng cuồn cuộn lên. Đánh nhau với Thủy Long, nàng không bị thương mới là lạ ấy.
Tựa đầu vào vai hắn, nàng thều thào:
- Ta chỉ là...buồn ngủ quá mà thôi...
Nhìn vào người con gái đang không ngừng nóng lên. Nàng sốt cao đến mức không tưởng. Cả cơ thế lúc lạnh như băng, lúc nóng như lửa.
Armin nắm chặt tay lại thành quyền. Lòng hắn dâng lên một cỗi chua xót.
Vì sao hắn lại như vậy? Nếu nàng ta xảy ra chuyện, thuốc giải phải làm sao? Hôm nay là kì hạn cuối cùng rồi. Không chỉ vậy...hắn còn cảm thấy đau lòng.
- Đừng đi....đừng đi mà...
Nàng chợt nhăn mày, tay nắm chặt lấy tay của hắn. Mồ hôi chảy đầy trán.
Armin rũ mắt xuống, nhẹ nói:
- Ta ở đây..sẽ không đi đâu hết.
Người nàng ấy thích vốn là Eren, vậy hắn làm vậy vì cái gì đây?
- Armin..đừng đi.....ta xin lỗi....
Hắn chợt khựng lại, đôi đồng tử trợn lớn nhìn nàng.
Nàng vậy mà lại gọi hắn? Nàng vậy mà không gọi Eren mà lại gọi hắn? Và tại sao lại xin lỗi?
Armin cắn răng, nói:
- Tốt nhất là cô mau khỏe lại đi.
Nói rồi hắn huýt một tiếng sáo dài. Chú chim trắng bay vào hang, đậu đúng trên cánh tay hắn.
Armin cẩn thận rút tay phải của mình ra khỏi tay nàng, viết một bức thư rồi cột vào chân chim.
Hắn hất tay để con chim bay đi mang theo mệnh lệnh:
- Đi đi! Gửi đến bà tiên bảo hộ của đế quốc Maria.
***
Bà tiên bé tí bay qua bay lại trong hang động. Quay sang nói với Armin:
- Tạm thời cơn sốt đã thuyên giảm rồi, không gây nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Armin thở phào nhẹ nhõm. Hắn hỏi:
- Sao nàng ấy lại bị thương nặng đến thế ạ?
Bà tiên lắc đầu, đáp:
- Con bé này không biết làm cái gì mà lại ăn hẳn một cú của Thủy Long. Độc tính của Thủy Long quá hiểm ác, nếu ta không đến kịp thì lục phủ ngũ tạng của con bé đã sớm bị ăn mòn rồi.
Armin chợt nhìn sang nàng. Nàng ấy rốt cuộc vì sao lại đi nghênh chiến với linh vậy hung tợn đó?
***
Cái nắng gay gắt của mặt trời đã lên. Mí mắt người con gái khẽ động đậy.
Nàng đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Vừa xoay sang bên cạnh, đập vào mắt nàng là người con trai đang ngủ say, tay vẫn nắm lấy tay nàng.
Nàng giật mình đơ cả người ra. Có lẽ hắn đã nhận thức được nàng đã tỉnh cũng ngẩng đầu. Armin reo lên:
- Cô tỉnh rồi!
Nàng ho khan, chỉ lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác:
- Khụ! Tay...
Armin nghiêng đầu:
- Tay? Tay làm sao? Cô bị đau hả?
Vừa dứt lời hắn liền chồm người dậy, muốn xem xem nàng còn bị thương ở đâu.
Nàng liền đẩy hắn ra, lắp bắp:
- Y-ý ta là tay ngươi...
Armin "à" một tiếng. Hắn liền buông ra, gãi đầu:
- Xin lỗi.
- Không sao. Ta chưa chết được.
Nàng bước xuống, cảm thấy bản thân còn khỏe chán.
Solo với Thủy Long xong nàng tưởng nàng phải xuống mồ rồi chứ. Hóa ra còn sống này.
Armin đột ngột hỏi:
- Thế giờ có thể cho ta biết vì sao cô lại gặp Thủy Long không?
Nàng chợt khựng lại.
- Sao ngươi biết ta đi gặp Thủy Long?
Hắn đáp:
- Hôm qua cô sốt cao lắm đấy. Ta hết cách chỉ đành gọi bà tiên bảo hộ của đế quốc Maria tới. Vô tình biết cô trúng độc của Thủy Long.
Nàng im lặng không đáp. Sau đó nàng quay người đi vào trong, nói vọng lại với hắn:
- Chuyện này người không cần biết. Ta có việc rồi, cấm ngươi đi theo đấy.
Híp mắt nhìn hắn. Cảm thấy không an tâm, nàng liền dựng hẳn kết giới phía bên ngoài phòng nhỏ thông giữa hang động.
Armin chỉ đành giương mắt nhìn theo nàng.
***
Hoàng hôn dần buông xuống, nàng mới chậm rãi cất bước đi ra. Thấy ngay cái dáng vẻ loay hoay của Armin.
Nàng biết hắn đang lo lắng cho Eren.
- Ar-...à không ngươi! Tên kị sĩ hoàng gia kia!
Hắn lập tức quay đầu, đó đôi mắt rưng rưng lệ nhìn nàng. Nàng cắn môi, đáp:
- Làm trò gì thế?
- Ta...thuốc giải...
Nàng ném về phía hắn lọ tinh thể xanh dương, kèm theo câu nói:
- Thuốc giải đấy. Mang về chữa cho Eren đi.
Armin tròn mắt nhìn nàng, như không thể tin được mà hỏi:
- Tại sao?
Tại sao bây giờ lại dễ dàng đưa thuốc giải cho hắn?
Nàng không trả lời, chỉ chậm rãi tiến về phía hắn:
- Đi đi. Bạn người đang cần ngươi. Rời khỏi đây, và đừng bao giờ quay lại nữa.
Armin hốt hoảng vươn tay:
- K-Khoan!
Nàng bình tĩnh phất tay, một dòng xoáy đen bao lấy hắn. Lời chưa dứt, hắn liền theo đó mà biến mất.
Armin, gặp hắn nàng rất vui. Ít ra, nàng có thể sửa chữa sai lầm của bản thân. Nhưng ở cạnh nàng, hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng chậm rãi bước ra cửa hang, nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch, khẽ lẩm bẩm:
- Sắp tới rồi. Ngày mà trăng tròn đỏ xuất hiện.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip