Animorphs #5 - Thú Săn Mồi (2)

#5 THE PREDATOR



CHƯƠNG 9


Tôi và Jake chơi video games ngoài siêu thị. Tôi dập nó te tua. Nó mất tập trung vì mải lo ăn.

Nó ăn một con bọ màu đỏ có những cái càng to đùng.

Tôi bảo nó đừng ăn món đó nữa, ăn vô đau bụng chết. Nhưng nó có nghe tôi đâu!

Cho nên bụng nó nổ cái đùng, phèo phổi bay tá lả. Tám cái chân nhện khổng lồ xuất hiện, như có con gì trong bụng nó đang chực chờ chui ra.

Tôi cố chạy thật xa, nhưng hơi nước vẫn rượt theo. Tôi bị bỏng ran khắp mình mẩy!

Tôi cố chạy tiếp, nhưng chân tôi đã biến mất, thay bằng một cái đuôi cứ liên tục ngọ ngậy, chỏi đạp.

Tôi hét lên.

Tôi hét.

"Marco, Marco, dậy đi con!"

Mắt tôi bừng mở. Tối thui. Ai đó đang đỡ hai vai tôi. Tôi thấy bối rối quá.

"Mẹ hả?" tôi hỏi.

Im lặng. Một lúc sau mới có tiếng đáp... "Không phải."

Bộ não của tôi trở về với thực tại. Tôi đang ở trong phòng tôi, nằm trên giường tôi. Ba tôi đang ngồi cạnh giường. Đôi mắt ba lo lắng và buồn rười rượi.

"Ba đây mà." Ba nói và buông vai tôi.

Người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Ba đoán con gặp ác mộng," ba tôi nói.

"Dạ đúng," tôi run rẩy nói. "Con xin lỗi vì đã làm ba mất ngủ."

"Ba có ngủ đâu."

Tôi nhìn đồng hồ. Các con số màu đỏ chỉ 3 giờ 18 phút sáng. Tôi không cần phải hỏi ba thức khuya làm gì ban đêm. Ba thường ngồi lặng lẽ rất lâu. Có lúc ba xem TV, có lúc chỉ ngồi nhìn lên trời.

Ba cứ như vậy từ hồi mẹ tôi chết.

Ba có bề ngoài rất khác tôi. Chỉ riêng cái chuyện ba cao ngòng là đủ thấy rồi. Ba cũng trắng hơn tôi nữa. Mắt ba màu nâu, long lanh sáng. Mẹ tôi là người gốc Mêhicô, có mái tóc đen và cặp mắt nâu sậm. Ai cũng nói là tôi giống y mẹ. Tôi biết điều này đúng vì cứ thỉnh thoảng, khi ba nhớ mẹ, ba lại nhìn tôi giống như tôi không có ở đó, như tôi chỉ là hình ảnh của ai đó.

"Con không sao đâu," tôi nói. "Ba ráng ngủ một chút đi."

Ba tôi gật đầu. "Ờ, ba sẽ ráng. Mà nè, Marco, con nằm mơ thấy mẹ phải không?"

"Dạ, không. Nhưng sao ba hỏi vậy?"

"Vì tiếng đầu tiên con thốt lên khi thức dậy là 'mẹ hả?'"

"Chắc là con lẫn lộn gì đó."

"Thế có bao giờ... Có bao giờ con nằm mơ thấy mẹ không?"

"Thỉnh thoảng," tôi thú nhận. "Nhưng đó không phải là ác mộng."

Ba thoáng mỉm cười. Ờ, chắc vậy rồi. Ba cầm cái khung ảnh be bé có hình mẹ trên bàn ngủ của tôi, và rồi cái ánh mắt buồn thương ấy lại xuất hiện trên khuôn mặt ba. Nó cứ ngày ngày hiện lên từ suốt hai năm qua.

Mỗi lần thấy ba như vậy, một phần trong tôi muốn nổi điên, phần khác thì muốn nói: "Ba à, đừng có vậy nữa mà. Hãy để mẹ ra đi. Mẹ đã chết rồi mà. Mẹ đâu có muốn hai cha con mình ở lại than khóc cả cuộc đời."

Nhưng tôi không bao giờ dám nói.

Nấn ná thêm vài phút rồi ba tôi đứng dậy. Ông dặn dò vài câu về việc tôi không nên lo lắng vớ vẩn, rồi bước ra. Tôi biết ba sẽ ra ngồi một mình ở phòng khách, rồi sẽ thiếp đi trên ghế.

Tôi nằm lại trong bóng tối, cố xua giấc mơ ra khỏi đầu. Nhưng đâu dễ gì quên được cơn ác mộng với bấy nhiêu chi tiết thật?

<Xong rồi đó.> Ax đưa bọn tôi xem một mớ hổ lốn các linh kiện điện tử đã lắp ghép xong. Nó trông như cái remote, có điều là nhỏ hơn.

Đó là ngày hôm sau cái bữa ba đứa tụi tôi đại náo siêu thị. Bọn tôi đang túm tụm ở trong rừng, ngồi dưới bóng của một cây sồi già to đùng. Một buổi dã ngoại kỳ quái. Jake và Cassie mang theo dụng cụ cho Ax xài tua-nơ-vít, súng hàn, máy khoan dùng bình, búa, kềm... Và dĩ nhiên, bọn tôi xách theo cả mấy thứ linh kiện điện tử mà tôi và Jake đã bỏ vào thùng rác ngay trước cái vụ hóa tôm.

Rachel mang theo bánh mì kẹp. Tôi mang mấy lon nước ngọt.

Đó là một ngày đẹp trời, nắng ấm. Tôi cần một ngày đẹp. Tôi cần ánh mặt trời. Tôi vừa trải qua một đêm thật tồi tệ, một giấc ngủ chập chờn.

"Cái gì vậy anh Ax?" tôi hỏi.

<Đó là máy phát tín hiệu kêu cứu có thể bắt tần số của bọn Yeerk. Chúng tôi đã từng dùng nó để lừa chúng, bằng cách phát các hiệu lệnh giả.>

"Chỉ còn thiếu cái chuyển suy không gian Z nữa, đúng không?" Jake nhướn mắt nhìn tôi, hỏi bằng giọng mệt mỏi.

Tôi nghĩ nó cũng hơi bị oải sau vụ biến thành tôm. Nó có vẻ hơi gắt gỏng và thiếu tập trung. Hổng giống Jake thường ngày chút nào.

"Và chừng nào mình chưa có cái chuyển suy không gian Z đó thì mấy thứ này là vô dụng, đúng không?" Rachel hỏi.

<Đúng. Hoàn toàn vô dụng nếu không có cái chuyển suy.>

Rachel giang tay. "Mình phải làm gì đây hả trời?"

Jake nhún vai. Cassie len lén xích lại, khẽ chạm vào nó. Chẳng ai có vẻ nhận ra điều này, nhưng ngay lập tức ánh mắt cau có của Jake dịu đi đôi chút.

Điều này tuy vậy cũng chả làm tôi phấn chấn thêm chút nào. "Làm gì hả? Mình đợi thêm hai thế kỷ nữa, thế nào loài người cũng phát hiện được không gian Z và chế ra máy chuyển suy. Trong khi chờ đợi, mình ăn bánh mì kẹp đây."

Tobias lặng lẽ xuất hiện từ trên các lùm cây. Nó đậu xuống một cành thấp của cây sồi. <Không có ai quanh đây,> nó thông báo. <Có vẻ an toàn đó. Nhưng ở phía Nam, cách đây mấy trăm mét có một con đại bàng vàng. Mình phải tránh nó một lúc, cầu cho nó bay đi lè lẹ cho rồi.>

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống của Tobias gay go biết chừng nào. Nó vừa chia sẻ những mối hiểm nguy với bọn tôi, đồng thời lại có riêng những mối hiểm nguy của giống diều hâu đuôi đỏ. Đại bàng vàng đôi khi săn cả diều hâu. Chúng bự hơn và nhanh hơn nó.

<Sao. Tới đâu rồi?> Tobias hỏi.

"Bọn mình có một chiếc máy phát tín hiệu kêu cứu hoàn toàn vô dụng," Rachel đáp. "Cần có một cái chuyển suy mà có lẽ trong một hai thế kỷ nữa loài người vẫn chưa thể phát minh ra."

<Còn lão Chapman thì sao?> Tobias hỏi.

"Lão Chapman thì mắc mớ gì ở đây?" tôi vặn lại. Chapman là thầy hiệu phó của trường tôi, cũng là vật chủ cho một trong những nhân vật chủ chốt của bọn Mượn xác.

Tôi thù ghét thầy Chapman kể từ khi biết được thầy là vật chủ của một tên Mượn xác. Nhưng rồi bọn tôi phát hiện ra rằng thầy đã đầu hàng bọn Yeerk chỉ vì muốn đổi lấy sự an toàn cho Melissa, con gái thầy.

Thật khó mà căm thù ai đó đã hy sinh để bảo vệ con cái mình. Cho dù người đó đã trở thành một kẻ tàn tệ. Đây chính là điều kinh khủng nhất trong cuộc chiến chống bọn Yeerk. Kẻ thù thực sự là những con sên nhớp nhúa chui rúc trong não người. Còn các vật chủ thì hoàn toàn vô tội.

<Chapman thường liên lạc với Visser Ba, mấy bồ cũng biết mà,> Tobias nói. <Lão vẫn báo cáo với Visser Ba ở trên tàu mẹ của bọn Yeerk, hoặc trên chiếc Lưỡi Rìu, bất kể Visser Ba đang ở đâu đi nữa. Phải chăng đó là nhờ chiếc máy vô tuyến của lão Chapman có gắn cái chuyển suy không gian Z?>

<Đúng vậy!> Ax xác nhận liền. <Nếu gã Mượn xác đó liên lạc được với một con tàu Yeerk thì chắc chắn hắn phải có bộ chuyển suy không gian Z. Tàu của bọn Yeerk chiếc nào cũng tàng hình được. Kỹ thuật tàng hình đòi hỏi phải có bộ chuyển không gian Z.>

Jake nhìn vào mắt tôi. "Mình chỉ cần biết có vậy."

Tôi mỉm cười, dù rằng tôi có linh cảm rất xấu về việc câu chuyện này sẽ đưa đẩy đến đâu.

"Cái chuyển không gian Z chi chi đó to cỡ nào vậy?" Cassie hỏi.

Ax ra hiệu là nó to cỡ hạt đậu. <Có rất nhiều chi tiết dự phòng trong một thiết bị chuyển. Mình có thể lấy bớt một cái mà chẳng ai để ý. Ít ra là không thể phát hiện ngay.>

Rachel đứng dậy. "Không thể trở vô nhà lão Chapman được đâu," nó nói chắc nịch. "Lần rồi, bọn mình xém nữa đã làm cho Melissa biến thành một tên Mượn xác. Cũng không thể biến thành vật chủ cho con mèo của nhỏ nữa vì lão Chapman đã cảnh giác rồi. Lần này không dễ như lần trước đâu."

"Chuyện khó tin nhưng có thật," tôi chọc nhỏ. "Rachel lần đầu tiên không xung phong nhào vô."

"Rachel có lý," Jake ngắt lời. "Bọn mình không thể làm điều gì nguy hại cho Melissa lần nữa. Cho nên vụ biến thành mèo là miễn bàn. Với lại những kế hoạch khác đều có nguy cơ làm cho lão Chapman phát hiện ra bọn mình."

Cả đám nín thinh mất một lúc.

Cuối cùng, Ax im lặng nói trong đầu bọn tôi. <Tôi không thể đòi hỏi người khác hứng chịu rủi ro vì tôi. Các bạn đã cứu tôi từ đáy đại dương. Các bạn đã che chở tôi. Sự điên rồ của tôi cũng đã xém làm cho hoàng tử Jake và bạn Marco bị giết chết hôm qua.>

Điều Ax nói làm tôi hơi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng Ax sẽ năn nỉ bọn tôi thử giúp ảnh lần nữa.

"Còn nếu như..." Cassie ngập ngừng.

Cả bọn quay sang Cassie. "Nếu như sao?" Jake hỏi.

"Nếu như làm cách nào đó không đi qua nhà lão Chapman mà lọt thẳng vào căn phòng dưới tầng hầm, nơi lão cất cái máy truyền tin, thì có được không? Và vụ này cũng có ít rủi ro bị bắt hơn..."

Tôi thấy tim mình sắp rụng. "Miễn đừng là con gì đó không có xương."

Tôi định nói đùa vậy thôi, nhưng nhỏ Cassie lại nhìn tôi vẻ nghiêm trọng.

"Cái gì?" Tôi giẫy nẩy. "Thành tôm nữa hả? Tôm thì làm cách nào..."

"Không," nó ngắt lời. "Không phải tôm, mà nhỏ hơn rất nhiều. Rất, rất nhiều."



CHƯƠNG 10


Kiến! Đó là ý tưởng "sáng giá" của nhỏ Cassie. Kiến với chả kéo!

Mà thiệt, thử nghĩ coi, kiến có thể lọt vô tầng hầm nhà lão Chapman dễ như bỡn. Và kiến cũng có thể tha cái chuyển suy bé tí ấy.

Kiến!

Cuộc đời tôi đã đến mức mạt hạng như thế đó! Bọn tôi thảo luận suốt vài giờ về việc nên biến thành kiến vàng hay kiến đen. Cuối cùng, tôi phát ớn mà bỏ đi. Tôi hổng muốn thành kiến vàng, kiến đen, hay kiến đỏ kiến tím gì hết ráo.

Hôm sau, tôi gặp Jake ở trường. Tôi vừa học xong tiết lịch sử, và bị bí mấy câu hỏi trắc nghiệm nhanh.

Tất nhiên tôi hổng thấy vui vẻ gì.

Tôi đang mở cái tủ của tôi, miệng làu bàu tự hỏi vì cớ gì mọi người bị buộc phải nhớ sự khác biệt giữa cuộc chiến thành Mỹ - Mêhicô với cuộc chiến đòi độc lập ở Texas.

"Chào bồ," Jake nói. "Câu trả lời là 'đen'. Thì ra hầu hết bọn kiến quanh nhà lão Chapman đều là kiến đen."

Tôi nhìn qua vai nó, xem có ai đứng gần đó không. "Jake à, mình hổng muốn làm mấy con côn trùng đâu. Mình đã từng là khỉ đột, ó biển, cá heo, cá hồi và cuối cùng là tôm... Là khỉ đột thì vui đó. Cá heo cũng vui. Ó biển vui. Còn kiến hả? Hổng vui. Nói chung, làm côn trùng chẳng bao giờ là ý hay."

Jake nhún vai. "Mình đã từng là bọ chét và thấy mọi thứ đều be bét cả." Nó nhoẻn cười, làm như vừa nói câu gì đó tếu lắm không bằng. "Nghiêm chỉnh mà nói, giống như mọi thứ đều trống rỗng. Mình chả thấy gì, chả nghe gì, chỉ cảm được những rung động. Mình chỉ biết là mình khoái các cơ thể nóng và khi nào mình đói, mình sẽ khoét một lỗ vào làn da nóng của ai đó."

"Để hút máu chứ gì."

Jake nhìn tôi vẻ khó chịu.

"Jake à, bồ có bao giờ tự lắng nghe chính mình không?"

"Mình đã cố tránh chuyện này," nó thú nhận. "Nhưng bồ thấy đó, tất cả bọn mình đều muốn giúp anh Ax về nhà. Với lại, ngày nào ảnh còn ở đây thì bọn mình còn bị nguy, vì phải giấu một người Anda..." Nó đảo mắt nhìn quanh để kiểm tra xem có bị ai nghe thấy không. Rồi nó hạ thấp giọng. "Lỡ ai thấy ảnh thì sao? Bất cứ tên Mượn xác nào cũng biết ảnh là gì. Và chúng sẽ thắc mắc tại sao ảnh lại ở khu đất nhà Cassie cho coi."

Tôi gật đầu. "Ừ, bồ nói đúng. Nhưng mình đã xém chết hôm trước. Xém nữa là mình bị luộc sống rồi. Mình biết bồ là người hùng, Jake à, nhưng mình thì hổng phải vậy."

Tối lấy cuốn sách ra khỏi tủ, đóng sầm cánh cửa lại, và bỏ ra hành lang, Jake bám theo tôi.

"Bồ biết Chủ nhật tới là ngày gì không?" tôi đột nhiên hỏi Jake, dù không định tâm sự gì với nó.

"Chủ nhật á? Mình không biết. Ngày gì vậy?"

"Ngày giỗ của mẹ mình. Và mình vẫn chưa biết phải làm gì. Mình không biết có nên nhắc ba cái ngày đó không, hay cứ để nó trôi qua luôn. Nhưng mình biết rõ một điều: đó sẽ là một tuần lễ hổng hợp chút nào để mình trở thành một xác chết."

Tôi tiếp tục bước tới. Jake không đi theo tôi nữa.

Hai năm.

Mẹ tôi đã lấy một chiếc tàu ở bến cảng du lịch rồi lái thẳng ra biển động. Không ai biết lý do vì sao. Trước đây bà chưa từng làm thế. Chúng tôi bao giờ cũng bên nhau: ba, mẹ và tôi...

Đêm hôm đó, sau một đợt gió lớn, người ta tìm thấy chiếc tàu đâm vào đá, vỏ tàu bị dập nát. Không có dấu vết gì của mẹ tôi, chỉ trừ bộ váy xác xơ còn vương lại.

Không ai tìm ra xác của bà. Các chú biên phòng nói đó là lẽ thường tình. Đại dương là cả một thế giới bao la.

Vũ trụ cũng thế, một giọng nói cất lên trong đầu tôi.

Đâu đó ở rất xa, rất xa nơi này, nơi quê hương của người Andalite, một bà mẹ và một người cha cũng đang trăn trở không biết con mình gặp chuyện gì.

Đã một thời gian dài, tôi cố dựng lên những câu chuyện để cho rằng mẹ tôi vẫn còn sống. Có thể bà bị lạc trên một hoang đảo hay gì đó. Nhưng khốn nỗi tôi lại là một đứa trẻ rất thực tế, cho nên, sau nhiều tháng trăn trở, tôi đã chấp nhận sự thật.

Sau nhiều tháng trăn trở, ba mẹ của anh Ax cũng sẽ chấp nhận rằng ảnh và anh của ảnh, hoàng thân Elfangor, không bao giờ trở lại nữa. Rằng họ đã vĩnh viễn mất tích trong vũ trụ. Rằng họ đã bị đánh bại trong cuộc chiến bảo vệ Trái Đất, vì loài người vì cả tôi nữa.

Tôi bắt gặp Cassie ở phía trước, đang đi cùng mấy đứa bạn. Nhỏ thoáng cười khi thấy tôi. Bọn tôi đã giao hẹn rằng, ở trường, đứa nào cũng phải lờ tịt nhau đi, coi như là xa lạ nhỏ để không ai ngờ rằng tôi, Jake, Cassie và Rachel vẫn thường xuyên tụ tập với nhau. Khi đi ngang qua nhỏ, tôi khẽ thì thầm: "Nói với Jake là mình đồng ý việc đó."

Đôi lúc sao mà tôi thù địch cái lương tri của mình đến thế!



CHƯƠNG 11


"Mình không hiểu tại sao mấy người này lại dọn nhà đi?" Cassie thắc mắc.

"Có lẽ họ không khoái sống cạnh một tên Mượn xác đang tham gia vào âm mưu chiếm đoạt toàn thế giới," tôi nói. "Hay có thể đơn giản vì họ hổng ưa thầy hiệu phó. Điều này thì mình có thể hiểu được."

Bọn tôi đang đứng ở sân sau ngôi nhà bị bỏ hoang. Có một tấm biển ghi dòng chữ "nhà bán" treo lủng lẳng ở cổng trước. Dĩ nhiên, nó sẽ làm bạn thắc mắc vì sao mấy người này lại dọn nhà. Không thể đổ cho lão Chapman hành động kỳ quặc. Đó là một vấn đề lớn trong cuộc đối đầu với bọn Mượn xác: bạn không bao giờ biết ai bị Mượn xác và ai không bị.

"Dù sao thì việc đó cũng rất tiện cho bọn mình," Jake nói.

Trời đã về đêm. Mặt trăng lên cao, tròn vành vạnh và tỏa sáng, do đó bọn tôi phải nấp dưới một thân cây. Có một bờ rào bằng gỗ ngăn bọn tôi với ngôi nhà lão Chapman.

Ax vừa chuyển từ dạng người trở lại cơ thể Andalite.

Trước đó bọn tôi đã lấy mẫu ADN kiến ở vựa lúa nhà Cassie. Cả đám đã sẵn sàng. Tôi rất sợ. Sợ đến chết khiếp.

Tôi nghĩ mấy đứa kia chắc cũng vậy. Đứa nào cũng lắm lời, và đó đích thị là cái kiểu phản ứng khi người ta bồn chồn. Cassie đang co rúm lại như bị lạnh, có điều là nhiệt độ bên ngoài cũng chỉ chừng hăm mốt độ.

"Tobias!" tôi gọi. Nó đậu trên một cành cây thấp, cách đầu tôi chỉ vài phân. "Bồ có thấy rõ không đó?"

<Mình nghĩ chừng nào mấy bồ còn ở trên mặt đất thì mình còn thấy được mấy bồ,> Tobias đáp. <Ánh trăng sẽ giúp mình. Nhưng ban đêm mình nhìn không được rõ bằng ban ngày. Trong bóng tối, mắt mình cũng chả hơn gì mắt mấy bồ đâu.>

"Thôi được," tôi nói.

Jake nhìn đồng hồ. "Đến lúc rồi đó. Lão Chapman sắp đi họp nhóm Chia Sẻ, mình bắt đầu ngay đi."

Nhóm Chia Sẻ là một tổ chức trá hình của bọn Mượn xác. Đó là cái cớ để bọn chúng tụ tập với nhau mà không bị ai nghi ngờ. Nó được xem như một kiểu tổ chức hướng đạo sinh, nhưng thật ra đó là nơi bọn Yeerk tuyển mộ các vật chủ để rúc vào kiểm soát.

Đúng vậy đó, bạn tin hay không thì tùy, có những loại người tự nguyện chấp nhận cho bọn Yeerk mượn xác.

Bọn tôi tế nhị không hỏi Jake do đâu nó biết lịch họp của nhóm Chia Sẻ. Tom, anh trai của nó, là người của bọn Yeerk và cũng là thành viên của nhóm Chia Sẻ.

"Ax, anh đã sẵn sàng chưa?" Jake hỏi. Người Andalite thì phải trở lại dạng Andalite thì mới tiếp tục biến hình khác được. Cũng y hệt như bọn tôi phải trở lại dạng người rồi mới biến thành con thú khác. Có lần Cassie đã thử biến hình trực tiếp từ lốt thú này sang lốt thú khác nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Mà Cassie lại là đứa biến hình xịn nhất đám.

<Tôi sẵn sàng rồi đó,> Ax nói.

"Mọi người chuẩn bị xong chưa?" Jake hỏi tiếp.

"Xong," Rachel đáp.

Ngay cả nhỏ này coi bộ cũng căng thẳng. Điều này khiến tôi có một linh cảm rất xấu. Hay là tôi đang sợ hão?

"Tốt lắm," Jake nói. "Khi nào biến hình xong, bọn mình sẽ tiến thẳng ra bãi cỏ, bám theo bờ tường chui xuống đất, rồi tìm một vết nứt hay một cái lỗ nào đó để chui vào căn hầm."

"Nghe rõ," tôi nói.

Tôi tập trung ý nghĩ vào con kiến mà tôi đã thu nạp ADN trước đó. Thật ra cũng chả có gì nhiều để mà nghĩ. Lúc tôi cầm con kiến trên tay, nó chỉ như cái chấm bé tí. Rất khó mà thấy rằng cơ thể nó được chia làm vài khúc, có những cái chân li ti, nhưng tôi cũng biết đại loại như vậy.

Việc biến hình diễn ra rất nhanh.

"Chu choa!"

Tôi đang rơi! Đang rơi!

Đó là cảm giác đầu tiên. Tôi đang thu nhỏ lại rất nhanh. Mặt đất như lao về phía tôi. Nó giống như một cơn ác mộng mà trong đó bạn cứ rơi, rơi mãi, và chẳng bao giờ chạm đất.

Khi tôi chỉ còn cao khoảng ba tấc thì da tôi bắt đầu nhăn nhúm giống như bị thiêu đốt. Nó trở nên thô ráp. Nó cứng còn hơn cái móng tay mà lại đen thùi lùi.

Tôi ngó sang Cassie và xém nữa là hét lên.

Nhỏ cũng bị lùn xuống giống y tôi, chỉ cỡ chừng ba tấc. Khắp người nhỏ phủ một lớp vỏ đen: một lớp da bong bóng, cưng cứng, y như một lớp nhựa.

Hai chân nhỏ rút lại rất nhanh. Cả hai tay cũng vậy, mặc dù chúng phải dài hơn một tẹo mới khớp với hai chân. Cặp chân thứ ba lòi ra từ ngực Cassie.

Và khuôn mặt của nhỏ thì... eo ơi!

Đó không còn là khuôn mặt người nữa. Cái đầu của Cassie giờ có hình thù như giọt nước mắt. Cái hàm côn trùng xấu xí mọc ra từ miệng nhỏ - một cái miệng ngoác bự, ngáp ngáp, đầy những chiếc răng cưa chết chóc. Cặp mắt của Cassie xẹp xuống, như tiêu đi đâu mất, chỉ còn lại đúng hai cái chấm đen. Các cọng râu, trông chẳng khác mấy những cặp cẳng, tòi ra từ trán nhỏ.

Eo nhỏ chợt thắt lại. Phần thân dưới phình ra, bự như trái dưa hấu.

Tôi không muốn nhìn nữa. Vì tôi biết những thay đổi đó cũng đang diễn ra với tôi. Tôi biết rõ điều đó. Tôi không muốn nghĩ về chúng. Tôi chỉ muốn chúng qua đi. Tôi muốn những thay đổi đó sớm kết thúc.

Bất chợt, quanh tôi, những thanh giáo khổng lồ sắc lẻm bỗng dưng từ mặt đất đâm chồi lên.

Cỏ! Tôi đã thu nhỏ lại bằng kích thước thông thường của loài côn trùng. Những ngọn giáo cứng còng và sắc lẻm đâm lỉa chỉa quanh tôi chính là những cọng cỏ. Chúng tiếp tục lớn lên. Tôi tiếp tục nhỏ lại.

Một cọng cỏ chạm vào phía dưới mình tôi. Tôi lộn nhào, chổng ngược mấy cái cẳng.

Và rồi tôi chẳng còn thấy gì hết. Cặp mắt tôi đơn giản là đã ngưng hoạt động.

Tôi bị mù mất rồi!

Mù tịt... Và lại còn đang rơi, đang chúi nhủi, lăn lóc theo những cọng cỏ bén như dao.



CHƯƠNG 12


Tôi đã đứng dậy được. Tôi biết vậy. Và tôi cũng đã ngừng rơi.

Nhưng tôi lại bị mù.

Không, cũng không hẳn là mù. Không hẳn là bóng tối dày đặc. Mắt tôi chỉ không thấy các chi tiết. Tôi vẫn thấy những khoảng sáng và tối. Nhưng chúng lại nhòe nhoẹt, vụn nát, và bộ não kiến của tôi chẳng quan tâm gì mấy.

Không. Thế giới này chẳng cần phải nhìn thấy.

Nó chỉ vừa... đổi khác đi. Tôi biết tôi vừa có một thứ gì đó rất mới. Thứ gì đó... như là một cảm quan.

Và tôi cảm thấy... tôi cảm thấy hai cọng râu của tôi phe phẩy, đong đưa từ trước ra sau để tìm kiếm. Tìm kiếm... không, chúng đang đánh hơi.

Mấy cọng râu của tôi đang đánh hơi. Tôi đang tìm một mùi vị. Nhiều mùi vị. Nó không giống như người ta ngửi. Không giống như cách Jake mô tả chó đánh hơi hồi nó biến thành con Homer nhà nó.

Kiểu đánh hơi này rất phong phú, rất tinh tế.

Nó khác hẳn. Tôi đang tìm kiếm chỉ đúng một vài mùi vị.

Tôi ráng chuẩn bị tinh thần. Tôi đã từng trải qua tình trạng giống vầy. Thường thì phải mất vài giây cho bộ óc thú xuất hiện với toàn bộ nỗi hoảng sợ, cơn đói, sự háo hức. Tôi phải chuẩn bị tinh thần. Kiến rất nhỏ bé và yếu ớt. Chắc chắn nỗi sợ hãi của nó phải khủng khiếp lắm. Tôi cần phải...

Phực!

Cái trí não kiến bùng nổ bên trong tôi.

Không có sợ hãi. Không hề.

Cũng không có cơn đói.

Không có... bản thân. Không có tôi.

Không có chính tôi.

Không có...

Các cọng râu của tôi quét không khí. Lạ thật! Không phải nhà. Không phải tổ.

Lãnh thổ của kẻ thù!

Ngửi xem! Ngửi phân chúng thử xem! Ngửi cái mùi hăng hăng mà chúng thải ra trên mặt đất để đánh dấu những ranh giới của chúng.

<Mấy bồ làm gì vậy?> Đó là Tobias.

Kẻ lạ. Có mùi kẻ lạ. Chúng sắp tới. Sẽ có giết chóc.

Giết chóc. Sắp sửa.

Chạy.

<Jake. Marco. Rachel. Cassie. Trả lời mình đi, Tobias nè. Nói gì đi chứ!>

Tôi bắt đầu chạy. Sáu cái cẳng của tôi lướt trên mặt đất. Tôi là một con côn trùng hầu như mù đang len lỏi qua cả một khu rừng những ngọn cỏ sắc lẻm.

Thức ăn. Tôi ngửi thấy thức ăn. Phải tìm nó. Lấy nó. Tha nó về tổ.

Phải đổi hướng ngay. Đi về phía cái mùi con bọ bị chết. Mấy đứa kia ở xung quanh. Chúng ta. Phe ta. Chúng cùng mùi với ta. Chúng không phải là kẻ thù.

<Mấy bồ đi trật đường mất rồi.>

Chạy nhanh lên. Cẳng chân tôi cảm thấy mỗi vết khứa của cỏ. Râu quét không khí tìm mùi vị kẻ thù. Tìm mùi vị của cái con mồi mà chúng ta phải tha về tổ.

<Nghe mình nè! Mấy bồ đi trật đường rồi! Bộ óc kiến đang kiểm soát mấy bồ đó!>

Gần đến rồi. Mùi thức ăn ngày càng nồng đậm.

Các hàm hoạt động. Chúng ta phải chạm vào cái xác con bọ. Phải ước lượng kích cỡ của nó. Nếu nó to quá tha không nổi thì phải xẻ nó thành nhiều mảnh rồi lôi từng mảnh về tổ.

<Mấy bồ phải tự chủ lại đi! Phải đấu tranh đi chớ! Cố tập trung đi mà!>

Kẻ thù có thể tới và giết.

Mùi của kẻ thù ở khắp nơi.

Kia rồi. Chúng ta đã đi đến chỗ con bọ chết. Tôi đánh hơi không khí. Cẳng của tôi chạm vào nó, chạm nữa, chạm thêm nữa để ước lượng kích cỡ của nó.

Tôi ư? Cẳng của tôi ư?

Lại lẫn lộn lung tung rồi.

<Đấu tranh đi! Ráng đi! Mấy bồ phải lấy lại kiểm soát mới được.>

Con bọ to quá.

Mấy đứa kia đang ở bên tôi. Tôi ngoác rộng cái hàm xén và cắn vào con bọ, xẻ cái vỏ cứng còng của nó, dấn sâu vào thịt nó.

<Nghe mình nè! Mấy bồ bị óc kiến lấn át mất rồi. Phải đấu tranh ngay đi!>

Đấu tranh hả?

Bất chợt, tôi nhận ra có một cái gì đó... một âm thanh. Phải rồi, nó không phải là mùi vị. Dứt khoát không phải. Cũng không phải là cảm nhận.

<Mấy bồ là người! Là người! Nghe mình nè. Mấy bồ không phải là kiến. Đấu tranh đi! Đấu tranh với mấy con kiến đi!>

Đúng rồi, không phải mùi mà cũng không phải cảm nhận. Nó nằm trong đầu của tôi.

Của tôi.

Tôi.

Marco.

<Á á á á á!> Tôi hét lên trong đầu. Sau này Tobias kể rằng tiếng hét của tôi làm nó sợ chết điếng. Nó tưởng rằng tôi vừa bị giết.

Thế là đùng một cái, tôi đã được hồi sinh.

< Á Á Á Á! Á Á Á Á! Á Á Á Á!>

<Có chuyện gì vậy?> Tobias lo lắng hỏi.

<Mình... mình... mình bị mất chính mình,> tôi nói. <Mình đã tiêu rồi. Mình mất luôn mình. Mình thậm chí không tồn tại.>

Nhưng giờ đây, tôi đã nghe được mấy đứa kia. Chúng đang vật vã trở lại với thực tế. Trở lại với chính chúng.

<Cái giống gì vậy nhỉ?> Đó là Ax. Giọng ảnh nghe như khiếp hãi. Hãi hùng! <Kiến không có cái tôi! Cái tôi đã bị thủ tiêu! Không còn gì để bám víu. Kiến không có gì toàn vẹn. Chỉ có những phần rời rạc, giống như những tế bào, những mảnh vụn. Loại sinh vật quỷ quái gì thế này?>

<Nghe nè, các bạn hoàn hình lại đi,> Tobias nói. <Vụ này thế nào ấy. Nó không ổn rồi.>

<Sinh vật cộng đồng,> Giọng Cassie hơi lạc. <Kiến là loại côn trùng có tổ chức xã hội. Chúng tạo thành những cộng đồng có phân công lao động. Lẽ ra mình phải đoán từ trước. Lẽ ra mình phải biết chuyện này. Anh Ax nói đúng. Mỗi đứa bọn mình chỉ là một phần. Giống như một tế bào trong một cơ thể.>

<Nè, mấy bồ! Mình thấy có những con kiến khác. Chúng đang tiến đến chỗ mấy bồ đó!>

<Chúng còn xa không?> Jake hỏi. <Trên đó bồ thấy chúng rõ không vậy?>

<Mình không đậu trên cây. Mình ở ngay đây nè. Mình đang đứng ngay trên đầu mấy bồ. Mấy bồ chỉ cách móng của mình có vài phân hà.>

<Mình không muốn phải trở lại từ đầu đâu,> Rachel nói. <Tới luôn đi. Làm xong cho rồi đi.>

<Mọi người đều kiểm soát được cả rồi chứ?> Jake hỏi.

Từng đứa một, bọn tôi lên tiếng xác nhận. Nhưng lời xác nhận đó chỉ đúng phần nào. Đúng là tôi đã giành được quyền kiểm soát bộ não kiến, nhưng nó vẫn lù lù ở đó, vẫn chi phối mạnh mẽ theo một cách mới. Chính sự đơn sơ đã tạo ra khó khăn. Kiến là một chi tiết của chiếc máy tính, một phần của con sinh vật lớn hơn có tên là "đàn kiến".

<Nè, mấy bồ!> Giọng Cassie vang lên trong đầu tôi. <Nếu chịu khó thử, mấy bồ sẽ sử dụng được phần nào của cặp mắt kiến - chỉ chút đỉnh thôi. Nếu mấy bồ tập trung thì sẽ nhận ra các mảnh sáng, tối. Nó cũng giống như chiếc TV trắng đen tồi thiệt tồi, mà lại còn bị nhiễu nặng. Mấy bồ chỉ thấy được cái gì ngay trước mặt mình thôi, là một hình ảnh hơi lờ mờ đó.>

Nó nói đúng. Tôi cũng "thấy" được một chút. Nhưng những thứ tôi "thấy" chẳng có ý nghĩa gì. Tôi có thể nhận ra những ngọn giáo cỏ. Nhưng một bức tường dài, nham nhám, cao khoảng hai mét vẫn là điều bí ẩn đối với tôi.

<Ai trong mấy bồ vừa bước lên vuốt của mình thế,> Tobias nói.

Bức tường... Thì ra đó là cái vuốt của Tobias.

<Tốt lắm. Mấy bồ đang đi đúng hướng,> Tobias khích lệ. <Mấy bồ đang tiến đến chỗ hàng rào.>

Nếu đó là cái hàng rào, thì bạn sẽ không thể gọi nó bằng cái tên đó nếu bạn là tôi. Đáy của hàng rào nằm tuốt luốt trên đầu tôi, cách có đến bảy tám lần chiều dài cơ thể tôi. Gọi là hàng rào thế nào được?

<Mình không muốn vào sân nhà lão Chapman,> Tobias nói. <Nếu có ai bắt gặp thì chắc mình trông khả nghi lắm. Mấy bồ cứ giữ nguyên hướng này mà đi tới vậy nhé!>

Chúng tôi làm theo lời nó. Tôi bò qua một rừng ngọn cỏ. Và rồi, thật bất ngờ, khu rừng đó kết thúc. Chúng tôi đã ra khỏi cỏ và đang bò trên một bãi cát thô, hạt nào hạt nấy to bằng cả cái đầu tôi.

Trong não tôi, cái chuông báo động vẫn tiếp tục réo lên. Kẻ thù! Kẻ thù! Mùi vị của chúng ở khắp nơi.

Nhưng với bộ não kiến, tôi không cảm thấy sợ. Bộ não đó không có khả năng cảm xúc, hay khả năng nào đó giống như cảm xúc. Nó chỉ đơn giản biết rằng có kẻ thù ở gần đó.

Và nó cũng biết rằng chúng sẽ kéo tới, sớm hay muộn, để giết... hay bị giết.



MỘT PHÁT HIỆN ĐAU LÒNG

CHƯƠNG 13


Bọn tôi đã đụng tường. Tôi biết đó là phần tường bê-tông ở móng. Cứ theo logic mà suy ra thì ở phía trên, cách đầu tôi khoảng ba tấc, bức tường sẽ chuyển thành kết cấu gỗ. Nhưng tôi không thấy được cái khoảng cách này.

Thứ mà tôi nhìn thấy, cảm thấy và "ngửi" thấy là thế giới theo chiều ngang đã kết thúc mất rồi. Thế giới đã trở nên có góc. Toàn bộ thế giới của tôi giờ đây là cái góc giữa bê-tông và cát, một ở chiều ngang và một ở chiều đứng. Bức tường bê-tông có đầy những kẽ nứt và hố đủ lớn để tôi có thể lọt thỏm vô trỏng.

<Trở đầu xuống dưới,> Jake nhắc nhở. <Tìm đường lần theo bức tường mà đi xuống dưới.>

<Có một đường hầm ở đây nè,> Rachel reo lên. <Nhưng sao có mùi... tệ lắm. Rất tệ.>

Nhỏ nói đúng. Tôi cũng đã thấy cái đường hầm. Đó là một đường hầm của chúng, đường hầm của kẻ thù.

<Tôi biết có kẻ thù. Tôi đánh hơi thấy vậy,> Ax nói. <Nhưng kẻ thù đó là ai vậy? Là gì vậy?>

<Tôi làm sao mà biết được,> Jake rầu rĩ nói. <Cầu cho chúng đừng quanh quẩn đâu đây.>

Bọn tôi theo đường hầm đi xuống. Mùi kẻ thù mỗi lúc một nồng nặc, bao bọc cả bọn. Tụi tôi là những kẻ xâm nhập. Tụi tôi đang đi sâu, rất sâu, vào lãnh thổ kẻ thù.

Đường hầm rất hẹp. Bụng tôi thường xuyên cạ vào những hạt cát. Các cẳng của tôi cứ thỉnh thoảng lại phải đẩy chúng đi. Ax và mấy đứa kia phải đi cách tôi ra. Lẽ ra tôi phải căng thẳng và sợ hãi đến mức ám ảnh, vì quanh tôi chỉ có đất đá và trước sau chỉ có vài đứa bạn, thế nhưng bộ não kiến trong tôi lại tỏ ra rất quen thuộc với các đường hầm.

Tôi tiếp tục đi xuống. Tôi biết đầu tôi đang cắm ngược xuống, nhưng lực trọng trường lại hoàn toàn không đáng kể so với lúc là người.

<Đằng trước có một nhánh hầm,> Rachel nói. Nhỏ đang dẫn đầu cả đám. Chuyện lạ đây... <Có hai nhánh hầm lận. Chúng bắt đầu tách ra nè. Mình nên đi theo... Á á á á!>

<Gì vậy? Gì vậy?>

<Ối trời ơi, con kiến!>

<Gì vậy, Rachel?>

<Nó đang chạy! Nó chạy mất đất rồi. Không sao. Không sao cả. Nó nhỏ con hơn mình. Nó chạy vào một nhánh hầm rồi.>

<Có lẽ bọn mình là những con kiến dữ dằn nhất trong đường hầm này.> Tôi cố gắng gượng đùa để xua đi nỗi sợ hãi rất người đang đột nhiên dâng lên.

<Hy vọng là vậy,> Jake nói.

<Tôi cảm thấy có không khí rồi đó,> Ax lên tiếng. <Một luồng gió nhẹ. Từ nhánh hầm phía bên kia kìa.>

<Mình theo lối đó đi!> Jake quyết định.

Chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi những tảng cát và lọt vào một khe núi. Nói sao thì nói, tôi nghĩ là nó giống vậy, giống một hẻm núi sâu thiệt sâu. Đó là một vết nứt ở phần móng bê-tông.

Chúng tôi trèo qua những "mỏm đá" cheo leo và nép mình đi dọc theo vết nứt hẹp. Suốt thời gian này, làn gió mỗi lúc một mạnh hơn.

Và rồi, chúng tôi ra khỏi cái khe, tới được một mặt phẳng nhẵn nhụi, thẳng đứng.

<Chắc tới nơi rồi đó,> Cassie nói. <Mình cảm thấy được không gian rất rộng. Có nhiều không khí, mà lại tối thui.>

<Chờ chút! Phải bò xuống mặt đất trước đã,> tôi nói. <Người đâu có bám được vào vách tường, mà bọn mình thì có trời biết đang ở độ cao là bao nhiêu.>

<Marco nói đúng đó. Cần có người xung phong thử trước mới được.>

<Tớ xin tình nguyện,> tôi nói trước sự ngạc nhiên của cả bọn.

Thật ra. Tôi chỉ mong thoát khỏi cái cơ thể kiến ấy càng sớm càng tốt.

Thoạt tiên, tôi tách khỏi đám bạn. Xung quanh tối đen như mực nên tôi sẽ khỏi phải ngắm nghía cái cảnh biến hình của mình. Nhưng, tin tôi đi, chỉ cần cảm nhận các thay đổi đó thôi cũng đủ mắc ói rồi.

Khi đã trở lại thành người, tôi bắt đầu đi tìm đèn.

"Vô việc thôi. Đánh nhanh rút gọn," Jake sốt ruột nói. "Ax! Anh tìm giùm cái chuyển suy đó đi!"

Ax, giờ đây đã hoàn toàn là người Andalite, lập tức bắt tay vào việc giở nắp của cái mà tôi tưởng là máy fax.

Tôi tiếp tục thám sát bàn giấy của lão Chapman. Chẳng có gì nhiều. Không có giấy tờ, cũng chẳng có hồ sơ.

Ax nhìn tôi và nhoẻn một nụ cười Andalite, vốn chỉ nhận ra được qua những con mắt. Ảnh đưa tay khẽ chạm vào một khối vuông nho nhỏ mà tôi cứ tưởng là cái chặn giấy. Cái khối vuông đó chợt lóe sáng và phát lên một hình ảnh trong không khí, ngay trước mắt tôi.

"Bá cháy," tôi nói. "Cái máy tính hả?"

<Phải. Máy tính.>

Tôi đưa tay nhấn vào một ký hiệu có vẻ như ngầm chỉ mục hồ sơ. Nó lập tức mở ra. Hồ sơ được viết bằng những ký tự trăm phần trăm "vũ trụ".

<Các bạn sử dụng được máy tính không đó?>

"Được chứ!? Tuy cái này tân tiến hơn của loài người cả trăm năm, nhưng..."

<Khoan đã!> Ax thốt lên. <Trở lại cái hồ sơ vừa rồi coi.>

"Anh đọc được mấy cái bùa này hả?"

<Được.> Ax chăm chú nhìn một hồi. <Đây là một bản thông báo. Bọn Yeerk sắp tiếp đón một vị khách quan trọng. Visser Một.>

"Visser Một hả? Nghe chừng là sếp của Visser Ba, phải vậy không Ax?"

<Phải. Visser Một còn hùng mạnh hơn cả Visser Ba. Giống như Visser Ba hùng mạnh hơn Visser Bốn. Trong vương quốc Yeerk có cả thảy bốn mươi bảy Visser. Tôi nghĩ là cỡ đó.>

"Ác chiến!" tôi nói. "Bốn mươi bảy tên đồ tể. Hy vọng hổng phải tất cả đều giống ông bạn Visser Ba của bọn mình."

Ax trở lại công việc tìm kiếm cái chuyển suy trong chiếc máy như máy fax đó. <Không giống đâu,> Ax nói. <Chỉ Visser Ba mới có cơ thể Andalite. Trong bọn Yeerk, chỉ mình hắn có khả năng biến hình. Visser Một mang cơ thể của người, tôi nghĩ vậy. A! Đây rồi.>

Ax rút ra một cái đĩa tí xíu, sáng lấp lánh, không lớn hơn cái hạt đậu bao nhiêu.

"Tốt lắm, bọn mình rút thôi," Jake nói. "Ax, anh đặt giùm cái của nợ ấy gần vết nứt đi, cho khỏi phải khiêng xa. Mọi người chuẩn bị biến hình nha. Rút lẹ đi thôi!"

Đó là cái khoảnh khắc tôi hãi nhất. Tôi không muốn trở lại cái cơ thể ấy. Nghĩ đến điều đó mà tôi muốn khóc. Nhưng còn cách nào khác đâu? Nếu tìm cách thoát khỏi căn hầm qua lối vào nhà thì chắc cú là sẽ bị tóm cả nút.

"Mình hổng muốn làm vụ này chút nào," tôi thì thào, nhưng đồng thời cũng tập trung vào hình ảnh con kiến. Đưa mắt nhìn quanh, tôi thấy các bạn tôi cũng bắt đầu biến đổi.

Khi cả bọn đã thu nhỏ bằng kích cỡ loài kiến thì cái chuyển suy trở thành một vật khổng lồ. Nó bự hơn chúng tôi nhiều. Khi đứng cạnh nó, chạm vào nó bằng mấy cái cẳng và cọng râu, tôi cảm thấy nó phải bự cỡ một chiếc gara cho hai xe.

<Ai cũng nói là kiến rất khỏe so với kích cỡ của chúng,> Cassie nói. <Để coi người ta nói có đúng không.>

Có vẻ như đó là chuyện thần thoại, nhưng Cassie, Rachel và Jake đã nhấc được cái vật to tướng ấy lên khỏi mặt đất. Tôi nghĩ vụ này cũng na ná như ba người đang khiêng nguyên một cái xe buýt tổ chảng. Nó phải bự cỡ vậy. Người ta khen kiến quả không sai. So về kích cỡ thì chúng đích thị là những đại lực sĩ côn trùng.

Khi đến chỗ bức tường, ba đứa nó lấy đầu vừa đẩy vừa lăn cái chuyển suy lên trên vách, như đủn một quả tạ khổng lồ.

Tới chỗ vết nứt, cả bọn xúm vào đẩy cái chuyển suy vô đó. Tôi và Jake đi đầu.

Cả năm chúng tôi kéo cái cục chì ấy qua những "mỏm đá" cheo leo của cái "khe núi" bê-tông. Cái chuyển suy bự đến mức nó bít cả đường hầm. Y như một cục nghẽn trong một cái ống hút. Nhưng với Ax, Rachel và Cassie đẩy ở phía sau, còn tôi và Jake dọn dẹp các hạt cát ở phía trước, chúng tôi vẫn nhích tới được.

Chuyện đó xảy ra một cách đột ngột.

Không một dấu hiệu báo động.

Một giây trước, đường hầm còn trống rỗng. Một giây sau, nó đã đầy nghẹt.

Đầy nghẹt những con kiến đang xô nhau lao tới như cả một binh đoàn.

Kẻ thù, bộ não kiến trong tôi thốt lên.

Giờ thì cuộc giết chóc đang chuẩn bị khởi đầu.



CHƯƠNG 14



<Chúng ở phía sau nữa nè!> Rachel hét lên.

<Mở lối sang đường hầm nhánh lẹ đi!> Cassie la lớn.

<Chúng đổ ra từ khắp nơi!>

<Cứu tôi! Cứu tôi!>

<Arrrggghhh!>

Tốc độ của cuộc tấn công thật không thể tin nổi. Bọn tấn công có đến hàng trăm. Phía trước. Phía sau. Tràn ra từ những nhánh hầm. Ào đến từ bờ tường bên ngoài.

<Chân của mình! Chúng cắn chân mình!>

<Úi da! Úi da! Cổ mình. Úi da, cứu mình với!>

Ba con kiến đang quần tôi. Chúng co kéo tôi, buộc tôi nằm dí xuống cho chúng xé ra.

Xé tôi ra từng mảnh!

Con kiến thứ tư trèo qua đầu tôi, chạm vào những cọng râu của tôi. Nó ngoạc cái hàm cắm vào chiếc eo thon nhỏ của tôi. Nó muốn cắn tôi đứt đôi.

Không chống cự nổi. Không cách chi thắng nổi. Chỉ vài giây nữa thôi, tất cả tụi tôi sẽ bị tiêu diệt.

Chúng là những cỗ máy không hề biết sợ hãi. Và cũng không hề biết ngừng nghỉ.

<Hoàn hình đi!> tôi la lên. <Chỉ còn có cách đó thôi! Hoàn hình liền đi!>

Một cái cẳng của tôi đã gần rời ra. Nó đã bị xé toạc, ngắt bung ra ở vùng ngực.

<Aaaarrrggghhh!>

<Không! Đừng! Cứu tôi với!>

Tôi cảm thấy chiếc eo của tôi đang bị nghiến bởi những chiếc hàm sắc nhọn.

Một chất lỏng hôi thối bắn vào người tôi. Chất độc. Chúng đang phóng chất độc vào tôi. Phóng nữa, phóng nữa, và tiếp tục xé tôi ra từng mảnh.

Người. Tôi muốn trở lại thành người. Cầu trời cho tôi còn sống để kịp trở thành người!

<Hoàn hình đi!> Giọng Jake vang lên, tiếp nối bằng một tiếng hét, <Á á á á á á! Maaáá ơi!>

Eo của tôi sắp bị ngắt rời. Những cái hàm gớm guốc ấy nhất quyết không nhả tôi ra.

Rồi, bất chợt, áp lực lên cái eo của tôi bỗng biến mất. Thay vào đó, tôi cảm thấy sức ép của đất cát khắp cơ thể.

Tôi đang lớn lên!

Tôi không thở nổi nữa. Cát lấp hết cả không khí. Áp lực đè nặng lên toàn thân. Và rồi đất quanh tôi bật tung ra. Tôi thề là điều đó giống hệt như chui lên từ nấm mồ. Không khí! Không khí ban đêm trong lành và tươi mát!

Tôi lớn phổng lên, chui ra khỏi đất cát.

Jake cưỡi lên đầu tôi, chen chúc với tôi để cùng lớn lên. Ax và mấy đứa kia ở trong hầm, chỉ cách hai đứa tôi có vài phân, giờ đây cũng đang chen lấn nhau lớn nhanh, tạo thành một mớ hổ lốn các cơ thể méo mó. Tôi muốn bò thoát ra, nhưng cứ loay xoay mãi. Tôi chỉ là một giống nửa người nửa kiến.

Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng thấy mình nằm thuỗn trên mặt đất, hai mắt người mở trừng trừng nhìn lên các vì sao.

<Mấy bồ không sao chứ?> Giọng Tobias vang lên.

"Cassie đâu?" Jake hỏi.

"Mình không sao," Cassie đáp.

"Cả em cũng vậy. Cảm ơn đã hỏi thăm" Rachel nói mát.

Chúng tôi đã sống sót. Và không bị sứt mẻ gì. Bốn đứa nhóc và một người Andalite.

Tôi nhìn xuống và thấy mặt đất bị xới tung nơi tụi tôi vừa "mở đường máu" để chui ra. Cả đống kiến, con nào con nấy trông li ti, đang cắm đầu chạy tán loạn.

Ở đó, trên đất cát, cái chuyển suy đang nằm lăn lóc. Tôi lượm nó lên.

Rachel đang dậm chân lên đất, cố làm cho nó phẳng lại như trước.

"Jake!" tôi nói. "Sắp tới bọn mình đừng biến hình thành cái con này nữa nha."

Jake run rẩy gật đầu.

"Bữa trước là tôm, mấy bữa sau là kiến. Cứ cái đà tiến hóa này sao tui nghi vụ kế tiếp tui sẽ là virus quá hà. Nhân vụ này, tui nói trước luôn, tui hổng chịu đâu nhe. Tui dứt khoát hổng biến thành mấy cái giống tởm lợm đó, dù là để cứu loài người hay gì gì đi nữa."

Tôi đâu có định giỡn, nhưng câu nói của tôi cũng tạo ra những nụ cười gượng gạo của cả đám, kể cả Ax... Và Rachel đã thôi dậm kiến - ý tôi là dậm đất...

Đêm hôm đó, về đến nhà, tôi nhào vội vô phòng tắm. Tôi phát hiện một cái đầu kiến còn bám trên da ở hông tôi.

Nhiều người nghĩ rằng chỉ có loài người mới biết thế nào là chiến tranh, chỉ có loài người mới tàn bạo. Tôi xin mạn phép nói đôi điều: so với kiến, loài người là một sinh vật tràn ngập tình thương yêu, lòng nhân ái và nỗi khát khao hòa bình.

Sau bữa đó, tôi đã tìm được một cuốn sách nói về kiến, trong đó có câu: "Nếu loài kiến mà có vũ khí hạt nhân thì có lẽ chúng sẽ kết liễu thế giới này chỉ trong vòng một tuần."

Ô, trậc lấc rồi! Bọn kiến đâu có đợi lâu đến thế!



CHƯƠNG 15


Tôi đã bình tĩnh lại và ngủ thật êm. Cũng có những giấc mơ đó, nhưng tôi vứt béng chúng ra khỏi đầu.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi cố lờ đi cặp mắt đỏ quạch của ba tôi. Hình như ba đã khóc. Tâm trạng ba càng trở nên tệ hơn khi ngày chủ nhật đến gần. Đó là ngày giỗ lần thứ hai của mẹ tôi.

Nhưng cả chuyện này nữa, tôi cũng phải tống ra khỏi đầu. Có rất nhiều thứ không thể giữ u uất mãi trong đầu, nếu không, riết rồi nó sẽ trở thành thói quen.

Tôi gặp Jake trong hành lang ở trường. Tôi giả bộ không nhận ra nó.

Tôi cũng thấy cả Rachel nữa. Mắt nhỏ này vẫn còn bần thần, như là nhỏ bị mất ngủ, như là nhỏ đã gặp chuyện gì hết sức tồi tệ.

Ngay cả Cassie trông cũng có vẻ hoang mang. Điều đó đã diễn ra với cả bọn kia mà. Thật chẳng dễ gì quên hình ảnh những chiếc cẳng của mình bị giựt tung ra, cảnh tượng mình bị xẻ ra từng mảnh.

Tôi nghĩ một ngày nào đó, một trong mấy đứa tôi sẽ phát điên. Điên thật sự. Điên tới mức phải nhốt vô bệnh viện tâm thần. Bởi vì điều đó là quá sức chịu đựng. Bởi vì nó vượt ra khỏi những lẽ sống bình thường.

Đứa nào đó trong bọn tôi sẽ phát rồ lên, sẽ mất tự chủ, mất chính bản thân mình. Điều này có thể xảy ra lắm chứ... ngay cả với những con người mạnh mẽ nhất.

Tôi biết rõ điều đó. Nó đã từng xảy ra với ba tôi. Tôi cứ ngỡ là không có gì có thể hủy hoại được ba, vậy mà cái chết của mẹ tôi đã làm được điều đó.

Lẽ ra ba phải là một kỹ sư, thậm chí một nhà khoa học nữa, thật đó. Ba tôi thông minh hết biết luôn. Chúng tôi đã từng có một ngôi nhà đẹp, một chiếc xe đẹp. Tôi lẽ ra phải sống ngay sát nhà thằng Jake.

Tôi biết tất cả những thứ đó chẳng quan trọng gì lắm. Tôi biết có nhiều của cải không phải là mục đích của đời người. Nhưng tôi vẫn thấy khổ sở khi ba tôi nghỉ làm. Bác Jerry, ông chủ của ba tôi, đã xử rất đẹp. Bác cho phép ba tôi nghỉ vài tuần để nguôi ngoai về cái chết của mẹ tôi... Nhưng vài tuần với ba tôi là không đủ.

Ba tôi giờ đây là một người gác cửa, mà công việc cũng chỉ được tạm thời thôi. Ban đêm, ba tôi tháo dỡ mấy cái hộp ở siêu thị, hay làm mấy việc đại loại thế. Nhưng tôi chẳng quan tâm chuyện ba tôi làm những công việc thấp kém gì. Cái quan trọng là kể từ khi tôi mất mẹ, thì coi như tôi cũng đã mất cha.

Các bạn thấy đó. Người ta có thể phát rồ lên. Người ta có thể đánh mất chính mình. Tôi biết chứ sao không.

Tôi đi vẩn vơ quanh các lớp học buổi sáng mà chẳng có mục đích gì.

Đến bữa ăn, tôi sán lại bàn của Rachel. Nhỏ làm như không nhận ra tôi, cứ cắm cúi xắt thịt đút vô miệng như cái máy.

Một con nhỏ tên Jessica bê khay thức ăn đi ngang qua, đụng vô Rachel làm nhỏ tuột tay rớt cãi nĩa. Cái nĩa rơi xuống khay làm thức ăn bắn tung tóe.

Tôi không rõ Jessica đụng cú này là vô tình hay cố ý. Nó là loại con gái lúc nào cũng tưởng mình ngon.

"Làm gì kỳ vậy!" Rachel nổi đóa.

"Mày muốn gì?" Jessica sửng cồ hỏi. "Dám la tao hả? Giỏi chu cái miệng ra, tao đập cho phù mỏ bây giờ." Nói đoạn nó xô mạnh vào lưng Rachel.

Nhanh như chớp, Rachel đứng phắt dậy. Nhỏ quay ngoắt lại, túm cổ áo của Jessica và đẩy nó ngã ngửa ra cái bàn bên cạnh.

Jessica nặng hơn Rachel chí ít cũng sáu bảy ký, nhưng đó là chuyện nhỏ. Rachel đang đè ngửa nó trên chiếc bàn lổn nhổn những khay, dĩa và thức ăn. Cúi sát xuống mặt Jessica, Rachel lạnh lùng dằn từng tiếng: "Chớ... đụng... đến tao."

Tôi thấy Jake đang ở tuốt đầu kia của căn phòng, quá xa để ra tay can thiệp. Cassie đang ở cạnh nó. Tôi phải nhào vô thôi.

Tôi lao về phía Rachel. Hít một hơi thiệt là sâu, tôi chèn tay vô giữa hai đứa nó.

"Bồ lui ra đi, Marco," Rachel rít lên.

"Lôi nó ra đi! Nó điên rồi!" Jessica hét to.

Tôi đẩy Rachel, cố tách nhỏ ra khỏi Jessica, bất chợt, Jessica xông tới. Nó muốn đánh lại Rachel.

Hụt!

"Úi!" tôi bưng con mắt bên trái. "Tự nhiên đánh tui là sao?"

Ngay lúc đó, giáo viên đầu tiên ló đầu ra.

Năm phút sau, Jessica, Rachel và tôi đã ngồi trong văn phòng thầy hiệu phó.

Văn phòng lão Chapman.

Jessica đang làm mình làm mẩy, la hét ỏm tỏi. Rachel lạnh lùng nhìn bơ ra phía trước. Tôi thì tự hỏi hổng biết mắt tôi đã sưng vù lên chưa.

Lão Chapman nhìn từng đứa bọn tôi. "Chuyện này là sao?" lão hỏi. "Đánh lộn trong phòng ăn hả? Rachel, cả em mà cũng làm vậy sao?"

"Sao ạ, hổng lẽ thầy cho là nó ngoan hơn em?" Jessica thắc mắc.

Chapman lờ nó đi. Lão tập trung vào Rachel. "Có chuyện gì vậy? Thầy Halloram nói chính em là người ra tay trước. Em có gì không ổn vậy, Rachel? Em có bị căng thẳng gì không?"

Tôi chợt hoảng hồn. Ánh mắt Rachel toát ngay một tia nguy hiểm. Tôi sợ nhỏ phát rồ lên và nói huỵch toẹt ra: "Có đấy, thầy Chapman, tôi hơi bị căng thẳng. Tôi đã suýt bị giết chết khi biến thành con kiến chui vô căn hầm nhà thầy để kiếm cách chống lại thầy và lũ bạn Yeerk xấu xa của thầy."

"Dạ, thưa thầy Chapman, đó là lỗi tại em ạ," tôi nói.

"Lỗi tại em?" Cặp mắt lão Chapman nheo lại.

"Dạ, đúng ạ. Ơ... hai bạn ấy đánh lộn vì em ạ. Dạ, cả hai bạn ấy đều rất thích em..."

"Ê, mày có điên không đó, cái con cóc lùn kia?!" Jessica gầm lên.

Tôi liếc sang Rachel và thấy một bên mép nhỏ hơi nhếch lên. Đó là sự khởi đầu của một nụ cười.

Lão Chapman quát tháo bọn tôi một chập và dọa sẽ đưa cả ba đứa ra Hội đồng kỷ luật. Sau đó lão đuổi bọn tôi ra.

Rachel bước sóng đôi với tôi.

"Ước gì mình có thể làm được vậy," nhỏ nói.

"Cái gì nữa?"

"Ước gì lúc nào cũng nghĩ tếu về mọi thứ như bồ đó. Chính nhờ vậy mà bồ luôn bình tĩnh và tự kiểm soát được."

"Tui mà bình tĩnh và tự kiểm soát được á?" Chuyện này ngộ à nhe, nhỏ Rachel nghĩ tôi ngon vậy sao?

"Hôm qua... Tối qua... Mình đã gặp ác mộng," Rachel nói rồi rùng mình, nhưng lại cười ngay được. "Đôi khi bồ làm mình tức điên vì cái lối đùa dai của bồ, Marco ạ, nhưng chớ có thay đổi nha... Bọn mình rất cần óc hài hước của bồ."

"Hài hước? Bộ bồ nghĩ mình giỡn chơi hả? Hổng phải bồ và Jessica yêu mình điên cuồng hay sao?"

"Đừng có mơ," nhỏ nói.



CHƯƠNG 16


Ax đã chế xong máy phát tín hiệu kêu cứu. Có cái chuyển suy không gian Z trong tay, ảnh chỉ mất một ngày là làm xong mọi thứ.

Bây giờ thì bọn tôi chỉ còn việc tính toán đặt cái bẫy đó ở đâu. Dĩ nhiên là không thể đặt nó ở bất cứ nơi nào dính dáng đến bọn tôi. Trang trại nhà Cassie thì không được rồi, khu rừng bên cạnh cũng không. Bất cứ nơi nào trong thành phố cũng không nốt.

Bọn tôi đang tụ tập đông đủ trên cánh đồng ở trang trại nhà Cassie, qua khỏi khu rừng cây, nơi duy nhất bọn tôi có thể giấu Ax trong trường hợp chiến dịch giúp ảnh tẩu thoát bị thất bại.

Chính Tobias là đứa tìm ra đáp án.

<Có một cái mỏ đá chẳng thấy ai lai vãng. Bay tới đó chỉ mất có một giờ thôi hà.>

"Chắc phải kiếm cho Ax một dạng chim nào đó để ảnh biến hình cùng bay với bọn mình." Jake nhìn sang Cassie.

Cassie bặm môi suy nghĩ. "Chỗ mình có một con diều mướp phương Bắc bị ngộ độc. Nó to cỡ bồ đó, Tobias."

"Ax, anh có thích biến thành chim không vậy?" Jake hỏi.

<Tôi khoái thân hình của Tobias lắm. Thiệt hết ý! Vuốt nhọn nè, mỏ cứng nè... Hay hơn cả cơ thể người của các bạn đó. Tôi hổng có ý chê bai gì đâu, tôi chỉ muốn nói là loài người các bạn hổng có những vũ khí tự nhiên. Khi tôi biến thành người, bị thiếu mất cái đuôi, cứ thấy hụt hẫng sao đó.>

"Vậy là không phản đối chứ gì?" Tôi nói. "Nhưng anh nói loài người không có vũ khí tự nhiên là sai bét rồi đó. Anh chỉ cần xỏ chân vô một đôi giầy tennis cũ trong vài giờ vào một ngày nóng bức là sẽ có một vũ khí chết người. Cái đó gọi là nỗi khủng khiếp của những cái chân bốc mùi."

"Tốt, vậy là xong một chuyện," Jake nói. "Giờ tụi mình bàn tiếp kế hoạch dụ một chiếc Con Rệp đáp xuống nha. Thứ Bảy chắc là được đó."

"Đừng dính đến bọn kiến là được," tôi nói. Tôi tính giỡn cho vui, nhưng xem ra chẳng đứa nào chịu cười.

"Không dính tới kiến đâu," Jake nhẹ nhàng khẳng định.

Tôi gục gặc đầu. "Mấy bồ biết không, mình vẫn tưởng tượng bọn Hork-Bajir và Taxxon là những giống ghê rợn nhất trần đời, đâu dè lũ kiến bé tí còn ớn hơn nhiều."

Tan họp, tôi nấn ná đợi Jake tạm biệt Cassie xong rồi cùng nó đi bộ về nhà.

Suốt một khúc đường, hai đứa tôi nói chuyện tào lao như vẫn nói với nhau trước đây... trước cái bước ngoặt khủng khiếp trong cuộc đời cả bọn.

Tụi tôi bàn chuyện bóng rổ và cãi lộn về việc đội nào chơi hay nhất trong giải vô địch quốc gia, rồi nói về âm nhạc, về chuyện Người Nhện sẽ hạ gục Người Dơi hay ngược lại.

Tôi lảm nhảm với Jake những chuyện cũ rích đó vì tôi không muốn nói ngay với nó cái quyết định của tôi.

Nhưng Jake là thằng bạn ruột của tôi. Nó biết tôi quá rõ.

"Marco nè! Có chuyện gì vậy?"

"Bồ muốn nói gì?"

"Nãy giờ bồ toàn nói những câu lãng nhách. Có phải bồ không đó?"

Tôi cười. Và rôi, tôi nói tuột ra. "Mình tham gia lần này là lần cuối đó."

"Bồ nói sao?"

"Lần này thì mình tham gia, nhưng chỉ lần này thôi à nhe. Không có lần sau đâu. Nói nghiêm túc đó! Hổng ai 'gù' được mình nữa đâu. Mình tham gia vậy là quá đủ rồi."

Jake có vẻ trầm tư. "Bồ nói đúng. Bồ tham gia vậy là quá đủ. Còn hơn cả triệu lần 'đủ' nữa đó chớ."

"Quá nhiều trận xáp lá cà rồi."

"Ờ."

"Một ngày nào đó mình sẽ không gặp may nữa đâu, bồ hiểu không? Chỉ thêm mươi giây nữa là đám kiến đó đã kết liễu tụi mình. Trước đó lại còn cái vụ nồi nước sôi. Trước nữa, mình xém bị cá mập giết. Mình nghĩ, thôi đi, đủ lắm rồi."

"Bồ có lý," Jake nói.

"Chứ sao."

Tôi ngạc nhiên thấy Jake chấp nhận chuyện này êm dữ vậy.

"Chủ nhật này bồ làm gì?" Jake hỏi.

Tôi lại ngạc nhiên tiếp. "Mình không biết nữa. Có lẽ cha con mình sẽ đi thăm mộ mẹ, đặt bông ở đó rồi về. Lần này là giỗ hai năm..." Tôi nhún vai. "Mình không biết nữa."

Jake chỉ gật đầu.

Tôi nhỏ giọng. "Jake, mình muốn nói với bồ điều này: một năm nữa, mình không muốn ba mình đặt bông lên hai ngôi mộ đâu."



CHƯƠNG 17


<Tuyệt quá! Hết xảy luôn!>

Sáu đứa tôi đang bay. Đây là lần bay đầu tiên của Ax. Ảnh luôn miệng xuýt xoa, chẳng cách chi bảo im cho nổi. Kể từ hồi phát hiện ra cà-phê, ảnh chưa bao giờ hứng dữ vậy.

Mà thiệt, bay là một thể nghiệm tuyệt vời.

<Đôi mắt này thiệt là hay!> Ax trầm trồ. <Vượt xa mắt người của các bạn. Thậm chí hơn cả mắt Andalite của tôi.>

<Chứ sao, mắt chim săn mồi mà nhìn ban ngày thì bá cháy luôn,> Tobias nói. <Nhưng tôi nghĩ mắt tôi còn xịn hơn cả mắt anh nữa đó.>

<Vậy á?> Ax nói. <Mắt này mà còn chưa phải là xịn nhất á?>

Bọn tôi đang bay trên một cánh rừng. Phía dưới là cả một dải màu xanh trải mút mắt. Một luồng khí nóng cực đẹp nâng bọn tôi lên cao. Khí nóng có tác dụng y chang cái thang máy, giúp tụi tôi dâng lên mà chẳng tốn chút công sức nào.

Hy vọng là không có tay điểu học nào lảng vảng quanh đây. Bọn tôi là một đàn chim quái đản nhất trần đời: một con diều hâu đuôi đỏ, một con chim ưng, một con diều mướp, một con đại bàng đầu bạc và hai con ó biển. Để trông đỡ lộ liễu, bọn tôi bay cách nhau một khoảng nhất định.

Với lại con đại bàng đầu bạc, vốn là Rachel, đang khệ nệ khiêng một vật na ná cái remote TV. Rachel là con chim bự nhất trong bọn nên hăm hở nhận vác cái của nợ đó.

<Mình có ý này,> tôi nói. <Tụi mình hủy cái chiến dịch tự sát này đi rồi bay vòng vòng chơi coi bộ thú hơn đó.>

<Nghe cũng hay,> Cassie nói. Ý nhỏ là đề nghị này nghe tếu táo cho vui, chứ hổng phải nghiêm túc.

<Cái thác ở đằng trước kìa,> Tobias thông báo. <Tới luôn đi!>

<Tới luôn và tiêu luôn,> tôi nói.

Bọn tôi đảo một vòng lớn quanh khu vực mỏ đá, ngó nghiêng coi có ai ở trong rừng không. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có mống nào.

Từ trên trời, bọn tôi lượn theo đường xoắn ốc, hạ thấp dần xuống. Phía dưới cái khe nứt sâu hoắm ở mắt đất là một cái thác sỏi. Đó là một nơi hoang vu. Một cái hố lớn khoét sâu xuống lòng đất, dưới đáy có chút nước.

Vài phút sau, bọn tôi đã trở lại với thân hình nguyên thủy của mình trong bộ sưu tập quần áo biến hình đủ màu sắc và dĩ nhiên là... hổng có giầy.

"Bọn mình ăn mặc y chang những diễn viên đu bay của một gánh xiếc rong," tôi nói.

"Lại chuyện trang phục nữa hả?" Rachel càu nhàu.

Bọn tôi cãi lộn về chuyện này hoài. Tôi chủ trương phải có một loại đồng phục thật oách cho cả bọn. Nhưng giờ thì tôi hiểu mình không thể tranh cãi chuyện này nữa vì tôi sắp rút dù. Có lẽ Jake đã tỉ tê với nhỏ Cassie. Tôi nghĩ Rachel chưa biết vì nếu nhỏ mà biết thì đã làm ầm lên rồi. Tobias cũng thế.

Còn Ax ư? Ai biết ảnh nghĩ gì? Ảnh vẫn là một bí ẩn đối với bọn tôi. Sau này rút dù, tôi sẽ tiếc vụ này hùi hụi. Thì nghĩ coi, trên đời này, có mấy ai được đánh bạn với người ngoài Trái Đất?

Chuyện đó và cả chuyện bay lượn nữa. Tôi sẽ nhớ những chuyến bay này lắm. Nhưng nếu đã tính chuyện rút dù thì đâu thể rút một cẳng.

Có lẽ cái bộ dạng tôi ngồi trên tảng đá trông ỉu xìu sao đó nên Jake sán tới xô mạnh tôi một cái. Xô kiểu thân thiện ấy mà.

"Đi nào! Bọn mình xuống dưới cái mỏm đá nhô ra ở đằng kia để khỏi ai thấy đi."

"Ý hay đó," tôi nói. "Đá sẽ đổ xuống nghiền nát bọn mình, thế là khỏi phải lo chuyện oánh lộn với lũ Yeerk."

Đó là một cái hang nông choèn, khoét trên thành ngọn thác. Tuy không sâu, nhưng nó dư sức che bọn tôi khuất mắt bất cứ kẻ nào bay ngang qua.

"Tốt lắm," Jake nói. "Thử cái đó coi sao. Anh Ax, anh khởi động nó được chưa?"

<Sẵn sàng rồi, thưa hoàng tử Jake.>

Jake quay nhìn cả bọn một lượt. "Mấy bồ sẵn sàng biến hình chưa?"

Cả bọn gật đầu, trừ Ax ra. Thì bạn biết đó, bọn tôi sắp biến thành những con thú dữ nhất, khỏe nhất trên Trái Đất để "chăm sóc" phi hành đoàn Yeerk sắp mò tới. Nhưng Ax thì làm gì có mẫu ADN nào xài được. Ảnh mới chỉ kịp thu nạp ADN cá mập, tôm, kiến và diều mướp. Bọn tôi cho rằng tốt nhất ảnh cứ giữ thân hình Andalite, mặc dù điều này coi bộ cũng cực kỳ "phiêu".

"Xong chưa anh Ax? Tới luôn đi. Nào, mấy bồ, biến hình đi thôi!"

"Và nhớ ngoéo tay nhau nha," tôi pha trò. "Dù chúng có trở thành vuốt, móng, vó hay cái của nợ gì đi nữa."

Ax nhấn vào một cái nút trên máy phát tín hiệu kêu cứu. Đợi một hồi, vẫn chẳng có gì xảy ra.

<Nó đang làm việc đấy,> Ax trấn an.

Thế là Rachel, Cassie, Jake và tôi bắt đầu biến hình. Đó toàn là những con vật bọn tôi đã quen thuộc, nên sẽ chẳng phải đấu tranh vất vả gì để kiểm soát bộ não của chúng.

Rachel bắt đầu biến thành voi. Bọn tôi tính rằng cái sức mạnh thô thiển và thân hình đồ sộ của nhỏ là thứ rất cần thiết. Jake từ từ biến thành cọp. Cassie biến thành sói. Tôi thì lo tập trung vào con dã nhân yêu dấu của mình.

"Cảnh gì đâu mà quái đản," tôi phì cười khi các biến đổi bắt đầu. "Cha nội nào chứng kiến cảnh này chắc tưởng chính chả bị ấm đầu."

Quái đản là cái chắc. Thì bạn cứ thử nghĩ coi, nhỏ siêu người mẫu Rachel tóc vàng tự nhiên mọc ra một cái vòi bự cỡ thân cây con. Còn hai cái tai của nhỏ thì xòe ra như hai cái ô che mưa.

Cassie thì lông xám phủ khắp cơ thể, lan xuống cả bốn cẳng. Mấy cái răng dài vàng khè của nhỏ nhe ra thấy mà ớn.

Những chiếc móng cong, to chàm vàm mọc ra từ các ngón tay của Jake. Cái đuôi như con rắn cuống quýt tòi ra từ dưới mông nó. Bộ lông cam vằn đen phủ khắp thân nó. Cứ thế nó lớn dần, trở thành một con cọp trưởng thành, dài từ đầu đến đuôi cỡ ba mét và nặng chắc cũng trên hai trăm ký.

Nếu có cái gì đó giống thần chết mà lại coi được thì đó chính là con cọp.

<Dám cá hông, mình sẽ đập bồ te tua cho coi,> tôi nói với Jake.

<Phải vậy không đó, khỉ con? Hổng dám đâu.>

<Ê, tui đạp bẹp dí cả hai người bây giờ,> Rachel cất tiếng. Nhỏ sán tới, lắc lư cái vòi và xòe rộng hai cái tai to đùng. Tía ơi, một ngọn núi di động!

<Hay ho gì mà đứng đó cãi lộn y như con nít!> Cassie lên giọng.

<Í ẹ. Con sói lùn. Bồ nói vậy là vì, nếu muốn, đứa nào trong bọn mình cũng dập được bồ tơi tả mà.> Tôi chọc.

<Nếu muốn hả?> Cassie cự lại. <Thử bắt mình coi. Bảo đảm mấy bồ mệt đừ lăn ra ngủ mất đất mà mình thì vẫn chạy dài dài.>

<Hành tinh của các bạn có nhiều loại thú đa dạng không ngờ,> Ax nói. <Một ngày nào đó, khi bọn Yeerk đã bị đánh bại, người Andalite chúng tôi sẽ đến đây chỉ đơn giản là để thử các dạng thú của các bạn. Cũng giống như đi nghỉ mát vậy mà.>

<Joe Andalite, ông vừa trúng thưởng vé du lịch! Xin cho biết ông muốn đi đâu?> tôi bắt chước mục quảng cáo cho khu giải trí Disney Land. <Dạ thưa, tôi muốn đến Trái Đất để biến thành tôm!>

<Tôi không hiểu,> Ax nói.

Tôi vừa định cắt nghĩa thì... một chớp đỏ chợt lóe lên từ chiếc máy kêu cứu tự tạo của Ax. <Tín hiệu trả lời đấy! Bọn chúng sắp đến!>

<Nhanh lên! Mọi người tìm chỗ nấp đi!> Jake nói.

Nó thu mình phóng tới chỗ nấp dưới bóng một tảng đá. Rachel ép sát tấm thân bồ tượng của nhỏ vào cái hang nông. Cassie nhảy vọt ra sau một tảng đá bên phải Jake, còn tôi thì cố làm sao cho hổng giống con dã nhân hai trăm ký đang ẩn sau một đống sỏi. Tobias vỗ mạnh cánh, chật vật bay lên cao.

VÙÙUÙ!

Nó hạ thấp xuống, ngay trên đỉnh ngọn cây, rồi biến mất một lúc trước khi quay trở lại.

Một chiếc Con Rệp. Y boong như kế hoạch!

<Ax, xế để đưa anh về nhà đã tới rồi đó,> tôi nói.



CÒN TIẾP

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip